Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 390: Kẻ Thức Thời Mới Là Tuấn Kiệt

Chương 390: Kẻ Thức Thời Mới Là Tuấn KiệtChương 390: Kẻ Thức Thời Mới Là Tuấn Kiệt
         Nhìn thấy một màn này, sắc mặt kim giáp ngoại tộc xấu xí đến cực điểm.
Trần Trầm nhân lúc thời gian hắn ngây người thoát khỏi sợi dây pháp bảo kia, giờ phút này trong lòng của hắn thư hoãn không ít.
Một đối một dù sao cũng tốt hơn một đối ba, về phần ba Nguyên Thần đỉnh phong còn lại trong Thạch Sơn Tứ Thánh, thì bị hắn tự động không để ý đến.
Giờ khắc này, hắn lại có mới nhận thức đối với sự cường đại của Thiên Ma thành.
Danh hào Thiên Ma thành này không chỉ có thể dọa đến Cường giả Nguyên Thần cúi đầu, càng có thể làm cho Cường giả Luyện Hư cân nhắc sau đó phản chiến đối mặt, cũng có thể làm cho Giang Thành tử nói lên điều kiện không muốn tất cả chiến lợi phẩm.
Lực uy hiếp bực này, so với tứ đại tông môn ở phàm gian giới mạnh hơn nhiều lắm.
- Sư huynh! Liều mạng!
Xa xa truyền đến âm thanh Giang Thành tử gào thét, nguyên bản hắn có thể đánh ngang tay với Thạch Sơn lão quái, nhưng mới vừa rồi thần thức lại bị thương, lúc này đối mặt với Thạch Sơn Tứ Thánh đã hoàn toàn không phải là đối thủ.
Kim giáp ngoại tộc nghe vậy trong mắt cũng lóe lên một tia vẻ tàn nhẫn, sau đó đột nhiên khoát tay, trọn vẹn chín món pháp bảo vũ khí bay ra, chín vũ khí này không giống nhau, nhưng tất cả đều tản ra gợn sóng cường đại đến cực điểm.
Vừa mới bay ra, lại tự mình hợp thành một trận pháp, đoàn đoàn bao vây Trần Trầm lại.
Nhìn thấy một màn này, trái tim Trần Trầm mới vừa buông xuống lại nhấc lên, rất rõ ràng, đây là một loại bí thuật cường đại nào đó.
Không suy nghĩ nhiều, Trần Trầm toàn lực phát động thần thức công kích, nháy mắt bảy tám chuôi thần thức trường kiếm đánh vào trên người kim giáp ngoại tộc.
Kim giáp ngoại tộc hừ lạnh một tiếng, trọn vẹn ba đạo phòng hộ sáng lên, ngăn lại toàn bộ bảy tám chuôi thần thức trường kiếm.
Phanh phanh phanh!
Vài tiếng trầm đục vang lên, kim giáp ngoại tộc chỉ là sắc mặt tái nhợt mấy phần, cũng không chịu tổn thương quá nghiêm trọng.
Ngược lại chín món vũ khí kia xẹt qua bên cạnh Trần Trầm, Trần Trầm né tránh không kịp, trên mình bị vạch ra một lỗ hổng lớn.
Vết thương khôi phục với tốc độ mắt thương có thể thấy, Trần Trầm tiếp tục dùng thần thức công kích.
Nếu thần thức công kích có thể xuất hiện ảnh hưởng đối với kim giáp ngoại tộc, vậy hắn sẽ đặc biệt dùng thủ đoạn này.
Trên thực tế, giờ phút này hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Kim giáp ngoại tộc này toàn thân đều là pháp bảo, hắn dùng cái khác công kích, chỉ sợ căn bản không thể gây tổn thương đến kim giáp ngoại tộc này chút nào.
Không ngờ đi tới Thượng giới, đối phó một tu sĩ cùng cảnh giới mà cũng khó như thế.
- Thạch Sơn Tứ Thánh, các ngươi cho thêm chút sức!
Trần Trầm thầm nghĩ trong lòng.
...
Sau một lát, Trần Trầm cuối cùng phát hiện một màn làm cho hắn hưng phấn, kim giáp ngoại tộc kia không biết có phải là thần thức chịu ảnh hưởng hay không, thao túng chín món pháp bảo đột nhiên trở về một kiện.
Mà thiếu đi một món pháp bảo, còn lại tám món pháp bảo lập tức không thành được trận, uy lực giảm nhiều, Trần Trầm bằng vào tu vi Luyện Hư đỉnh phong, thỉnh thoảng có thể hoàn toàn tránh khỏi công kích.
Trần Trầm nhân cơ hội bất thình lình dùng thần thức công kích đánh lén một thoáng Giang Thành tử ở xa.
Giang Thành tử bất ngờ không đề phòng, lại phun ra một ngụm máu tươi, bốn người Thạch Sơn Tứ Thánh cái này rõ ràng cũng là người thường xuyên đấu pháp, thấy thời cơ tốt như vậy, cùng nhau tiến lên, nháy mắt đả thương nặng Giang Thành tử.
Giang Thành tử thấy tình thế không ổn, trực tiếp bỏ nhục thân, Nguyên Thần lấy tốc độ vô cùng kinh người trốn đi thật xa.
Thạch Sơn Tứ Thánh thấy vậy đang muốn truy kích, lại bị Trần Trầm ngăn cản.
- Trước cùng nhau đối phó gia hỏa này!
Thạch Sơn Tứ Thánh nghe vậy không thể làm gì khác hơn là quay đầu, cùng Trần Trầm đối phó với kim giáp ngoại tộc.
Kim giáp ngoại tộc nhìn bóng lưng Giang Thành tử đi xa tức giận tới mức muốn mắng mẫu thân, không nói hai lời, thu hồi tám món pháp bảo cũng chuẩn bị chạy trốn.
Lúc này, một loại cảm giác khí huyết ngược dòng đột nhiên truyền khắp toàn thân, làm cho thân hình hắn đột nhiên dừng lại, ngay sau đó lại mấy đạo công kích thần thức phủ xuống.
...
Sau nửa canh giờ.
Trần Trầm và Thạch Sơn Tứ Thánh đã phi hành về hướng Tây một nghìn dặm, cuối cùng mài chết kim giáp ngoại tộc kia.
Lúc này, cho dù là Trần Trầm hay là Thạch Sơn lão quái, sắc mặt tất cả đều vô cùng dọa người.
Trong đầu Trần Trầm trống rỗng, nếu như không phải dưa vào một hơi chống thì sợ đã tại chỗ phải ngất đi.
Thần sắc Thạch Sơn lão quái khẩn trương nhìn Trần Trầm, một bộ sợ hãi bị tá ma giết, cực kỳ hiển nhiên, tình huống cũng mười điểm hỏng bét.
- Thạch Sơn đạo hữu, chiến lợi phẩm này, cứ như lúc trước ta nói, một người một nửa.
Trần Trầm cầm lấy nhẫn trữ vật của kim giáp ngoại tộc cười nói.
Nhìn nụ cười kia, Thạch Sơn lão quái lắc đầu nói:
- Đạo hữu chê cười, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, làm sao dám lấy thù lao?
Giờ này khắc này, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian chạy trốn.
Mọi người đều là người thông minh, mục đích hôm nay hắn xuất hiện ở đây, trong lòng song phương đều hiểu rõ, nếu như hắn dám chiếm một nửa chiến lợi phẩm, coi như hiện tại không bị thanh toán, tương lai cũng khó đảm bảo không sẽ gặp phải trả thù.
Bị một người biết Cửu Chuyển Kim Thân Quyết nhớ thương, vậy cũng không là một chuyện tốt.
- Thạch Sơn đạo hữu, ta người này nói được thì làm được, ngươi sợ cái gì?
Ánh mắt Trần Trầm càng thâm thúy.
- Khụ khụ, đạo hữu, trong nhà của ta còn có chút chuyện, cáo từ trước, ngươi và ta ngày sau hữu duyên gặp lại!
Thạch Sơn lão quái ho khan hai tiếng, sau đó trực tiếp chắp tay, mang theo ba đồ đệ chạy trốn bay rời khỏi nơi này, bóng lưng bốn người hiện ra cực kỳ chật vật.
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.
Trần Trầm cảm thán một câu, sau đó dùng tay vuốt huyệt thái dương, mang theo kim giáp ngoại tộc bay về phương hướng phi chu.
Cũng không lâu lắm, Trần Trầm đi tới vị trí phi chu, mấy người Xích Mục Kim Cương đã từ trong phi chu bên trong chạy ra, đang lục soát thi thể Giang Thành tử vừa vứt bỏ kia.
Thấy Trần Trầm trở về, mấy người vui mừng quá đỗi, Hoàng Lê càng là hiến vật quý mà đưa tới một chiếc nhẫn trữ vật, vô cùng hưng phấn nói:
- Sư phụ! Chúng ta phát... Phát đại tài! Đời ta đều chưa thấy qua nhiều Linh Thạch như vậy!
Trần Trầm tiếp nhận nhẫn trữ vật cười nói:
- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Dứt lời, mang theo mấy người lên phi chu, rời khỏi nơi đây.
...
Trên phi thuyền, Trần Trầm nhắm mắt dưỡng thần một hồi, tiếp đó bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Tổng cộng hai nhẫn trữ vật.
Cái nhẫn trữ vật thứ nhất là của Giang Thành tử, mở ra xem, bên trong có năm trăm vạn Linh Thạch trung phẩm, không sai biệt lắm có mười vạn Linh Thạch thượng phẩm, Linh Thạch cực phẩm cũng có một ngàn.
Trừ cái đó ra, còn có mười bình Phân Thần Đan.
Liên tưởng tới một màn lúc trước Giang Thành tử cho mình nhẫn trữ vật, trong lòng Trần Trầm nhịn không được thầm mắng.
- Lão tặc này, ngoài miệng nói nhiều như vậy, kết quả trong nhẫn trữ vật còn ẩn giấu mười bình!
Cất kỹ Linh Thạch và Phân Thần Đan, Trần Trầm lại xem xét những pháp bảo và bí tịch kia.
Pháp bảo rất nhiều, nhưng mà có rất nhiều rác rưởi xen lẫn trong đó, rất rõ ràng, Giang Thành tử này là quỷ keo kiệt, cả một chút pháp bảo Tu sĩ Kết Đan Kỳ dùng cũng xen lẫn bên trong nhẫn trữ vật.
Trừ cái đó ra, hạt châu màu đen lần trước dùng để thu nước trong đầm lầy cũng lẳng lặng nằm trong góc.
Viên châu này tuy lực công kích không mạnh, nhưng thời khắc mấu chốt lại có thể có tác dụng lớn.
Trần Trầm phân loại pháp bảo, tiếp đó đưa tất cả pháp bảo đê giai cho mấy người Hoàng Lê, sau đó mới xem đến bí tịch trong nhẫn trữ vật.
Nhìn hồi lâu, đại bộ phận Trần Trầm đều không coi trọng, chỉ có hai quyển bí thuật còn có thể.
Cuốn thứ nhất gọi Cương Khí Tráo, là một loại bí thuật áp súc linh khí, luyện đến đại thành có thể làm cho lực phòng hộ của hộ thể linh khí tăng lên gấp ba bốn lần, chỉ nhưng mà tốc độ tiêu hao linh khí cũng sẽ tăng lên gấp ba bốn lần.
Cuốn thứ hai gọi Nhiên Hồn Quyết, thông qua thiêu đốt lực lượng thần thức, tăng lên tốc độ phi hành của Nguyên Thần, là một loại bí thuật để chạy trốn.
Xem ra, lúc Giang Thành tử cuối cùng chạy trốn dùng chính là loại bí thuật này.
- Gia hỏa này, quả nhiên là sợ chết.
Thấy hai loại bí thuật một loại là dùng đến phòng ngự, một loại khác là dùng đến chạy trốn, trong lòng Trần Trầm âm thầm xem thường, nhưng mà đối với hạ tràng của kim giáp ngoại tộc và Giang Thành tử, hắn cảm thấy vẫn nên làm người sợ chết tốt hơn một chút.
Tra xét xong nhẫn trữ vật của Giang Thành tử, Trần Trầm lấy một chiếc nhẫn trữ vật khác ra.
Nhìn nhẫn trữ vật này, trong lòng hắn có một ít xúc động, dù sao đây chính là nhẫn trữ vật của một luyện khí đại sư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận