Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 345: Thiên kiêu tụ tập

Chương 345: Thiên kiêu tụ tậpChương 345: Thiên kiêu tụ tập
         Trương Kỵ cảm thụ ánh mắt tràn ngập địch ý của Viên Kình Thiên thế này mới chú ý tới bên cạnh trừ đôi tình nhân Trần Trầm và Hạ Tích Sương ra còn có mấy người khác.
Gặp Viên Kình Thiên sắc mặt đỏ rực, Trương Kỵ kinh ngạc hỏi:
- Vị đạo hữu này, ngươi làm sao thế?
Viên Kình Thiên không biết nên nói cái gì, gã và Trương Kỵ không phải lần đầu tiên gặp, kết quả người này đến nay đều không nhận thức gã!
Quả thực là trong mắt không có người, cực kỳ đáng giận!
Nghĩ đến đây, Viên Kình Thiên phớt lờ Trương Kỵ, lạnh lùng hừ một tiếng, lặng lẽ đi theo sau lưng Trần Trầm.
Trương Kỵ vẻ mặt vô tội gãi sau gáy, nghĩ mãi không ra mình đã làm gì đắc tội tu sĩ bộ dạng bình thường không có gì lạ, trà trộn vào trong đám người chắc chắn sẽ vô hình.
. . .
Đoàn người bước vào sơn môn Thần Viên Sơn, trong tầm nhìn thoáng chốc nhiều người hơn, trong đó không thiếu cường giả Nguyên Thần cảnh, nhưng nhiều hơn nữa là tu sĩ Kết Đan Kỳ.
Những tu sĩ Kết Đan này vô luận là ai, tất cả đều cẩn thận dè dặt.
Hết cách, nơi này có quá nhiều cao thủ thiên kiêu, ném một cục gạch ra ngoài có thể rớt trúng đầu một thiên tài ra từ đại tông môn.
Bọn họ chỉ là Kết Đan, không dám huênh hoang tại đây.
Trần Trầm tùy ý quét mắt qua, không phát hiện người nào đáng giá chú ý, chợt thấy một thông cáo chiêu mộ tán tu thành lập đại quân tu sĩ.
Đãi ngộ rất dày, có nhiều tán tu xúm lại vây xem, trong mắt tràn đầy khát khao.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm nâng cao đánh giá về đại hội đấu pháp.
Tổ chức đại hội đấu pháp một lần ngay lúc này xem ra có lợi với nhân tộc nhiều hơn là hại.
. . .
Tùy theo đoàn người vào sâu trong Thần Viên Sơn, Trần Trầm gặp phải người quen càng lúc càng nhiều.
Thậm chí còn có tu sĩ từ Vô Tận Hải chạy tới, sau khi gặp Trần Trầm liền đến gần chào hỏi.
Giây lát sau, một thần thức truyền âm đưa vào đầu Trần Trầm:
- Đồ đệ, ta đã xếp chỗ ở cho các ngươi, ngươi hãy qua đây đi.
Nghe truyền tấn đến từ Ngọc Quỳnh, Trần Trầm không khách khí, xoay người định bay đi phương hướng thần thức chỉ dẫn.
Đột nhiên cơ mặt Trương Kỵ cứng ngắc nói:
- Đại ca, ta phải đi chỗ Thất Sát Ma Đạo tập kết.
Trần Trầm lên tiếng, chia tay với Trương Kỵ:
- Ừ, đi đi, đợi đại hội đấu pháp bắt đầu rồi huynh đệ chúng ta gặp lại.
Giây lát sau, đoàn người đi tới một viện lạc cực kỳ xa hoa.
Viện lạc chiếm diện tích cỡ vạn mét vuông, bên trong chỉ rải rác mấy tu sĩ, tất cả đều đến từ Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trông thấy Trần Trầm, mấy tu sĩ nhanh chóng lại đây vái chào.
Dù sao Trần Trầm đang là nhân vật phong vân của toàn bộ Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Nhìn mấy tu sĩ này, Trần Trầm không biết nên nói cái gì.
Tinh hoa thật sự của Ngọc Đỉnh Đan Tông là Luyện Đan Sư, nhưng Luyện Đan Sư không thể nào đến tham gia đấu pháp, sở dĩ mấy đệ tử này đều là nhân vật vô hình trong Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trần Trầm lặng lẽ dùng thần thông quét hình, trong Thần Viên Sơn có tám viện lạc lộng lẫy giống như vậy, dành cho bốn đại tông môn và bốn đại hoàng triều.
Ngoài ra, còn có mấy chục viện lạc nhỏ, bên trong ở lại đệ tử của nước nhỏ chư hầu và tông môn trung đẳng.
Còn về đệ tử tông môn nhỏ và tán tu tựa hồ đều ở dưới núi.
Nhìn bố cục cấp bậc rõ ràng, Trần Trầm thầm hiểu.
Đây rõ ràng là để cho đám tán tu biết tính chất ưu việt của bốn đại tông môn và bốn đại hoàng triều.
Vậy thì các tán tu mới sẽ có động lực gia nhập bốn đại tông môn, bốn đại hoàng triều, mới sẽ dốc hết sức đi dương danh lập vạn.
Cho dù lần này không lấy được thành quả gì trong đại hội đấu pháp, nhóm người này cũng sẽ muốn gia nhập đại quân tu sĩ, đi kiến công lập nghiệp.
Có thể nói là cao tầng nhân tộc vắt hết óc suy tính những điều này.
. . .
Trần Trầm dùng thần thông điều tra tình huống của Thần Viên Sơn, Chu Nhân Long thì ngồi trong góc tu luyện.
Tuy Chu Nhân Long không mạnh miệng tuyên bố cái gì, nhưng Trần Trầm biết chắc Lão Chu muốn trở thành đệ nhất Nguyên Thần cảnh.
Đừng nhìn Lão Chu ra từ nước nhỏ chư hầu nhưng cũng là một người tâm cao khí ngạo.
. . .
Sau khi dàn xếp xong xuôi trong viện lạc.
Không lâu sau, Viên Kình Thiên ôm một cuốn sách nhỏ khoe ra trước mặt Trần Trầm:
- Sư huynh, ta bỏ ra năm trăm linh thạch mua về! Kết Đan Kỳ, Nguyên Anh kỳ, Nguyên Thần kỳ, tất cả tu sĩ thiên kiêu đáng giá chú ý đều được giới thiệu tỉ mỉ trong này!
Viên Kình Thiên dứt lời, Chu Nhân Long ở phía xa chân mày co giật, nhưng không lại gần xem.
Trần Trầm cười cầm lấy cuốn sách nhỏ, lật xem.
Có mấy trăm tu sĩ Kết Đan bị liệt kê ra, toàn là tu vi Nguyên Anh đỉnh, chín mươi phần trăm ra từ bốn đại tông môn, bốn đại hoàng triều, trong đó thậm chí còn có hai tên Tiên Thiên Linh Thể, đến từ Đại Hạ hoàng triều và Đại Kinh hoàng triều.
Nhưng Tiên Thiên Linh Thể không có nghĩa là mạnh nhất, có một số Nguyên Anh đỉnh mấy trăm tuổi tuy thiên phú kém, nhưng bị kẹt ở cấp bậc này hàng trăm năm, thực lực bỏ xa Nguyên Anh đỉnh bình thường.
Trần Trầm không chú ý nhiều đến đám tu sĩ Kết Đan đỉnh này, dù sao Kết Đan Kỳ cách hắn bây giờ còn rất xa.
Lật trang một hồi, rất nhanh đến Nguyên Anh kỳ.
Nguyên Anh kỳ chỉ liệt kê mười người, Trương Kỵ ở trong số đó.
Ngoài ra còn có hai Tiên Thiên Linh Thể, đến từ Linh Hư Khí Tông và Đại Sở hoàng triều.
Nhưng gây chú ý nhất là Viên Kình Thiên.
Đánh giá viết mấy trăm từ, toàn là lời khen, nào là vô địch dưới Nguyên Thần, sát thủ mạnh nhất thế gian, đã được đặt sẵn vào đệ nhất, các loại khen ngợi dễ nghe.
Trần Trầm xem xong không kiềm được hoài nghi nhân sinh, khi nào thì tiểu tử Viên Kình Thiên nổi tiếng nhiều như vậy trong nhân tộc?
Trần Trầm theo bản năng ngước đầu nhìn Viên Kình Thiên, tiểu tử này vẻ mặt nghiêm túc, dường như căn bản không biết trong sách viết về mình.
Trần Trầm lặng lẽ cúi đầu, dùng thần thông dò xét một phen, phát hiện đoạn miêu tả Viên Kình Thiên dường như được viết thêm vào, mực nước đã khô nhưng còn chút dấu vết.
Khóe môi Trần Trầm cong lên:
- Tiểu tử này, thật là rảnh quá.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục lật xem.
Đợi đến tờ Nguyên Thần kỳ chỉ liệt kê ba người.
Người thứ nhất là tể tướng của Đại Kinh hoàng triều, Tiêu Lương, là Tiên Thiên Thổ Linh Thể, đã đạt đến cảnh giới Nửa Bước Luyện Hư, được đa số nhân tộc đồng ý là cường giả đệ nhất dưới Luyện Hư.
Người thứ hai tự nhiên là mẹ vợ của Trần Trầm, Thánh Nữ của Hạo Nhiên Kiếm Tông, Thu Vô Nghiên.
Đây là lần đầu tiên Trần Trầm biết tên thật của mẹ vợ, trước kia chưa từng có người nói cho hắn biết.
Trần Trầm hiểu rõ đôi chút về thực lực của mẹ vợ này.
Tiên Thiên Mộc Linh Thể, tu vi cũng gần đến Nửa Bước Luyện Hư.
Còn về người thứ ba là tu sĩ của bốn đại hoàng triều, tuy không phải Tiên Thiên Linh Thể nhưng người mang vài loại bí thuật cực mạnh, nổi tiếng lừng lẫy trong nhân tộc.
Xem xong danh sách này, Trần Trầm lắc đầu cười khẽ.
Bốn đại hoàng triều tìm thời cơ rất tốt, cường giả đứng đầu mỗi giai đoạn, tu sĩ hoàng triều đều chiếm ưu thế.
Nếu tổ chức trước nửa năm, Tích Sương có thể tranh thủ Nguyên Anh mạnh nhất.
Nguyên Thần mạnh nhất tuyệt đối thuộc về Thất Sát Ma Quân của Thất Sát Ma Đạo.
Nhưng những thiên kiêu bốn đại tông môn hiện giờ đã đột phá, cho tu sĩ hoàng triều có cơ hội xông lên.
Phỏng chừng lúc đặt ra quy tắc đấu pháp thì bốn đại hoàng triều đã sớm suy xét những thứ này.
Lật xem sách nhỏ xong, Trần Trầm thấy Chu Nhân Long thường liếc qua, hắn cười nói:
- Lão Chu, trong này không nhắc tới ngươi! Có lẽ với thực lực của ngươi còn chưa đủ tư cách.
Chu Nhân Long nghe vậy sắc mặt đen thui, trực tiếp quay người lại, không thèm nhìn Trần Trầm nữa, như thể người tò mò vừa rồi không phải là gã.
Viên Kình Thiên nghe vậy tới gần, vẻ mặt tỉnh bơ hỏi:
- Sư huynh, có nhắc đến ta không?
Trần Trầm nghe vậy ngước đầu lên vẻ mặt kỳ lạ nhìn Viên Kình Thiên nhắm mắt chờ khen.
Sao trước kia hắn không phát hiện tiểu tử này da mặt dày như thế? Trái ngược hoàn toàn với hắn.
Tự ngươi ghi thêm vào, chẳng lẽ ngươi không biết trong này có ghi về ngươi hay không?
Tuy rằng trong lòng xem nhẹ, nhưng Trần Trầm vẫn nặn ra nụ cười nói:
- Có nhắc, Kình Thiên, ngươi giỏi lắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận