Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 236: Miền biển nhiều chiêu trò

Chương 236: Miền biển nhiều chiêu tròChương 236: Miền biển nhiều chiêu trò
         Trần Trầm lạnh lùng nói:
- Không phiền các ngươi bận tâm, cáo từ!
Trần Trầm trực tiếp đi ra khoang thuyền, không thèm nhìn mấy tu sĩ Trúc Cơ ở bên ngoài, bay về phương xa.
Hắn không rảnh chơi trò giả heo ăn cọp với mấy tu sĩ Trúc Cơ, cũng lười chỉ dựa vào hoài nghi liền diệt đám tu sĩ cấp thấp này.
Hơn nữa nếu đám tu sĩ cấp thấp đã dám làm nghề độc ác trên biển thì tám chín phần mười là có chút vũ khí bí mật, Trần Trầm không muốn lấy bản thân ra thăm dò át chủ bài của nhóm người này.
Lỡ như lật thuyền trong mương thì biết tìm ai kêu oan? Tích Sương còn ở Tây Cương chờ đợi hắn, hắn không thể chết.
Đến chỗ xa lạ này thì tốt nhất là chú ý cẩn thận.
. . .
Trần Trầm một đường bay về phía đông, bay ra vạn dặm mới tạm nghỉ trên một hòn đảo.
Đảo này tên Đông Cực Đảo, tên như ý nghĩa, là hòn đảo nằm ở tận cùng phương đông trên Vô Tận Hải, từ đây đi về phía đông là vào biển sâu.
Hòn đảo này hơi phồn hoa, bên trên có các loại phương tiện cực kỳ đầy đủ, dòng người cũng lớn.
Trần Trầm quyết định tìm hiểu tin tức tại đây rồi mới tiếp tục hướng đông. Nên biết, vị trí của Ngưng Thần Châu cách phía đông Đông Cực Đảo hai mươi mấy vạn dặm.
Trần Trầm không dám tưởng tượng đó là vùng biển như thế nào.
Nếu có thể thì Trần Trầm càng muốn xen lẫn vào nhóm đội tàu rời bến, một người đi xa như vậy hơi đáng sợ.
Một lát sau, Trần Trầm vào một tửu lâu lớn trên đảo.
Trong tửu lưu đông đúc tu sĩ, cơ hồ không có kẻ yếu dưới Kết Đan, hơn nữa đa số người mang theo mùi tanh của biển rất đậm, rõ ràng là tu sĩ lăn lộn trong Vô Tận Hải Vực quanh năm.
Thấy Trần Trầm lạ mặt, tiểu nhị trong tửu lâu nhanh chóng chạy lại chào hỏi:
- Vị tiền bối này vừa đến Vô Tận Hải đúng không? Xin hỏi muốn ăn chút gì?
Trần Trầm vừa nói vừa cho thêm mấy chục khối linh thạch:
- Tùy tiện làm mấy món, ta tới nơi này càng nhiều là muốn nghe ít chuyện.
Tiểu nhị thấy vậy cũng không khách khí, nói món ăn cho nhà bếp rồi ngồi xuống cạnh Trần Trầm, bộ dạng chuẩn bị tâm sự lâu.
Trần Trầm đầu tiên là kể chuyện đã gặp trên thuyền cho tiểu nhị nghe.
Tiểu nhị nghe vậy lập tức lộ vẻ nghĩ mà sợ, giơ ngón tay cái với Trần Trầm:
- Tiền bối, người rất nhạy bén, đám người kia đúng là không phải thứ tốt. Tiền bối nên biết rằng trong vùng biển vạn dặm gần đất liền này tuy không có bao nhiêu đại yêu nhưng có một số hải yêu Nguyên Thần cảnh khủng bố. Đám người kia quanh năm ném thức ăn cho đám hải yêu Nguyên Thần cảnh khủng bố, những hải yêu kia cũng có trí tuệ, ăn tu sĩ cấp cao xong sẽ phun ra trữ vật giới cho bọn họ. Cứ thế mãi, hai bên đã hình thành ăn ý cùng có lợi. Mấy năm nay không biết bao nhiêu tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh đến từ đất liền không hiểu chiêu trò trong đó, chết trong tay bọn họ.
Trần Trầm hơi giật mình kêu lên:
- Chỉ bằng vào mấy tu sĩ cấp thấp mà có năng lực vậy sao?
Tiểu nhị vội vàng khoát tay nói:
- Không phải. Ta nói đám người kia là một thế lực lớn, bọn họ để tu sĩ cấp thấp làm loại việc này một là vì khiến người lên thuyền thả lỏng cảnh giác, hai là mạng của đám tu sĩ cấp thấp không đáng giá tiền, đã chết thì tùy thời đều có thể đổi một đám. Ba là vì trên Vô Tận Hải này đảo dân bản xứ làm nghề hướng dẫn viên thật sự có tu vi rất thấp, bọn họ xen lẫn vào trong dễ đánh lừa.
Trần Trầm sực tỉnh ngộ.
Phải công nhận miền biển này chiêu trò thật nhiều, trong đất liền an toàn hơn.
Đương nhiên, nếu lần sau hắn còn đụng tới đám người kia thì có lẽ sẽ một bàn tay đập chết bọn họ.
Trần Trầm lại hỏi:
- Ta muốn đi biển sâu, có đội tàu sao?
- Ha ha, tiền bối nói đùa, trên Đông Cực Đảo này mấy người không muốn đi biển sâu tìm bảo bối? Tiền bối cũng muốn tìm bảo bối thì mỗi ngày đều có hơn mười chiếc linh thuyền cỡ lớn tha hồ chọn lựa. Những linh thuyền này có tu sĩ tự phát tổ chức, có chuyên môn làm nghề này, dám đi sâu vào biển sâu bảy, tám vạn dặm, bận đi bận về mất một tháng.
- Tất cả tùy vào lựa chọn của tiền bối. Đương nhiên, nếu lần đầu tiên tiền bối đến Vô Tận Hải Vực thì ta đề nghị tiền bối hãy cưỡi thuyền của các chủ thuyền chuyên làm nghề này. Thuyền tu sĩ tự phát tổ chức thì hố hơi sâu, nếu phát hiện trọng bảo, giết người cướp báu là chuyện bình thường.
Tiểu nhị càng nói, trong mắt phát ra tia sáng linh thạch.
Hiển nhiên gã kiêm chức làm người trung gian.
Trần Trầm lười tìm người khác, nói thẳng:
- Ta muốn một chiếc thuyền rời bến xa nhất, tốt nhất trong vòng ba ngày xuất phát.
Tiểu nhị nghe vậy mắt càng sáng, nhanh chóng nói:
- Ngày mai có một chiếc thuyền lớn định vào sâu trong biển bảy vạn dặm, chủ thuyền là cường giả Nguyên Thần cảnh, có hắn bảo vệ thì rời bến có thể bảo chứng an toàn. Nhưng giá rất mắc, bận đi bận về sẽ thu phí hai vạn linh thạch trung phẩm.
Hai vạn linh thạch trung phẩm.
Giá cả này không quá đắt đối với Trần Trầm.
Nhưng nếu chủ thuyền một lần thu một trăm tu sĩ lên thuyền, chẳng phải là một chuyến kiếm lời hai trăm vạn linh thạch?
Trần Trầm thầm thán phục, hiệu suất kiếm tiền cỡ này tuy không bằng hắn, nhưng mạnh hơn những cường giả Nguyên Thần trong đất liền.
Tiểu nhị hồi hộp hỏi:
- Thế nào? Tiền bối, có hứng thú sao?
Trần Trầm lập tức quyết định:
- Được, ngươi hãy đặt một chỗ cho ta.
Người làm ăn lớn như vậy chắc chắn sẽ chú trọng danh dự, không thể nào vì đánh cướp mấy tu sĩ mà hủy mối làm ăn.
Như vậy sẽ bớt gây phiền cho hắn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn có thể âm thầm ước lượng phiêu lưu trong biển sâu Vô Tận Hải Vực, cuối cùng quyết định có đi lấy Ngưng Thần Châu kia không.
. . .
Ở trong tửu lâu một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Trầm đi theo tiểu nhị dẫn lên một chiếc thuyền lớn màu đen neo bên bờ biển.
Thuyền lớn dài cỡ hai trăm thước, rộng năm mươi thước, khắc đầy trận văn, nhìn liền biết có giá trị cực kỳ kinh người.
Có ba, bốn chiếc to giống con thuyền này đậu ven bờ.
- Tiền bối, người có báu vật xuống nước không? Muốn tìm bảo bối trong biển sâu Vô Tận Hải thì phải tự mình lặn xuống nước, nếu không có vài món thủy bảo thì khi xuống biển rất khó thu hoạch được gì.
Thấy tiểu nhị còn muốn làm ăn thêm, Trần Trầm trực tiếp vẫy tay lên thuyền.
Ngọc Quỳnh đã chuẩn bị mấy thứ kia cho hắn rồi.
Bước lên thuyền, tu sĩ ở trên thuyền đông hơn dự đoán của Trần Trầm, hơn một trăm năm mươi người.
Ba trăm vạn linh thạch! Đệt!
Trong lòng Trần Trầm càng giật mình hơn, nếu có ba, bốn chiếc thuyền làm ăn ở đây thì đủ sức nuôi một tông môn cỡ lớn rồi!
May mắn đi về một chuyến mất cả tháng, chứ không thì hiệu suất kiếm tiền chắc chắn đuổi kịp hắn.
Từ giữa thuyền vang lên giọng nói hùng hồn:
- Đã đến đông đủ hết chưa?
Có tu sĩ trả lời:
- Đủ hết rồi!
Giọng nói ồm ồm kia ra lệnh một tiếng:
- Vậy thì xuất phát đi, hy vọng các vị lần này đều có thu hoạch.
Thuyền lớn chớp mắt bị ánh sáng trận pháp cực kỳ phức tạp bao trùm, chỉ riêng lồng chụp phòng hộ linh lực đã không thua gì đại trận hộ sơn của đại tông môn.
Cảnh này trông không giống như thuyền lớn đi biển sâu mà đang đến vùng tuyệt cảnh núi đao biển lửa gì đó.
Đám đông tu sĩ ở trên thuyền thấy vậy rất là căng thẳng.
Trần Trầm ngẩng đầu nhìn về hướng phương xa.
Biển sâu Vô Tận Hải Vực mênh mông vô bờ, nước biển xanh dương hoàn toàn che chắn thần thức.
Dưới biển sâu ẩn tàng của báu hiếm hoi hay hải yêu khủng bố? Dù là cường giả Nguyên Thần cảnh cũng không biết được.
Phương xa bỗng dâng lên lớp sóng to cao mấy chục thước, mặt biển yên ả dường như mở to miệng khổng lồ sâu hun hút, âm u khủng bố.
Tuy rằng lúc này thuyền lớn còn chưa xuất phát, nhưng cảm giác thần bí đã ập vào mặt.
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Phòng Giam Siêu Quái Vật
Bạn cần đăng nhập để bình luận