Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 226: Hai mặt gặp địch (2)

Chương 226: Hai mặt gặp địch (2)Chương 226: Hai mặt gặp địch (2)
         Cùng lúc đó, ở biên cảnh hai nước Tề, Vệ, mấy nghìn tu sĩ ma đạo mặc đồ đen đang chém giết với hàng vạn yêu tộc, dấy lên dư ba chiến đấu khiến phạm vi trăm dặm cát bụi đầy trời.
Trên chiến trường thường có xác chết từ trên cao rớt xuống, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm liệt.
Nhưng càng thảm liệt thì sĩ khí của tu sĩ ma đạo càng cao, ngược lại những yêu tộc dần không ngăn được.
Hậu phương đám đệ tử ma đạo, một bóng dáng cao ngạo lẳng lặng nhìn cảnh này, trên người phát ra sát khí cường đại ảnh hưởng nguyên chiến trường.
Một số đệ tử ma đạo dù chết trận tại chỗ nhưng bị sát khí này ảnh hưởng vẫn tiếp tục chiến đấu thêm một khắc đồng hồ.
Quanh bóng dáng kia một mảnh trống rỗng, chỉ có một người trẻ tuổi phía sau lưng, ánh mắt mơ hồ, lòng bồn chồn.
Một lát sau, hàng vạn yêu tộc bị mấy nghìn tu sĩ ma đạo đè ép không có sức đánh trả, trong mây yêu phương xa vọng ra tiếng hét to không cam lòng.
- Thất Sát Ma Quân, ngươi chờ đó!
- Đợi tu vi của bản hoàng tăng thêm một bậc sẽ chém đầu của ngươi xuống làm rượu!
. . .
Thất Sát Ma Quân nghe thấy những lời này, nét mặt không thay đổi, gã cho rằng đó chỉ là lời kêu gào của kẻ yếu vô năng.
Mắt thấy đã đại thắng, Thất Sát Ma Quân mở miệng hỏi:
- Trương Kỵ, ngươi muốn về Đại Tấn?
Người trẻ tuổi đứng phía sau tự nhiên là Trương Kỵ, nghe sư phụ hỏi thì gã trực tiếp quỳ gối xuống đất.
- Sư phụ, Đại Tấn là quê hương của đệ tử, không có lý nào chờ Đại Tấn bị diệt rồi đệ tử mới quay về báo thù. Báo thù chỉ để chính mình sảng khoái, yên tâm thoải mái, nhưng sự thực thì những người đã chết sẽ cảm thụ được điều đó sao?
Ngữ khí của Trương Kỵ nặng nề, từ sau khi bái vào môn hạ của sư phụ thì thực lực của gã tăng vùn vụt, ngoài ra gã liên tiếp đụng kỳ ngộ vài lần ở Nam Cương, nên trong vài tháng ngắn ngủi đã bước chân vào cảnh giới Nguyên Anh.
Hiện giờ Trương Kỵ ngoại tu luyện thể, nội tu sát khí, tuy rằng chỉ là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường không đánh lại gã được.
Tất cả đều nhờ sư phụ Thất Sát Ma Quân ở trước mặt gã.
Lẽ ra đang trong lúc đại chiến, gã không nên rời xa sư phụ có ơn lớn với mình, nhưng Đại Tấn đang nguy trong sớm tối, đại ca còn ở đó, gã không trở lại thì phụ nghĩa huynh đệ, cũng phụ mảnh đất kia.
Thất Sát Ma Quân nghe vậy khẽ thở dài.
Trương Kỵ là đệ tử duy nhất của gã, cũng là người gần gũi với gã nhất.
Mang Thiên Sát Chi Thể, người gần gũi với gã đa số đều bị khắc chết, bao gồm sư phụ thực lực mạnh đến khủng bố của gã cũng chết trong lôi kiếp.
Chỉ có đệ tử này là gã không khắc chết được.
Rất không dễ dàng tìm đến một người có thể trò chuyện đôi câu, Thất Sát Ma Quân đối xử với Trương Kỵ như con ruột.
Bây giờ đồ đệ muốn về quê, lẽ ra gã không nên ngăn trở, nhưng nước nhỏ chư hầu kia bây giờ không khác gì đầm rồng hang hổ.
Trương Kỵ dán sát mặt xuống đất, giọng nghẹn ngào:
- Sư phụ, ma tu chúng ta bất kính thiên địa, chỉ hỏi bản tâm!
Thất Sát Ma Quân nghe vậy cơ mặt cứng ngắc, trên khuôn mặt lạnh lùng như dao gọt kia thoáng qua nét dịu dàng:
- Vậy ngươi đi đi, mang theo một tiểu đội Đồ Yêu Vệ trở lại, nơi này chiến sự khẩn cấp, sư phụ có thể giúp ngươi chỉ có bấy nhiêu.
Trương Kỵ cực kỳ kích động:
- Đa tạ sư phụ!
Gã dập đầu mấy cái rồi nhanh chóng đứng lên, xoay người rời đi.
Khi mặt trời lên cao, bình dân trong toàn bộ lãnh thổ Đại Tấn bắt đầu di chuyển hướng Vô Phong Sơn.
Nếu so sánh Đại Tấn với quốc gia kiếp trước thì xem như đất rộng người thưa, cách trăm dặm mới có một tòa thành, quanh thành rải rác một ít huyện thành nhỏ, thôn trang nhỏ.
Cả nước cộng lại chỉ mới được mấy nghìn vạn nhân khẩu.
Dựa theo quy hoạch của Trần Trầm thì nghìn dặm quanh Vô Phong Sơn đủ để xếp chỗ cho bấy nhiêu người.
Mai sau có thể cướp lại đất đai, nhưng người đã chết thì không có về sau.
So với lãnh thổ của yêu tộc và nhân tộc khác, linh khí của nước nhỏ chư hầu phần lớn mỏng manh hơn, Nguyên Anh là cường giả đỉnh cao rồi, hiện giờ bỗng nhiên bị địa vực cấp bậc cao hơn đả kích, có thể tưởng tượng áp lực lớn cỡ nào.
Cho nên mỗi một bước hắn đều phải quy hoạch thật kỹ, nếu không sẽ là tai họa ngập đầu cho nguyên Đại Tấn.
Viên Kình Thiên nhìn bàn cát to lớn trước mặt, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh:
- Sư huynh, nếu như bị Thiên Lang Hoàng và Bạch Hùng Hoàng giáp công hai mặt, tụ hợp với nhau trong Vô Phong Sơn thì e rằng chúng ta sẽ tiêu đời.
Tục ngữ nói hay lắm, không bột đố gột nên hồ, sư huynh dù lợi hại nhưng điều kiện hiện thực bày ra đó, muốn nghịch thiên rất khó khăn.
Chiến tranh của tu sĩ khác với phàm nhân, dùng lửa dùng nước là có thể tạo thành sát thương quy mô lớn.
Nếu không phải sư huynh không gì làm không được Viên Kình Thiên đã khuyên sư huynh chạy trốn, sau này tìm cơ hội trở về báo thù.
Trần Trầm cau mày nhìn bàn cát, hắn cũng hiểu điều đó.
Từ đêm qua đến hiện tại, trong đầu của hắn luôn suy nghĩ tìm cách phá cục.
Im lặng thật lâu, Trần Trầm đột nhiên mở miệng:
- Ta không thể ở trong Vô Phong Sơn, con người của ta rất dễ kéo thù hận, luôn có yêu tộc muốn giết ta thành danh.
Viên Kình Thiên gật đầu nghiêm túc nói:
- Không sai, sư huynh đúng là tai họa.
- Hưm?
Viên Kình Thiên gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- A, ta không biết nhiều từ ngữ, đại khái là ý này.
Trần Trầm tức giận mắng mỏ một câu:
- Không văn hóa thì đọc sách nhiều vào, đừng nói linh tinh!
Trần Trầm chỉ vào Nam Vực Đại Tấn trên bàn cát, lạnh lùng nói:
- Buổi chiều mang theo ám vệ cùng ta đi Nam Vực, chúng ta vào sâu hậu phương của địch!
Viên Kình Thiên gật mạnh đầu, chẳng có một chút chần chừ, càng không sợ hãi:
- Ừm!
Sau khi ra quyết định, Trần Trầm không chậm trễ, bắt đầu nhanh chóng truyền đạt chỉ lệnh.
Vào lúc như thế này, mỗi giây mỗi phút đều phi thường quý giá, khi cần dứt khoát mà chần chừ thì sẽ rối loạn.
- Lão Hắc, mang theo thuộc hạ của ngươi tăng tốc độ, vào Đại Tấn trước, chiếm lĩnh toàn bộ dải Vô Phong Sơn. Ta sẽ sáng tạo điều kiện cho ngươi, chỉ cần ngươi chiếm lĩnh vùng Vô Phong Sơn thì Thiên Lang Yêu Hoàng có đến cũng chỉ có thể chiếm lĩnh khu vực không người.
Thông báo với Lão Hắc xong Trần Trầm liên hệ Chu Nhân Long:
- Môn chủ, làm phiền người chế tạo chút rắc rối cho Thiên Lang Yêu Hoàng, giảm chậm tốc độ tiến vào Đại Tấn của chúng.
Xưng hô môn chủ cộng thêm tôn xưng ‘người’ khiến Chu Nhân Long vui vẻ đồng ý.
Truyền xuống hai chỉ lệnh xong Trần Trầm lập tức bắt đầu thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, hắn bùi ngùi từ biệt tám vị sư huynh sư tỷ, nhờ bọn họ trông chừng Vô Phong Sơn và địa vực xung quanh giùm.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Đại Tấn mà không có hắn và ám vệ thì thực lực tổng thể còn không bằng những người đi theo của tám vị sư huynh sư tỷ.
Chỉ riêng ba người đi theo Nguyên Anh đỉnh của đại sư huynh cơ hồ có thể treo lên đánh tông môn mạnh nhất Đại Tấn, Thiên Vân Tông.
Đại sư huynh Dư Hỏa vỗ ngực bảo chứng:
- Tiểu sư đệ yên tâm, Đại Tấn làm nhiều như vậy cho chúng ta, chúng ta nên góp chút sức.
Sư huynh sư tỷ khác cũng nhận lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận