Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 93: Thiên Uy Huy Hoàng

Chương 93: Thiên Uy Huy HoàngChương 93: Thiên Uy Huy Hoàng
         Nghe vậy, Hậu Thổ tông Chu Trí trực tiếp cởi ngoại bào, để lộ một thân cơ bắp tráng kiện, sau đó phi thân xuống đài cao, đứng giữa lôi đài.
Lúc này đây, sắc mặt hắn âm trầm cực điểm, chỗ ngồi ba mươi sáu tông còn chưa nóng đâu, Trần Trầm đã vội vã khiêu chiến mình, thực cho mình là bùn à? Muốn nặn sao thì nặn?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn nhìn về phía Tề Bất Phàm một mực không động thủ.
Thấy vậy, Tề Bất Phàm thản nhiên nói:
- Đánh không lại cứ nhận thua, đừng để bị thương là được.
Lời này hệt như lời Trần Trầm đã nói với U Lan Tâm, hàm nghĩa trong đó mọi người cũng thấy rõ.
Có được hứa hẹn của Tề Bất Phàm, Chu Trí như được tiếp thêm dũng khí, ngoắc tay về phía Trần Trầm, một bộ khiêu khích.
Trần Trầm thấy vậy nhếch mép cười, bước lên lôi đài.
Theo từng bước chân hắn, bầu trời trong xanh dần tối xuống, tựa như bão táp sắp kéo đến.
Kim Đan lão giả ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, thì thầm:
- Thiên Vân Thần Lôi Quyết… Hơn nữa còn tu luyện đến mức ảnh hưởng thiên tượng, Đoạn Băng nói thực lực tiểu tử này rất mạnh, xem ra không giả…
Nhìn đỉnh đầu dần dần ngưng tụ mây đen, khiêu khích trên mặt Chu Trí thoáng cái biến mất, chuyển thành thận trọng.
Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, ngưng tụ linh lực toàn thân.
Cộp cộp… Cộp cộp…
Trần Trầm chậm chạp bước lên đài, mỗi một bước, mây đen trên bầu trời càng thêm dày đặc. Tất cả mọi người ở đây đều ngẩng đầu nhìn trời, cẩn thận cảm thụ lực lượng ngưng tụ trong mây.
- Thiên Vân trấn tông tuyệt học quả nhiên cường đại!
- Thiên Vân tông Thánh tử có được thực lực bực này, vì sao lúc trước không nổi danh?
Trong lòng mọi người nghi hoặc, bất quá, vô luận như thế nào, giờ phút này không còn ai dám nghĩ Trần Trầm đứng thứ 7 bảng xếp hạng thiên kiêu chỉ là hư danh nữa.
Một lát sau.
Rốt cuộc Trần Trầm cũng bước lên lôi đài.
Lúc này, phía trên lôi đài đã phủ kín mây đen, thỉnh thoảng có lôi quang lượn lờ, khóe mắt liếc thấy một màn này, Chu Trí nhịn không được run rẩy.
- Bắt đầu!
Kim Đan lão giả nhàn nhạt thốt lên hai chữ.
Trong mắt hắn, trận chiến này không có gì phải bàn cãi, nghi vấn duy nhất chính là Hậu Thổ tông Thánh tử sẽ dùng phương thức gì để bại trận.
Hắn vừa dứt lời, Chu Trí lập tức ngửa mặt lên trời gào thét.
Cùng với âm thanh gào thét, đại địa bắt đầu quay cuồng, một bức tường đất dày 5 ~ 6 mét đột ngột mọc lên, che chắn đỉnh đầu hắn.
Thế nhưng bầu trời âm u đáng sợ, lôi vân cuồn cuộn cũng không vì tường đất đột nhiên xuất hiện mà có bất kỳ cải biến nào.
Chu Trí cảm thấy trên không có một đạo khí cơ khổng lồ đang tập trung vào hắn, khiến toàn thân hắn thừa nhận áp lực cực lớn, phảng phất như trời muốn sụp xuống, nện thẳng vào đầu mình.
Ầm ầm!
Điện quang xẹt qua, bên trong tầng mây đột ngột vang lên tiếng nổ.
Chu Trí hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh trên trán ào ào chảy xuống.
Hắn cảm thấy… Thứ vừa mới lóe lên kia mang theo uy lực khủng bố.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có ba chữ.
Không ngăn nổi.
Bằng vào thực lực của hắn, ngăn không nổi một kích từ lôi vân cuồn cuộn trên kia.
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, nhìn về phía Trần Trầm đứng xa xa, tay áo bồng bềnh, cứ như hết thảy không hề liên quan đến hắn. Đồng thời Chu Trí cũng nhìn ra châm chọc trong mắt nam tử đối diện.
Nhìn thấy thần sắc của Trần Trầm, Chu Trí sợ run lên, vô thức bạo quát:
- Ta nhận…
Oanh!
Chữ “thua” còn chưa kịp ra khỏi miệng, lôi vân trên bầu trời đã bạo phát, một đạo thiểm điện đột ngột xuất hiện, vạch phá thiên không, đánh thẳng xuống tường đất.
Rầm!
Dưới thiên uy huy hoàng, sắc mặt mọi người phút chốc biến thành trắng bệch. Mà tường đất lúc này chẳng khác nào trứng gà đập vào đá tảng, chia năm xẻ bảy, đất đá vỡ tung, văng xa chừng trăm mét.
Kinh lôi qua đi, đêm đen như bị xé toạc, để lộ ra ánh sáng.
Trần Trầm quay đầu đi xuống lôi đài.
Kim Đan lão giả phi tốc vọt lên giữa lôi đài, kiểm tra Chu Trí một thân đen kịt.
- Trọng thương chưa chết!
Lầm bầm một câu, hắn quay đầu nhìn theo bóng lưng Trần Trầm, cao giọng tuyên bố:
- Trận này Thiên Vân tông Thánh tử Trần Trầm chiến thắng, thay thế Hậu Thổ tông tiến vào ba mươi sáu tông bài danh đệ thập tứ.
Hắn nói xong cũng vừa lúc Trần Trầm bước xuống lôi đài. Cùng lúc đó, cờ Hậu Thổ tông bị hạ xuống, cờ Thiên Vân tông chậm rãi bay lên.
Trần Trầm bay lên đài cao, ngồi xuống vị trí bên cạnh U Lan Tâm.
Thấy một màn như vậy, tâm tình ba mươi sáu tông Thánh tử, Thánh nữ vô cùng phức tạp. Một mặt là khiếp sợ, một mặt lại là phấn chấn.
Khiếp sợ chính là vì thực lực Thiên Vân tông Thánh tử quá mạnh, vậy mà có thể một chiêu chơi chết Hậu Thổ tông Chu Trí. Phấn trấn là vì cuối cùng ba mươi sáu tông bọn họ cũng thắng mười tám tiểu tông một lần.
Hơn nữa còn dùng phương thức cực kỳ ngắn gọn.
Trên lôi đài, Chu Trí bị người khiêng đi.
Nhìn thảm trạng của hắn, sắc mặt Tề Bất Phàm âm trầm, dường như sắp ngưng tụ thành nước chảy xuống.
Thương thế của Chu Trí nếu như không có đại lượng thiên tài địa bảo, chỉ sợ trong thời gian ngắn không cách nào thức tỉnh. Tình trạng như vậy còn kiêu chiến gì nữa?
Nói cách khác, một trận này, Trần Trầm gần như đã triệt để đá Hậu Thổ tông ra khỏi bài danh chiến.
- Tên kia đang thị uy! Rõ ràng là Chu Trí đã muốn nhận thua, nhưng hắn lại không chút nào lưu tình, thật sự là đáng giận mà!
Tề Bất Phàm hung dữ trừng mắt nhìn Trần Trầm trên đài cao, lửa giận ngập trời.
Trần Trầm vốn là lấy thế đè người, ép Chu Trí đến mức tâm thần sụp đổ, sau đó lại không cho hắn cơ hội nhận thua, dùng một chiêu đánh hắn trọng thương.
Đây chính là tinh thần cùng thân thể song trọng đả kích.
Sát nhân tru tâm… Không gì khác hơn!
Sở dĩ hắn tốn công tốn sức như vậy, không thể nghi ngờ là muốn cảnh cáo những kẻ phía sau muốn khiêu chiến.
- Bất Phàm, hay là đợi đến chiều, ta đi dạy cho tên Thiên Vân tông Thánh tử kia một bài học?
Nữ tử toàn thân hàn khí bên cạnh Tề Bất Phàm lạnh lùng nói.
Vị này chính là Huyền Băng tông Thánh nữ, tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, tu luyện Huyền Băng quyết chuyên môn khắc chế Chu Tước môn Thánh nữ Tiêu Hoàng.
- Được!
Tề Bất Phàm vô thức đáp ứng.
Không có biện pháp, tên Trần Trầm kia quá mức đáng hận. Cơn tức này hắn nuốt không trôi, nếu như không phải một buổi chỉ có một lần khiêu chiến, hắn hận bản thân không thể lập tức lên đài.
Nhưng đúng lúc này, xa xa, một đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Là Trọng Diệp.
Cảm nhận được ánh mắt kia, Tề Bất Phàm cắn răng nói:
- Được rồi, trước cứ dựa theo kế hoạch mà làm. Đợi đến khi gặm xong mấy cái xương cứng, sẽ giải quyết tên Trần Trầm kia.
Nói xong câu đó, hắn quét mắt nhìn một tên Thánh tử ngồi phía sau.
Thánh tử kia thấy vậy lập tức đứng lên, lớn tiếng nói:
- Phong Ẩn môn Viên Kình Thiên khiêu chiến Vô Tâm tông Thánh tử Trọng Diệp!
Lời này vừa ra, toàn trường một mảnh xôn xao.
Khiêu chiến Trọng Diệp, đây là đang làm gì?
Chẳng lẽ Trọng Diệp muốn học Trần Trầm?
- Ta nhận thua! – Trọng Diệp ngồi trên đài cao nhàn nhạt nói.
Quả là thế!
Tất cả Thánh tử trong ba mươi sáu tông lập tức trở nên khẩn trương, sợ Trọng Diệp nhằm vào mình.
Phải biết, vị này là thiên kiêu xếp hạng thứ nhất trong Thiên Kiêu Phong Vân bảng đấy! Thực lực nghe nói đã đạt đến bán bộ Kim Đan.
Với lực thực như vậy, chỉ sợ đối kháng bất luận kẻ nào tại đây cũng đều là nghiền áp.
- Ta cũng không cần nghỉ ngơi, ta khiêu chiến…
Nói đến đây, ánh mắt Trọng Diệp qua lại trên người Trần Trầm, đám Thánh tử, Thánh nữ khác cũng không dám thở mạnh.
U Lan Tâm so với Trần Trầm còn khẩn trương hơn, hoảng hốt che miệng, sợ hãi Trọng Diệp gọi tên Trần Trầm.
- Ta khiêu chiến Bạch Hổ tông Diệp Vô Sinh, nghe đồn Bạch Hổ Thiên Quyết chiến ý vô cùng, ta quả thật muốn thử một phen.
Trọng Diệp vừa dứt lời, tất cả mọi người âm thầm thở ra một hơi.
Chỉ có Diệp Vô Sinh toàn thân khôi giáp, không nhìn rõ mặt là chậm rãi đứng lên, quanh thân tản mát ra sát khí vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận