Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 293: Lần này không trở lại

Chương 293: Lần này không trở lạiChương 293: Lần này không trở lại
         Khi Trần Trầm đến Ngọc Đỉnh Đan Tông thì sắp xếp trên nghìn tu sĩ ở lại Ngọc Đỉnh Thành.
Hết cách, hắn mang đa số cao thủ đi cùng, đội ngũ quy mô quá lớn, Ngọc Đỉnh Đan Tông không thể nào cho nhiều người như vậy đi vào.
Trần Trầm một mình một người trở lại, rất nhanh tìm đến sư phụ Ngọc Quỳnh.
Ngọc Quỳnh gặp Trần Trầm, từ trong lòng móc ra một chiếc trữ vật giới, trịnh trọng đặt vào tay hắn:
- Đây là đan dược đưa đến chiến trường Tây Cương, có năm nghìn viên, một nghìn viên bán cho Vô Tận Hải không thể nào sánh bằng đợt này, trên đường đi nhớ phải cẩn thận, biết chưa?
Trần Trầm nghiêm túc gật đầu, nói:
- Biết.
Bạch Phàm bị cướp đồ tám chín phần mười là gặp được nội gián, cho nên tuyến đường bị yêu tộc đoán ra.
Nhưng việc hắn vận chuyển đan dược thì chỉ có hắn và Ngọc Quỳnh biết, tin tức này tuyệt đối sẽ không truyền bá ra ngoài.
Cho nên hắn không hoảng hốt, huống chi có ngày nào mà hắn không mang theo tài sản kếch xù đi ra đường? Năm nghìn viên đan dược có đáng gì?
Thấy Trần Trầm vẻ mặt nghiêm túc, Ngọc Quỳnh hơi gật đầu, trầm tư một lát sau, nàng đột nhiên nói:
- Đi Tây Cương nhớ đừng làm xấu thanh danh của Ngọc Đỉnh Đan Tông và ta. Còn bà già Hạo Nhiên Kiếm Tông kia nữa, nếu nàng ỷ vào đồ đệ là đạo lữ của ngươi rồi hù dọa trấn lột thì ngươi nhớ không được đồng ý. Đừng để lúc đó giống như đệ tử của ta chạy theo sau mông đệ tử của nàng ta!
Trần Trầm nghe vậy không biết nên nói cái gì.
Sư phụ suy nghĩ thật lâu dài, cũng keo kiệt đến sợ, không chịu thiệt chút xíu nào.
Trần Trầm trịnh trọng đồng ý:
- Đệ tử nhớ kỹ!
Ngọc Quỳnh thấy vậy cười lên:
- Hiểu được thì tốt, đi đi. Chờ khi ngươi trở về có lẽ vi sư đã bước vào cảnh giới Luyện Hư, từ nay về sau ngươi sẽ có thêm một sư phụ cảnh giới Luyện Hư. Khi đó ngươi so sánh với đạo lữ kia của ngươi thì thân phận của ngươi càng cao một bậc.
- Khụ khụ! Đệ tử cáo từ!
Gặp trong đầu Ngọc Quỳnh toàn là tư tưởng môn đăng hộ đối, so kè, Trần Trầm vội vã rời đi.
Hắn sợ ở lại đây sẽ bị Ngọc Quỳnh vấy bẩn tâm linh thuần khiết.
Mà công nhận sư phụ có vài phần tình cảm với hắn.
Mấy ngày hôm trước hắn tự phỏng đoán tình cảm của Ngọc Quỳnh dành cho hắn đáng giá năm trăm linh thạch, hiện giờ xem ra là hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Có câu nói: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Làm sư phụ của hắn lâu như vậy, Ngọc Quỳnh khó tránh bị chân tình nhân gian đánh động, trở nên tốt đẹp hơn cũng là bình thường.
Người với người vốn sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
. . .
Rời đi Ngọc Đỉnh Đan Tông, Trần Trầm kiếm ba chiếc thuyền lớn, rầm rộ tiến về phía Tây Cương.
Trên đường đi ngang qua các lãnh thổ mà nhân tộc chiếm lĩnh, nguy hiểm không lớn.
Trần Trầm cưỡi trên thuyền lớn bay được vạn dặm thì quyết định tách khỏi đội, đến Tây Cương trước.
Còn về những đan dược, vì an toàn, hắn giao chúng cho Viên Kình Thiên, để gã ẩn thân theo sau thuyền lớn, như vậy mới bảo đảm không có sơ sót gì.
Mắt thấy Tây Cương gần ngay trước mắt, Trần Trầm thở phào.
Xem ra người của Thiên Tà không vội vã kiếm chuyện với hắn.
Trần Trầm chỉ sợ Thiên Tà sau khi thất bại, biết được thực lực của hắn rồi thì sẽ trực tiếp phái ra cao thủ Nguyên Thần đỉnh.
Cao thủ Nguyên Thần đỉnh hoàn toàn không cùng cấp bậc với Nguyên Thần trung kỳ.
Nếu Trần Trầm đi cùng đoàn người, lỡ đánh nhau khó tránh tạo thành thương vong quy mô lớn.
Nếu Trần Trầm đi một mình, muốn thoát khỏi tay cường giả Nguyên Thần đỉnh dù khó nhưng chưa chắc không làm được.
Trần Trầm thầm an ủi mình:
- Làm gì có chuyện hở chút là phái ra cao thủ Nguyên Thần đỉnh được? Xem ra là ta suy nghĩ nhiều.
Không lâu sau đã bay đến tòa thành lớn mà Trần Trầm từng ghé qua.
Thành lớn này là pháp bảo, nhưng hôm nay tường thành có thêm một số dấu vết chiến đấu, đủ thấy tình hình cuộc chiến kịch liệt.
Trần Trầm quét thần thức qua, muốn tìm tung tích của Tích Sương, nhưng bị thành lớn chặn lại thần thức.
Giây sau, một lão nhân Nguyên Thần bay ra khỏi thành, vẻ mặt cảnh giác Trần Trầm:
- Ngươi là người nào? Tới đây làm gì?
Trần Trầm vừa nói vừa lấy lệnh bài thân phận của mình:
- Đệ tử Ngọc Đỉnh Đan Tông Trần Trầm, hộ tống đan dược mà đến.
Lão nhân Nguyên Thần tùy ý nhìn lướt qua lệnh bài rồi đột nhiên cười to bảo:
- Thì ra ngươi là Trần Trầm! Ta có nghe nói, ngươi là đạo lữ của nha đầu Tích Sương, lần trước đệ tử các tông môn trở về từ chiến trường Tề, Vệ khen ngươi nức nở. Ta vốn tưởng bọn họ vì muốn tạo ấn tượng tốt với nha đầu Tích Sương mới nói vậy, nay xem ra đúng là trăm nghe không bằng một thấy!
Lão nhân thốt ra câu này, Trần Trầm chỉ cảm giác toàn thân thoải mái.
Thoải mái qua đi đến lượt ngứa tay.
Hắn đang tái phát bệnh cũ, làm người quá rộng rãi, nghe người ta nói lời chân thành thật lòng là sẽ không kìm được móc đồ ra cho.
Trần Trầm cố nén ngứa tay, cười khiêm tốn nói:
- Tiền bối chê cười, không biết đạo lữ của ta và đại nhân Thánh Nữ của Hạo Nhiên Kiếm Tông đang ở đâu?
Lão giả nghe vậy nhíu mày:
- Đêm qua vừa mới trải qua một trận đại chiến, Hạo Nhiên Kiếm Tông ta ra sức rất nhiều, hiện giờ bọn họ đều nghỉ ngơi, hay là . . . ta đánh thức họ?
Trần Trầm vội vàng lắc đầu nói:
- Không cần đâu, ta đợi là được.
Lão nhân vừa nói vừa làm động tác mời:
- Ha ha, tiểu hữu, nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi theo ta vào thành đã.
Trần Trầm gật đầu, đáp xuống bên trong thành.
Tòa thành có màu vàng sậm, không biết luyện chế từ chất liệu đặc biệt gì.
Trong thành một mảnh trống rỗng, không có kiến trúc gì, chỉ có các lều trại lớn. Rất rõ ràng, đây là một tòa thành trì chế tạo vì chiến đấu.
Lão nhân chỉ vào lều trại nằm trong góc phía xa:
- Nha đầu Tích Sương nghỉ ngơi trong căn lều đó, nhưng chúng ta không dám đến gần, nha đầu kia rất cảnh giác, trừ số ít người gần gũi như sư phụ của nàng ra, bất cứ người nào đến gần đều sẽ bị nàng phát hiện.
- Ta đi xem xem.
Trần Trầm cười cười, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đến gần lều trại.
Không lâu sau, Trần Trầm đến trước lều.
Hắn vén nhẹ màn cửa, một bóng dáng quen thuộc nằm nghiêng trên giường linh mộc, áo trắng, tay cầm Trầm Sương Kiếm, trên gương mặt tuyệt đẹp đượm vẻ mệt mỏi, không hề hay biết Trần Trầm đến gần lều trại.
Nhìn Hạ Tích Sương đang ngủ, Trần Trầm hơi đau lòng.
Cường giả Nguyên Anh bình thường đều rất ít ngủ, cho dù nghỉ ngơi thì phần lớn là dựa vào minh tưởng.
Nếu thật sự cần ngủ đã nói lên tinh thần cực kỳ mệt mỏi, giống như Hạ Tích Sương lúc này vậy.
Trần Trầm nhủ thầm:
- Ta đến, lần này sẽ không đi nữa.
Trên mặt Trần Trầm lộ nụ cười ôn hòa phát ra từ tận đáy lòng.
Hắn chỉ cần nhìn người yên lặng nằm trên giường này là có thể cảm giác hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng, cho nên hắn nhìn cỡ nào cũng không thấy đủ.
Nếu có thể . . . Trần Trầm muốn ngắm nhìn mãi, hơn nữa lặng lẽ thủ hộ bình yên này.
. . .
Phương xa bên ngoài lều trại.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông sắc mặt có chút khó coi, bên cạnh nàng là lão nhân mang Trần Trầm đến, vẻ mặt hơi lúng túng.
- Sư đệ, ngươi cứ như vậy thả hắn đi vào? Ngươi nên biết Tích Sương là nữ hài tử!
Lão nhân kia gãi đầu nói:
- Họ là đạo lữ mà, để ý nhiều làm gì? Nếu nha đầu Tích Sương xem Trần Trầm là người ngoài thì đã tỉnh lại từ lâu.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông nghe vậy hung hăng lườm lão giả một cái, thấp giọng mắng:
- Còn chưa phải đạo lữ chính thức! Cái đồ già không nên nết!
Nàng nói xong vươn ra thần thức điều tra tình huống trong lều trại.
Một lát sau, nét tức giận trên mặt Thánh Nữ biến mất, thay thế là không nỡ.
Trong thần thức, Trần Trầm ngồi bên giường, một tay đỡ cằm, lặng lẽ nhìn Tích Sương, trên mặt tràn đầy dịu dàng, cử chỉ không có chút gì vượt rào.
- Thôi, người trẻ tuổi bây giờ cũng không dễ dàng, tùy hắn.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông nói xong xoay người định di.
Nhưng vào lúc này, phía chân trời bay tới áng mây đen to lớn, ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ ồm ồm như tiếng sấm vang vọng trong thiên địa.
- Đám tạp nham nhân tộc, lão tử lại tới! Ai dám ra đây cùng ta đánh một trận?!
Âm thanh này vang lên, tu sĩ nhân tộc ở các nơi đều bị bừng tỉnh, lao nhanh ra lều trại.
Chỉ có lều nằm trong góc bị linh lực bao trùm, hoàn toàn ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận