Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 357: Cực độ tục, cực độ hưởng thụ

Chương 357: Cực độ tục, cực độ hưởng thụChương 357: Cực độ tục, cực độ hưởng thụ
         Tiêu Vô Ưu nhìn trên nghìn tu sĩ mặc trang phục thống nhất, lắp bắp hỏi:
- Trần Trầm, thế này là thế nào vậy?
Trần Trầm giải thích rằng:
- Ta thành lập một thương minh trong Vô Tận Hải, bọn họ đều là thành viên thương minh.
Chu Nhân Long ở một bên nghe vậy sắc mặt đen thui.
Chỉ là thành viên đã nhiều cỡ nghìn người mà bảo là có chút tài sản?
Nếu gã không cảm giác sai, trong hơn nghìn tu sĩ có mười mấy vị Nguyên Thần cảnh, thực lực như vậy đã không yếu hơn Vô Phong Sơn.
Tiểu tử này từ khi nào phát triển thế lực khổng lồ như vậy trong Vô Tận Hải?
Trần Trầm phớt lờ ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thản nhiên hỏi:
- Bình Hải, thương minh hiện giờ phát triển thế nào rồi?
- Minh chủ, hiện giờ dưới trướng thương minh có ba mươi sáu chiếc thuyền lớn, trong khu vực biển mấy chục vạn dặm quanh đây có chín mươi tám hòn đảo gia nhập dưới trướng thương minh ta. Trong các thành lớn bên rìa khu vực biển, thương minh ta có hơn hai nghìn cửa hàng, thành viên thương minh có gần mười vạn người, bao gồm tu sĩ cấp thấp.
Mười vạn người.
Nghe con số này, Chu Nhân Long suýt tắt thở.
Trần Trầm chơi xấu quá, Vô Tận Hải như thành vật trong túi của hắn, vậy không biết ngượng bảo là có chút tài sản.
- Minh chủ, từ người lần trước báo cho ta có lẽ sẽ có ngày người ở lâu dài trong Vô Tận Hải thì chúng ta đã chuẩn bị một hòn đảo, làm chỗ tu luyện cho người.
Nam Bình Hải thấy bộ dạng khiếp sợ không hiểu của đám tu sĩ đất liền thì thầm thích, vì biểu hiện tính ưu việt của Vô Tận Hải, gã thừa dịp rèn sắt khi còn nóng bổ sung thêm.
Trần Trầm khen ngợi một câu:
- Có lòng.
Trần Trầm không dám ở trong thành ngoài rìa Vô Tận Hải, theo quy hoạch của hắn thì sẽ lên đảo ở, đến lúc đó có một đám đại hải yêu Luyện Hư làm bảo tiêu, còn có ai dám lỗ mãng?
Hiện giờ nếu Nam Bình Hải đã chuẩn bị đầy đủ thì Trần Trầm đương nhiên vui vẻ bớt việc.
- Minh chủ, hay là ta mang người đi ngay bây giờ?
- Ừm!
Trần Trầm lên tiếng, lần thứ hai quay trở về thuyền lớn.
Đám tu sĩ ở trên thuyền giờ phút này còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, nét mặt hoảng hốt.
. . .
Một canh giờ sau.
Với sự dẫn dắt của Nam Bình Hải, thuyền lớn vào sâu trong Vô Tận Hải khoảng một vạn dặm, đi tới bên trên một hòn đảo tên là Không Minh Đảo.
Trần Trầm lặng lẽ quét mắt qua bản đồ, Không Minh Đảo ước chừng nằm ở trung tâm nhất Vô Tận Hải, xung quanh nghìn dặm có bảy, tám hòn đảo bảo vệ quanh Không Minh Đảo như sao vây quanh trăng.
Hơn nữa diện tích của Không Minh Đảo không nhỏ, chiếm phạm vi mấy chục dặm, đủ cho mấy trăm người ở.
Nam Bình Hải chỉ xuống dưới Không Minh Đảo, cười toe toét:
- Chư vị xin đi theo ta!
Giây lát sau, trận pháp phòng hộ của Không Minh Đảo bên dưới mở rộng, nhưng mà, còn chưa đợi mọi người xem rõ ràng bên trong có gì thì một luồng sáng càng chói lòa từ trên đảo bắn ra, làm đám tu sĩ bị chói không mở mắt được.
- Ui!
Qua một lúc làm quen, chúng tu sĩ thấy rõ cảnh tượng bên trong thì các tiếng hút ngụm khí lạnh vang lên liên tiếp, Trần Trầm cũng không kiềm được thụt lùi hai bước.
Cái này . . .
Quá tục!
Một tòa cung điện chiếm diện tích gần trăm vạn mét vuông chỉ một màu hoàng kim.
Hoàng kim này không phải vàng ròng mà là một loại thủy tinh vàng trong suốt, ánh nắng chiếu rọi lấp lánh sắc vàng còn chói hơn vàng, giống như thủy tinh cung trong truyền thuyết thần thoại.
Trần Trầm hoài nghi nếu người thường vào sợ thì lâu ngày sẽ bị mù mắt.
Vẻ mặt Nam Bình Hải kiêu ngạo giới thiệu, chờ khen:
- Minh chủ, đây là tài liệu kiến trúc tốt nhất của Vô Tận Hải chúng ta, Thâm Hải Hoàng Thủy Tinh, cùng thể tích nhưng giá trị đắt hơn linh thạch trung phẩm một ít. Thâm Hải Hoàng Thủy Tinh chẳng những có bề ngoài hoa mỹ, quan trọng hơn là nó có thể thu nạp linh khí bốn phía, tích lũy tháng ngày thì linh khí của Không Minh Đảo này sẽ càng lúc càng dày đặc.
Trần Trầm dùng thần thức dò xét cung điện bên dưới, trừ Thâm Hải Hoàng Thủy Tinh ra, trong cung điện còn trang sức nhiều kỳ trân dị bảo.
Cung điện như vậy, sợ rằng trên đời này trừ hắn ra thì những người khác chỉ có thể tưởng tượng đến đây là hết.
Trần Trầm thầm thở dài:
- Ài, tục quá, không phù hợp với phong cách của mình.
Nhưng nhìn khuôn mặt thô kệch của Nam Bình Hải tràn đầy kiêu ngạo, hắn cũng không nhẫn tâm đả kích tính tích cực của đối phương.
Một chủ thuyền quanh năm lăn lộn trong Vô Tận Hải, có thể trông chờ vào gã có thẫm mỹ cao bao nhiêu?
Trần Trầm khen ngợi một câu:
- Ừ, làm tốt lắm, nhưng hơi xa xỉ, ta quen tiết kiệm nên hơi không thích ứng.
Nam Bình Hải nhanh chóng lắc đầu nói:
- Minh chủ, người mang đến nhiều phúc lợi cho tu sĩ Vô Tận Hải, cung điện cỡ này nào có đáng gì? Nếu không phải thời gian vội vàng, ta còn định xây một ít hành cung trên các hòn đảo xung quanh.
Trần Trầm cười khiêm tốn, không nói chuyện nữa.
Chu Nhân Long ở sau lưng Trần Trầm thì mắt sáng như ngọn đèn, ước gì vào ở ngay.
Rất rõ ràng, thẩm mỹ của Chu Nhân Long cùng cấp bậc với Nam Bình Hải, theo đuổi cực độ hưởng thụ từ cực độ tục mang đến.
Trần Trầm nhìn thoáng qua đám tu sĩ siêu kích động sau lưng mình, thầm thở dài thườn thượt.
Nếu hắn không thể tiếp tục cống hiến cho nhân tộc, đành đến đây hưởng thụ cuộc sống.
Đáng tiếc thanh niên tốt như hắn mà bị rơi vào sa đọa hưởng lạc.
Thật là khổ quá mà.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Trần Trầm nghiêm nghị nói với chúng tu sĩ:
- Các ngươi vừa đến Vô Tận Hải, còn chưa thích ứng sinh hoạt chỗ này, lát tối cho Nam Bình Hải dẫn các ngươi đi nơi khác nhìn xem, tranh thủ sớm ngày hòa nhập vào thương minh.
Một đám tu sĩ nghe vậy cơ mặt cứng ngắc.
Nghe ý của sơn chủ thì bọn họ không được ở lại đây, nghĩ đến đây, nhiều tu sĩ trên mặt lộ rõ thất vọng.
Mặc dù như vậy, Trần Trầm cũng không có một chút xíu mềm lòng.
Tục ngữ nói rất hay, khiêm tốn khiến người tiến bộ, kiêu ngạo làm người lạc hậu, tự hào vì cần kiệm tiết kiệm, hổ thẹn thì xa hoa dâm dật.
Đám tu sĩ này chưa trải qua phồn hoa trên đời, bỗng nhiên vào chỗ này ở thì khó mà chống cự được dụ dỗ, cuối cùng vui vẻ quên lối về.
Như vậy thì không được.
Hắn không thể quay về lãnh thổ nhân tộc, đó là vì nguyên nhân khách quan.
Đám tu sĩ này tương lai còn có cơ hội trở lại, hắn không thể cắt đứt đường lui của các tu sĩ.
Sở dĩ nơi này nên để lại cho hắn và Tích Sương ẩn cư, tuy phong cách này dường như không dính dáng gì với hai chữ ẩn cư.
Chu Nhân Long ở một bên vô cùng nghiêm túc nói:
- Trần Trầm, ta cảm giác ta có thể trùng kích Luyện Hư thử xem, nên sẽ không cùng bọn họ làm quen hoàn cảnh, về sau ta bế quan tại đây luôn.
Nói xong, Chu Nhân Long mặc kệ Trần Trầm có đồng ý hay không, trực tiếp tìm một căn phòng trong cung điện, bắt đầu bế quan.
Trần Trầm lắc đầu cười, mặc kệ Chu Nhân Long.
Đám tu sĩ tuy rằng trong lòng có chút thất vọng, nhưng tổng thể tâm tình rất tốt.
Phải biết rằng, bọn họ tuyển chọn đi theo là ôm thái độ chạy nạn rời đi Vô Phong Sơn.
Giờ thì tốt rồi, không có chút không khí chạy nạn gì cả, đi du lịch thì đúng hơn, cao hơn mong đợi trong lòng họ rất nhiều.
. . .
Cùng lúc đó.
Một nơi nào đó trong Đông Vực yêu tộc, vẻ mặt Tiêu Lương nghiêm túc, trước mặt gã là một đám nhân viên tình báo của Đại Kinh hoàng triều.
Tuy bị Bạch Đông Thăng bám vào người một thời gian tổn thương thân thể Tiêu Lương rất lớn, nhưng sau này Đại Kinh hoàng triều đã cho gã bồi thường phong phú, tổng thể được lợi nhiều hơn hại.
Hiện giờ còn giao nhiệm vụ truy tra tăm tích của Trần Trầm cho gã.
Phải biết rằng, nhiệm vụ an toàn hơn ở tiền tuyến tác chiến với yêu tộc nhiều.
Lúc này, một tình báo nhân viên nhìn thoáng qua lệnh bài truyền tấn, sau đó vui vẻ bẩm báo:
- Đại nhân, có tăm tích của Trần Trầm!
Tiêu Lương nhướng chân mày, hơi ngạc nhiên.
Gã cho rằng Trần Trầm là một nhân vật, nếu muốn chạy trốn thì không dễ bị tìm được, sở dĩ gã đã chuẩn bị tinh thần sẽ sưu tầm lâu dài.
Nào ngờ nhanh vậy đã có tăm tích.
Tiêu Lương nhanh chóng hỏi:
- Hắn chạy trốn tới nơi nào?
Người kia trả lời:
- Nghe tu sĩ bắt gặp nói là hắn đi phương hướng Vô Tận Hải.
Nghe từ Vô Tận Hải, Tiêu Lương cảm giác có chút đau đầu.
Vô Tận Hải quá khổng lồ, nếu Trần Trầm kiếm một con thuyền nhỏ, quanh năm lênh đênh trên Vô Tận Hải, sống dựa vào tìm bảo bối thì gã rất khó tìm được.
Càng khiến Tiêu Lương lo lắng là trong Vô Tận Hải có nhiều hải yêu khủng bố, lỡ Trần Trầm bị hải yêu ăn thì tiêu đời.
Phải biết rằng, lão tổ tự tay đánh chết Trần Trầm thì trời mới giáng phúc duyên lớn xuống, trừ nỗi khổ lôi kiếp cho lão tổ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lương cắn răng nói:
- Nhanh chóng triệu tập người, theo ta đi Vô Tận Hải một chuyến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận