Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 175: Ngốc Có Chút Đáng Yêu

Chương 175: Ngốc Có Chút Đáng YêuChương 175: Ngốc Có Chút Đáng Yêu
         - Đây là…
Yết hầu Trần Trầm lên lên xuống xuống, mặc kệ bộ giáp toàn thân này có chất lượng thế nào, chỉ riêng cái vẻ ngoài hào nhoáng của nó đã rất được lòng hắn.
Đương nhiên, hắn không thể nào mặc như thế đi gặp người, bởi vì không phù hợp với khí chất xuất trần của hắn, cùng lắm thì ở trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung tự sướng một phát mà thôi.
Không tiếp tục nghĩ sâu thêm, Trần Trầm lấy khôi giáp toàn thân từ bảo rương ra.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy một dòng chữ nhỏ trên miếng hộ tâm kim quang lóng lánh kia.
- Thất Khiêu Lung Linh Giáp.
Đánh giá một phen, Trần Trầm mặc toàn thật khôi giáp lên người, tiện tay cầm cái gương soi một phát.
Khá lắm, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn kim quang, căn bản không thấy được mặt người, nếu như mà đứng dưới ánh mặt trời thì dám tàng hình được luôn.
Thoáng cảm ứng cường độ, Trần Trầm hết sức hài lòng, bảo vật Luyện Hư cường giả giấu dưới gầm giường quả nhiên không giống người thường, dù là Vạn Hóa Thần Phong trong tình trạng không thúc giục linh lực cũng rất khó để lại dấu vết trên thân giáp.
Trần Trầm nghiêm trọng hoài nghi thường thức của vị Luyện Hư cường giả kia không khác hắn là bao, chỉ có điều ngoài mặt luôn giữ hình tượng phiêu miểu cao nhân, cho nên mới giấu thứ này trong động phủ, thỉnh thoảng lấy ra mặc một phát cho đã ghiền.
- Mang đi, mang đi.
Lầm bầm một tiếng, tiếp đó, Trần Trầm bỏ Thất Khiếu Linh Lung Giáp cùng bảo rương vào nhẫn trữ vật.
Trước khi đi hắn còn hơi chút không yên lòng, cuối cùng quyết định lấy luôn mấy viên linh gạch bị hỏng theo.
Linh gạch ở đây cũng không phải loại linh gạch được chế tạo từ linh thạch cấp thấp ở Vô Tâm Tông, mà là một khối linh thạch cao cấp đồng sắc.
Cái gì gọi là thể diện? Đây chính là thể diện!
Đương nhiên, hôm nay thể diện này là của hắn hết đấy!

Rời khỏi động phủ còn sót lại của Luyện Hư cường giả, Trần Trầm tiến vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Lão Hắc thì cầm một đống phế phẩm còn sót lại sau khi Trần Trầm chọn xong mang về chỗ bầy yêu.
Tùy tiện ban thưởng vài món đã có thể khiến một đám yêu tộc cảm động đến mức lệ nóng đoanh tròng.
Quân sư quạt mo bưng lấy một cái chén rượu làm từ vạn niên tinh ngọc mà nước mắt như mưa, không bao lâu sau đã đổ đầy cái chén rượu.
Sĩ vi tri kỷ giả tử… (1)
(1) Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ.
Chỉ mới theo Hắc Trư Vương đại nhân một ngày, mà ngài đã ban thưởng bảo vật như vậy.
Thế nên nó chỉ có thể sinh tử tương hứa (2) mà thôi!
(2) Sống chết cùng nhau.

Hành trình vẫn còn tiếp tục.
Đám yêu tộc tìm thấy chiến trường huyết chiến của một bầy Nguyên Anh kỳ yêu thú khủng bố tại thâm sơn cùng cốc nào đó, lấy được một quả cây kỳ dị.
Trái cây này đương nhiên là bị lão Hắc bỏ vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
“Thông Thiên Linh Quả +1”

Dưới đáy một cái đầm lầy nào đó, đám yêu tộc đại chiến một trận cùng một đầu Yêu Long.
“Tịnh Hồn Thần Tuyền + quá xá nhiều”
Trần Trầm từng nghe nói qua thứ này, nghe đồn không chỉ có thể trợ giúp cường giả Nguyên Anh cảnh ngưng tụ nguyên thần, mà còn có thể trị liệu một ít thương thế nguyên thân, chính là thiên tài địa bảo siêu cấp.

Vài ngày sau.
Đám Yêu tộc hoang mang đi đến một ngọn núi trọc.
Không thể trách bọn họ có bộ dạng như vậy, thất phu vô tội, hoài bích có tội, trong mắt bọn họ, những ngày này bọn họ chỉ là húp canh thôi, thế nhưng nếu bị người phát hiện tuyệt đối có thể bị vây cướp đấy.
Hiện tại chỉ có dựa vào Hắc Trư Vương, bọn họ mới miển cưỡng cảm thấy có chút an toàn.
Nhìn một đám bần cùng này, lão Hắc lộ vẻ khinh thường.
Nó không ngờ yêu quái bên ngoài lại nghèo như vậy.
- Vẫn là yêu quái nuôi trong nhà thoải mái hơn, yêu hoang dại quá khổ cực.
Lão Hắc thầm nghĩ, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt nồng đậm.
Sau khi khinh bỉ đám yêu quái một phen, nó chậm rãi đi vào sơn động trong đồi trọc, không bao lâu sau, liền thấy được một cỗ bạch cốt nằm trong góc tối.
Trần Trầm nhảy ra ngoài, nhìn thấy bạch cốt, thật lâu không nói gì.
Đây hẳn là di thuế của một vị cường giả phi thăng thất bại.
Nói thật, cũng không khác gì di cốt người thường, ngay cả dã thú nhìn thấy cũng lười gặm.
Trần Trầm chậm rãi bước đến gần bạch cốt, cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng tìm được một cái túi trữ vật cũ kỹ.
Nhìn túi trữ vật, Trần Trầm lau nước mắt chua xót.
Ở cái thế giới này, đạt đến Luyện Hư đỉnh phong liền có cơ hội phi thăng, nói cách khác, chủ nhân cỗ thi thể này ít nhất là tu vi Luyện Hư đỉnh cao, so với chủ nhân động phủ trước đó còn mạnh hơn không ít.
Nhưng một cái đại năng như vậy, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không có, phải dùng đến loại túi trữ vật này…
Thở dài thật sâu, Trần Trầm lẩm bẩm:
- Tiền bối, khổ cho ngài…
Dứt lời, Trần Trầm mở túi trử vật ra.
Bên trong chỉ có ba món đồ, theo thứ tự là một tinh thể hình tam giác, một bình đan dược, cùng với một phong thư màu vàng.
Chần chừ một lát, cuối cùng Trần Trầm vẫn cầm lá thư kia lên, chăm chú xem.
- Sư đệ, ta chuẩn bị độ phi thăng chi kiếp, nếu đắc đạo phi thăng, ta cùng ngươi truy cầu tu chân chi nhân vĩnh hằng.
- Thật ra, ta vẫn luôn hiểu rõ tâm ý của ngươi, nhưng nếu ta và ngươi không thể cùng nhau phi thăng, tương lai cuối cùng chỉ có thể trường tương tư thủ (3) mà thôi.
(3) Nghĩa gốc: nhìn thấy nhau trong một thoảng thời gian dài.
- Hi vọng ngươi có thể hiểu được khổ tâm của ta.
- Nếu có một ngày, ta và ngươi có thể gặp nhau ở thượng giới, ta đây sẽ đáp ứng làm đạo lữ của ngươi.
Đọc xong phong thư ngắn ngủn, Trần Trầm thở dài một hơi.
Cái gì gọi là bi kịch? Vị tiền bối đang nằm ở đây chính là bi kịch!
Về phần vì sao thân gia vị tiền bối này lại đơn bạc như vậy, hắn cũng đã nghĩ cẩn thận rồi, nhất định là táng gia bại sản vì chuẩn bị độ kiếp, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại, biến thành một đống xương trắng nằm trong núi hoang.
- Ngay cả thần tính cũng bị đốt sạch rồi, vị tiền bối này đã thật sự dùng hết toàn lực, chỉ đáng tiếc… Thiên đạo vô tình.
Lầm bầm một câu, Trần Trầm cầm khối tinh thể hình tam giác kia lên, nếu như hắn đoán không sai, đây là pháp bảo phụ trợ độ kiếp, có tác dụng với hắn.
Về phần bình đan dược, bên trong còn lại một viên thuốc, hẳn là cũng dùng để kháng lôi kiếp đấy.
Đã có hai thứ này, Trần Trầm coi như có thêm vài phần nắm chắc đối với kiếp nạn Nguyên Anh của mình.

Cùng lúc đó.
Tại Thiên Vân Tông, Hạ Tích Sương mang theo hơn mười tên đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông đi đến trước sơn môn.
Nhìn cảnh tượng ở Thiên Vân Tông, Tiểu Hà vẫn luôn theo bên cạnh Hạ Tích Sương trêu đùa:
- Sư tỷ, ngươi sao lại chủ động muốn được điều đến Đại Tấn? Đừng nói là đã động chân tình với vị Thiên Vân Tông Thánh tử kia rồi nha?
Hạ Tích Sương không nói gì, chỉ mỉm cười.
Thấy một màn như vậy, Tiểu Hà bụm miệng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
- Sư tỷ, chẳng lẽ là thật! Ngươi là một đóa hoa của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta đấy, sao có thể để tiện nghi cho ngoại nhân?
Tiểu Hà vừa nói vừa ngẫm lại, liền nhớ ra những hành động dị thường của sư tỷ nhà mình trong khoảng thời gian này.
So với lúc trước, dạo gần đây, sư tỷ luôn ngẩn người nhìn một khối lệnh bài đưa tin.
Nếu như là lệnh bài đưa tin của Hạo Nhiên Kiếm Tông thì thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại không phải.
Hiện tại xem ra, tám chín phần là lệnh bài của Thiên Vân Tông Thánh tử!
Ta… Cmn, tin tức này nếu truyền ra, không biết có bao nhiêu thiên kiêu nhân tộc thương tâm rơi lệ đấy?
Nghĩ đến đây, Tiểu Hà run rẩy nói:
- Sư tỷ, ngươi biết nhân phẩm của Trần Trầm thế nào không? Vậy mà dám đi thích hắn?
- Hắn là một chính nhân quân tử. - Hạ Tích Sương nhẹ giọng trả lời, trên mặt lại kìm không được mà lộ ra nụ cười.
Tiểu Hà thì lại cảm thấy như trời muốn sập xuống!
Vậy mà sư tỷ lại thừa nhận! Thừa nhận rằng nàng ưa thích cái tên Thiên Vân Tông Thánh Tử vừa nhận thức chưa được bao lâu kia!
- Quỷ mới biết hắn có phải là đang giả vờ hay không, sư tỷ, người cũng quá.. quá lỗ mãng rồi!
Tiểu Hà tỏ ra sốt ruột nói.
Sư tỷ có người thầm thường, theo lý mà nói thì nàng nên vì sư tỷ cao hứng mới đúng, thế nhưng mà thời gian sư tỷ nhận thức tên Trần Trầm kia lại quá ngắn, vạn nhất bị lừa gạt thì làm sao đây?
- Hắn sẽ không lừa gạt ai cả đâu. - Hạ Tích Sương nhàn nhạt nói ra, sau đó chậm rãi đi vào trong phạm vi của Thiên Vân Tông.
Toàn bộ chúng đệ tử của Thiên Vân Tông đã hết sức quen thuộc đối với vị thượng sứ của Hạo Nhiên Kiếm Tông này, nhìn thấy nàng đi tới cũng không ngăn trở, trái lại mỉm cười, hơn nữa còn hành lễ.
Tiểu Hà nhìn thấy như vậy liền tùy tiện chộp lấy một tên đệ tử ngoại môn, kéo tới trước mặt Hạ Tích Sương.
- Vị sư đệ này, ta muốn hỏi ngươi một chuyện! - Thần sắc Tiểu Hà nghiêm túc, nói ra với vị đệ tử ngoại môn kia.
- Chuyện gì thế, hai vị sư tỷ? - Vị đệ tử ngoại môn tỏ ra kinh ngạc.
- Ta hỏi ngươi, Thiên Vân Tông Thánh Tử Trần Trầm của các ngươi là dạng người thế nào? Nói thật lòng, đừng có gạt ta!
Tiểu Hà nói xong, trong mắt cũng hiện lên một đạo quang mang, ánh mắt của vị đệ tử ngoại môn kia lập tức bắt đầu trở nên mờ mịt, hiển nhiên là đã trúng phải một loại ảo thuật đơn giản nào đó.
Hạ Tích Sương ở bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, vô ý thức muốn ra tay ngăn cản, nhưng lúc này vị đệ tử ngoại môn kia lại lộ ra một nụ cười thập phần sùng kính.
- Thánh Tử nha.. Thánh Tử là người rất tốt, thời điểm đám đệ tử ngoại môn chúng ta đều phải chịu khổ, hắn liền làm gương cho mọi người, cùng mọi người đồng cam cộng khổ, không hề có một câu nào oán hận.
- Bình thường còn hay cổ vũ chúng ta, an ủi chúng ta nữa, Thánh Tử.. hắn chính là hình mẫu trong nội tâm của ta, lúc nào cũng chỉ dẫn phương hướng cho ta tiến lên.
Nghe nói như vậy, hào quang trong mắt Tiểu Hà biến mất, thần sắc trở nên vô cùng phức tạp, bắt đầu.. hoài nghi nhân sinh.
Không lẽ trên thế gian này thật sự tồn tại một vị quân tử hoàn mỹ không chút tỳ vết?
Hạ Tích Sương thì lại cười càng thêm sáng lạn, người nàng nhìn trúng tất nhiên sẽ không sai lầm.
Nhớ tời lời vị đệ tử ngoại môn này vừa nói, ánh mắt của nàng lộ ra một vòng ôn nhu khó tả.
- Trần Trầm.. cái người này thật là ngốc đến mức hơi đáng yêu rồi, chỉ là không biết hiện giờ hắn ra sao rồi nha..?
----
Ta sẽ không bỏ bộ này, tuy nhiên là ta quá bận, không sắp xếp được time để ra đều chương. Có đạo hữu nào muốn làm chung không? Nếu muốn thì liên hệ ta nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận