Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 60: Đại Ca, Ngươi Chớ Có Xúc Động, Chuyện Gì Cũng Từ Từ!

Chương 60: Đại Ca, Ngươi Chớ Có Xúc Động, Chuyện Gì Cũng Từ Từ!Chương 60: Đại Ca, Ngươi Chớ Có Xúc Động, Chuyện Gì Cũng Từ Từ!
         Nghe được thanh âm này, mọi người vô thức nhìn về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy ở lối vào quảng trường có một thân ảnh bạch y phiêu nhiên, khí độ kia… Quả là tiêu sái khó tả.
- Là Thành tử… - Một ít ngoại môn đệ tử nhỏ giọng thì thầm.
Mộ Dung Vân Lan dường như thấy được cứu tinh, lúc này đây, còn có người nguyện ý ra mặt vì nàng đã khiến nàng cảm động không thôi.
Ngay cả những… nội môn đệ tử kia, thần sắc cũng trở nên phức tạp.
- Trần Trầm? Là ai vậy? Sao ta chưa từng thấy qua? - Thấy có người chạy đến trước mặt mình so trang bức, Vương Phong cảm thấy rất không cam lòng, chỉ vào Trần Trầm quát.
Trần Trầm không lên tiếng, lẳng lặng đi đến chắn trước người Mộ Dung Vân Lan.
- Sư muội, ngươi lui lại phía sau.
Nghe hắn nói, Mộ Dung Vân Lan vội lau nước mắt, ôn nhu nói:
- Đa tạ Trần sư huynh, nhưng người này…
- Không sao, đã có ta ở đây. - Trần Trầm lạnh nhạt đáp.
Thấy Trần Trầm một bộ phong khinh vân đạm, Mộ Dung Vân Lan bất chợt cảm giác vô cùng an toàn, vội thu hồi bước chân, thối lui về trong đám người.
Sau đó dùng vẻ mặt sùng bái ngước nhìn bóng lưng Trần Trầm.
- Ngươi rốt cuộc là ai? - Vương Phong căm tức hỏi, thông tin lệnh bài trong tay không ngừng lay động.
Trần Trầm yên lặng bước đến giữa quảng trường, đứng trước mặt Vương Phong.
- Ta là Thiên Vân tông Thánh tử, là sư huynh của tất cả mọi người ở đây.
Nghe nói thế, Vương Phong bừng tỉnh đại ngộ, lúc này hắn mới sực nhớ ra hình như tân nhiệm Thánh tử mà Vô Tâm tông kêu hắn điều tra gọi là Trần Trầm.
Chỉ một ý niệm này, hắn nảy sinh ác tâm, chỉ vào Trần Trầm, cả giận nói:
- Nguyên lai ngươi là Thiên Vân tông Thánh tử, rất tốt, ta đang lo không tìm thấy ngươi đây này, không ngờ là ngươi lại dám chủ động nhảy ra.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì? - Trần Trầm lạnh nhạt hỏi.
- Nói cho ta biết tư chất cùng lai lịch của ngươi, để ta báo cáo lại với Vô Tâm tông. - Vương Phong một bộ ngạo nghễ, hắn cứ thích nói thẳng ruột ngựa như vậy.
Có Vô Tâm tông chống lưng, hắn căn bản chẳng cần phải sợ gì, trừ phi Thiên Vân tông không muốn lăn lộn nữa.
- Không nói cho ngươi. - Trần Trầm cũng trả lời rất dứt khoát, khiên Vương Phong trợn mắt há hốc mồm.
- Ngươi… Ngươi! - Vương Phong chỉ vào Trần Trầm, nhất thời không biết nên nói gì, bất quá, trong lòng hắn cơ hồ có thể kết luận tư chất tên tiểu tử này vô cùng tốt, thậm chí có thể uy hiếp đến Vô Tâm tông.
Bằng không thì mắc gì phải giấu giếm nhiệt tình như vậy?
Nghĩ đến đây, Vương Phong càng thêm tức giận.
Ngươi bị ta nắm đuôi mà còn dám kiêu ngạo với ta như vậy? Tên nào cho ngươi lá gan đó hử?
Thật không sợ đưa đến họa ngập đầu cho Thiên Vân tông sao?
Hay là tên này bị não úng nước?
Vương Phong cố sức đè nén phẫn nộ trong lòng, tiếp tục nói:
- Không nói với ta cũng được, cùng ta đánh một trận, sau đó lần nữa cho ta 1000 khối Linh thạch.
Trần Trầm cũng không trả lời chính diện, mà bày ra tư thế xin mời.
Thấy vậy, Vương Phong cho rằng Trần Trầm đã khuất phục, lúc này, hắn nhếch mép cười lạnh. Trước mặt đông đảo đệ tử nội ngoại môn, tẩn cho Thánh tử của bọn họ 1 trận, chậc, cái này nhất định là rất thống khoái.
Từ nay về sau, tại Thiên Vân tông sẽ không còn ai dám xem thường hắn.
Nghĩ đến đây, hắn nhe răng cười, quát:
- Tiếp ta một chiêu! Năm ngàn Linh thạch!
BA~!
Hắn còn chưa nói xong, trên mặt đã lãnh trọn một cái tát, cả người lộn nhào tại chỗ, dại ra.
Ngay cả chúng đệ tử nội ngoại môn cũng dại ra, nói thế nào bọn họ cũng không nghĩ Thánh tử có can đảm đánh Vương Phong, càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn chính là Thánh tử nhà mình đánh thắng…
Hắn mới nhập môn có vài ngày thôi!?
Lấy lại tinh thần, Vương Phong bưng kín mặt, tràn đầy không cam lòng nhìn về phía Trần Trầm, cả giận nói:
- Trần Trầm, ngươi không biết 5000 Linh thạch là cái khái niệm gì hả?
Trần Trầm mờ mịt nói:
- Khái niệm gì? Không biết nha!
- Ngươi hỏi hắn! - Vương Phong chỉ tay về phía Tôn Thiên Cương, nội tâm uất ức không chỗ xả. Hắn đã quên mất tên Thánh tử này mới nhập môn được vài ngày, không hiểu rõ lắm quang huy của hắn.
Khó trách dám kiêu ngạo như vậy!
Tôn Thiên Cương mặt già đỏ lên, không dám rên một tiếng, trái lại, nội môn đệ tử bên cạnh đứng ra giải thích.
- Trước kia Tôn sư huynh đẩy hắn một cách, sau đó Thiên Vân tông phải bồi thường cho Vô Tâm tông 5000 Linh thạch tiền thuốc men…
Trần Trầm bừng tỉnh đại ngộ, khẽ gật đầu.
- Đã hiểu!
Thấy vậy, Vương Phong coi như yên tâm, lại lần nữa gào thét:
- Tiếp ta một chiêu, 8000 Linh thạch, combo trách nhiệm.
BA~!
Hắn còn chưa nói hết lời này, một cái tát đã bay thẳng vào mặt hắn, trực tiếp đánh hắn văng ra ngoài.
Vương Phong ngã ra đất, vẻ mặt mờ mịt.
Tiểu tử này lại có thể đánh thẳng tay như vậy, chẳng lẽ không hiểu ý hắn? Chẳng lẽ hắn biểu đạt chưa đủ rõ rang à?
Đánh ta là phải bồi thường linh thạch đó! Hơn nữa còn là một con số thiên văn!
Đang lúc hắn còn ngồi trên đất hoài nghi nhân sinh, Trần Trầm chậm rãi bước đến gần hắn.
Rầm!
Trên trời bổ xuống một đạo sấm sát, tóc Vương Phong dựng đứng lên, miệng phun ra một ngụm khói đen.
- Ngươi… Sao lại như vậy!
Lúc này đây, hắn dù có ngốc cũng nhận ra tên Trần Trầm trước mặt đang đùa cợt mình, lửa giận trong lòng không cách nào ngăn được, lập tức bộc phát, tay móc ra một khối thông tin lệnh bài.
- Ngươi dám dùng lôi điện bổ ta? Tốt! Rất tốt! Ta sẽ báo lên Vô Tâm tông, nói ngươi là Tiên Thiên Linh Thể!
Nghe hắn nói, tất cả đệ tử nội ngoại môn có mặt ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc. Nếu Vương Phong thật sự nói như vậy, chỉ sợ ngày mai sẽ có tu sĩ Nguyên Anh của Vô Tâm tông xuất hiện tại Thiên Vân tông…
Thế nhưng Trần Trầm lại ngoảnh mặt làm ngơ, bước đến trước người Vương Phong, vung một cái tát vào mặt hắn, đồng thời ghé sát tai hắn lẩm bẩm:
- Ai bảo ngươi dám khi dễ tiểu đệ của ta, ngươi không biết Tôn Thiên Cương là tiểu đệ của ta à?
Cách đó không xa, Tôn Thiên Cương nghe được mấy lời này, mặt đen như đáy nồi, đây là thời điểm xoắn xuýt mấy thứ này hả? Hả?
Vương Phong cũng khóc không ra nước mắt, bụm mặt nói:
- Trần Trầm, ngươi có biết nếu ta thật sự nói như vậy, Thiên Vân tông sẽ gặp họa ngập đầu không?
BA~!
Lại một cái tát đáp xuống mặt hắ, đồng thời một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng truyền vào tai hắn.
- Biết thì thế nào, dù sao trước khi người Vô Tâm tông đến, ngươi đã chết!
Bị đánh một trận, trong lòng Vương Phong cũng phẫn nộ không gì sánh kịp, nghe thế, hắn quát:
- Ta kéo toàn bộ tông các ngươi làm đệm lưng, đó cũng đáng!
- Liên quan gì ta, ta mới đến Thiên Vân tông vài ngày, ngươi cho là ta có bao nhiêu cảm tình với Thiên Vân tông hả? Bất quá, đến lúc đó ta không biết xấu hổ chuyển đến Vô Tâm tông, với tư chất của ta, đến Vô Tâm tông cũng có thể làm Thánh Tử nha.
- Ngươi đây là không biết, Thiên Vân tông đối đãi ta thật có chút uất ức, hay là đi tông môn mạnh nhất đi nhỉ? Vẫn tốt hơn không phải sao?
Nghe mấy lời thì thầm bên tai, Vương Phong sững người.
Những đệ tử khác ở Thiên Vân tông thời gian dài, đối với tông môn hiển nhiên có cảm tình, nhưng cái tên gia hỏa trước mặt quả thật chỉ mới đến vài ngày, lấy đâu ra tình với cảm?
Càng mấu chốt là… vạn nhất cường giả Nguyên Anh hàng lâm Thiên Vân tông, đối với những đệ tử… ưu tú cũ, có lẽ sẽ ra tay chém tận giết tuyệt vì sợ ngày sau báo thù…
Thế nhưng đệ tử mới thì chưa chắc nha… Huống chi còn là đệ tử có tư chất kinh người mà Thiên Vân tông muốn giấu giếm…
Hơn nữa, tên gia hỏa Trần Trầm này thoạt nhìn bộ dạng đường đường chính chính, nhưng kỳ thật không có một chút tiết tháo nào. Đến lúc đó hắn ưỡn ngực ngẩng đầu xin tha, nói không chừng có thể đến Vô Tâm tông lăn lộn đến phong sinh thủy khởi ấy chứ.
Cmn! Trên đời vậy mà còn có kẻ lưu manh hơn ta, không biết xấu hổ hơn ta?
- Đến Vô Tâm tông làm Thánh Tử… Ta thấy cũng không tệ ha. Hay là để ta giúp ngươi nói với Vô Tâm tông ta là Tiên Thiên Linh Thể?
Trần Trầm giơ tay đoạt lấy thông tin lệnh bài, ngay sau đó làm động tác như muốn truyền tin.
Thấy một màn như vậy, Vương Phong bị dọa cho hồn phi phách tán.
Nếu thật sự để tên này truyền tin ra ngoài, hắn coi như xong.
Thậm chí không cần đám trưởng lão kia động thủ, bị chúng đệ tử Thiên Vân tông đương trường băm làm thịt vụn là chuyện mười mươi.
Nếu có thể cùng tên Thánh Tử này đồng quy vu tận thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác người ta nói không chừng có thể sống vui vui vẻ vẻ, còn hắn… Sao hắn có thể cam tâm?
Nghĩ đến đây, Vương Phong vội ôm lấy đùi Trần Trầm, thê lương nói:
- Đại ca! Ngươi chớ có xúc động! Chuyện gì cũng từ từ nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận