Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 350: Nếu ta là hắn không bằng chết cho rồi

Chương 350: Nếu ta là hắn không bằng chết cho rồiChương 350: Nếu ta là hắn không bằng chết cho rồi
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Nghĩ đến đây, đáy mắt Sở Hùng lóe tia tàn khốc, nhìn về hướng thanh niên áo đen đứng gần đó.
Trương Kỵ mỉm cười hiền hòa, chắp tay nói:
- Tại hạ Trương Kỵ Thất Sát Ma Đạo, xin sư huynh chỉ giáo cho.
Vẻ mặt Sở Hùng lạnh lùng thản nhiên nói:
- Ngươi dốc hết sức ra tay đi, con người của ta không có thói quen nương tay với người, nếu bị thương ngươi thì nhớ đừng quay về Thất Sát Ma Đạo khóc méc với ai.
Sở Hùng nói xong, không đợi đáp lời đã chủ động tấn công.
Hai bên rất nhanh lao vào đánh túi bụi trên lôi đài.
Trần Trầm bình tĩnh nhìn cảnh này.
Trương Kỵ đã được hệ thống chứng thực là mạnh nhất, vậy chỉ cần gã không làm điều ngốc thì chắc chắn sẽ giành được chiến thắng.
Nhưng hiện giờ Trần Trầm không nhìn ra Trương Kỵ có ưu thế gì, ngược lại bị Sở Hùng đè đầu đánh, hơi không hợp với lẽ thường.
- Tiểu tử này định chơi trò giả heo ăn cọp sao?
Trần Trầm lắc đầu cười khẽ, nhưng mà giây tiếp theo, hắn nghĩ đến một khả năng, chân mày nhíu chặt.
Diễn biến tiếp theo không khác bao nhiêu với trong tưởng tượng của hắn, Trương Kỵ bị đánh thảm hơn, không lâu sau toàn thân đẫm máu.
Viên Kình Thiên ở bên cạnh trông thấy cảnh này nhỏ giọng nói:
- Đại ca, từ lần đầu gặp người này là ta biết ngay chỉ biết bốc phét, đại ca thấy không, ngay cả Sở Hùng mà hắn còn không đánh lại, còn vỗ ngực bảo là Nguyên Anh mạnh nhất cái gì, ta thì thấy hắn không chống nổi ba chiêu trong tay ta.
Trần Trầm phớt lờ Viên Kình Thiên, không biết trong đầu tiểu tử này suốt ngày nghĩ cái gì, cứ hay chống đối Trương Kỵ, lúc này rồi còn không quên đâm thọc.
Trên lôi đài.
Sở Hùng tìm về tự tin, nói lời tuy dễ nghe nhưng ra tay thì càng lúc càng nặng:
- Ngươi tên Trương Kỵ đúng không? Ta khuyên ngươi hãy mau nhận thua, nếu không phải ta nghĩ tình lúc trước ngươi nói vun vào thay ta thì hiện tại đã đánh ngươi hình thần đều diệt!
Trương Kỵ không nói tiếng nào, lặng lẽ chịu đựng, lại chịu vài đòn, hơi thở trên người đã cực kỳ suy yếu, nhưng chiến ý trong đôi mắt thì càng lúc càng mãnh liệt.
Sở Hùng nhìn đôi mắt kia, trong lòng càng bức bối.
Đệ tử ma đạo này thật khó chơi, toàn là thứ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Mắt thấy lại phải kịch chiến thật lâu, trong lòng Sở Hùng sinh ra chút lệ khí.
Nếu còn dây dưa, e rằng đánh giá của tu sĩ bên ngoài đối với gã càng thấp hơn.
Nếu tiểu tử này tìm cái chết thì đừng trách gã!
Nghĩ đến đây, tấm thuẫn trong tay Sở Hùng bỗng lóe sáng hoa văn kỳ dị, ngay sau đó, ánh sáng màu vàng hùng hồn đè xuống đầu Trương Kỵ.
Đây là chiêu mạnh nhất của bản mệnh pháp bảo của gã, Nguyên Anh đỉnh bình thường dính phải sẽ thành đống thịt nát ngay.
Nguyên Thần phụ trách giữ trật tự thấy vậy vẻ mặt nghiêm túc, tập trung tất cả chú ý vào Sở Hùng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay ngăn lại.
Nhưng trước đó, tu sĩ Nguyên Thần cảnh cáo liếc Trần Trầm một cái.
Trận Viên Kình Thiên đấu với Sở Hùng, có một khoảnh khắc tu sĩ Nguyên Thần hoảng hốt, về sau suy nghĩ lại cẩn thận, gã cứ cảm thấy là Trần Trầm giở trò.
Dù sao thần thức công kích của Trần Trầm đã nổi tiếng.
Nhưng may mà Trần Trầm biết chừng mực, chỉ phế một tay của Sở Hùng, chứ không thì việc này khó mà dàn xếp êm thắm.
Đối diện ánh mắt của tu sĩ Nguyên Thần, Trần Trầm lờ đi, hắn luôn dõi theo Trương Kỵ hơi chật vật trên lôi đài.
Mắt thấy Sở Hùng kéo theo ánh sáng màu vàng dày nặng đè lên người Trương Kỵ.
Vẻ mặt Trương Kỵ đanh lại, bỗng rống to:
- Là ngươi ép ta!
Cùng với tiếng rống, trường thương màu đen trong tay Trương Kỵ bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt đâm thẳng vào Sở Hùng.
Thấy Trương Kỵ còn sức đánh trả, tu sĩ Nguyên Thần giữ trật tự không ra tay, nhưng giây tiếp theo, gã nhận ra không đúng.
Bởi vì thương kia quá mạnh! Nó xuyên thấu ánh sáng màu vàng quanh người Sở Hùng, với thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào đầu của gã.
Mạnh hơn bất cứ đòn công kích nào trước đó gấp mấy lần.
- Dưới thương tha người!
Tu sĩ Nguyên Thần giữ trật tự sợ đứng tim, mới rồi gã tập trung chú ý vào Sở Hùng, không ngờ ma tu áo đen luôn bị yếu thế này nháy mắt bộc phát ra lực lượng khủng bố như vậy, hơn nữa tốc độ nhanh kinh người.
Phập!
Không đợi tu sĩ Nguyên Thần ra tay ngăn trở, thương kia đâm thủng đầu của Sở Hùng, thò ra từ sau gáy.
Trông thấy cảnh này, Nguyên Thần trọng tài cả người lạnh lẽo, sắc mặt nháy mắt nhợt nhạt đến cực độ.
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm.
Xong rồi!
Đám tu sĩ Nguyên Anh ở xung quanh cùng nhìn Trương Kỵ, trong mắt lộ rõ sợ hãi.
Bọn họ thấy rõ thương vừa rồi, nếu đổi lại là bọn họ thì e rằng cũng gặp kết cục y như vậy, thậm chí càng thảm liệt hơn.
Trương Kỵ trên lôi đài chậm rãi thu về trường thương bất đắc dĩ nói:
- Yên tâm đi, hắn không chết. Ài, hắn xuống tay ác với ta, ta buộc phải dùng đòn sát thủ, là hắn ép ta.
Lời này thốt ra, không đợi Nguyên Thần trọng tài bay ra điều tra tình huống của Sở Hùng thì một cường giả Luyện Hư mặc hoa phục đã bay đến bên cạnh gã, nhanh chóng đút cho một viên đan dược, rồi điều tra tình huống của gã.
Qua giây lát, cường giả Luyện Hư mặt đen thui nói:
- Thức hải bị phá, ký ức hoàn toàn biến mất, từ nay không khác gì trẻ sơ sinh.
Nhưng cường giả Luyện Hư không thể trách tội Trương Kỵ, gã cũng thấy cảnh tượng vừa rồi, quả thực là Sở Hùng xuống tay ác trước.
Trần Trầm ở dưới lôi đài lặng lẽ nhìn mọi chuyện, trong lòng cực kỳ thoải mái, không chỉ vì Sở Hùng bị đánh thành tên ngốc, càng vui mừng vì sự trưởng thành của Trương Kỵ.
Nếu ngay từ đầu Trương Kỵ đã đánh hết sức thì chắc chắn sẽ hấp dẫn chú ý từ Nguyên Thần trọng tài, cường giả Luyện Hư quản lý đại cục, cuối cùng tất nhiên không tổn hại nặng Sở Hùng được.
Hiện giờ chẳng những tổn hại nặng Sở Hùng ngay trước mắt cao thủ, còn chiếm điểm cao đạo đức.
Xuống tay có chừng mực, chừa mạng sống của Sở Hùng.
Sự thật thì Trần Trầm cho rằng thức hải bị phá không khác gì đã chết.
Ví dụ như Viên Kình Thiên, gã bây giờ còn giống như gã ngày xưa không?
Thấy Trương Kỵ trên lôi đài lén nháy mắt với mình, Trần Trầm mỉm cười.
Tiểu đệ này hiện giờ mặc kệ là thực lực hay tâm trí đều có thể tự đảm đương một phía.
- Ha ha ha ha ha ha!
Một bên vang tiếng cười lớn của Viên Kình Thiên, Trần Trầm liếc qua gã. So sánh thì tiểu tử này còn quá trẻ tuổi, vui sướng khi người gặp họa cũng đừng lộ liễu vậy chứ.
Viên Kình Thiên cũng ý thức được như vậy là không tốt, nhanh chóng ngừng tiếng cười, nhưng trong đôi mắt kia vẫn như cũ tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, lại gần nói nhỏ với Trần Trầm:
- Sư huynh, đồ ngốc kia bị đánh thành thằng đần, mất hết ký ức, không khác gì trẻ sơ sinh! Nếu ta là hắn thì không bằng chết cho rồi, ha ha! Thật là tên khờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận