Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 227: Ta ở chỗ này đợi hắn

Chương 227: Ta ở chỗ này đợi hắnChương 227: Ta ở chỗ này đợi hắn
         Trần Trầm âm thầm ghi nhớ tình cảm này, khi đi, hắn mở năm tầng đại trận hộ của Vô Phong Sơn lên cấp độ mạnh nhất.
Vô Phong Sơn là sơn môn mà Trần Trầm dồn hết sức tạo dựng lên, trừ linh khí nồng đậm ra, phòng hộ cũng cường tới cực điểm. Đại trận hộ sơn mở hết sức thì cường giả Nguyên Thần cũng không tấn công vào được.
Vì có đại trận hộ sơn này nên hắn mới an tâm rời đi.
Còn về tiêu hao linh thạch thì lúc này Trần Trầm đã bất chấp.
Sắp xếp ổn thỏa xong Trần Trầm mang theo Viên Kình Thiên và ám vệ ra Vô Phong Sơn, bay về hướng Nam Vực của Đại Tấn.
Dọc đường đi, khắp nơi là bình dân di chuyển.
Thần thức quét qua, nắm rõ tất cả.
Có quê nhà người giàu vợ con đùm đề, ngồi trên xe ngựa lộng lẫy đi đằng trước nhất.
Có thôn dân nghèo khổ bước đi loạng choạng, xanh xao vàng vọt bị tuột lại ở phía xa.
Có một số nhân vật lớn phí công nhét chỗ tốt cho tu sĩ đi cùng hộ tống, nhờ tu sĩ mang họ bay thẳng tới Vô Phong Sơn.
Nét mặt Trần Trầm thản nhiên nhìn đội ngũ kéo dài gần trăm dặm, lòng không gợn sóng.
Giờ phút này hắn hơi hiểu tâm trạng của Ngọc Quỳnh và Hạ Tích Sương.
Cái gọi là đứng trên cao, nhìn xa hơn, khi hắn đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Tấn thì không rảnh quan tâm bi hoan ly hợp của nhóm người bên dưới.
Nếu hắn ở trong đám người bên dưới, không chừng còn sẽ thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu khốn phò nguy một phen.
Đây là vì ở độ cao khác nhau, mang đến tầm nhìn khác biệt.
. . .
Chờ khi vào Nam Vực, đập vào mắt là cảnh tượng khác.
Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện tử khí giống như trên cổ chiến trường ở Bắc Cương.
Mỗi cách mấy chục, trăm dặm sẽ thấy một đống phế tích hoặc thành trì tàn phá.
Nhìn những cảnh tượng này, Trần Trầm thậm chí có thể liên tưởng đến hình ảnh phát sinh vào đêm qua.
Những phế tích sụp đổ hoàn toàn đa phần là yêu tộc từ Nguyên Anh trở lên ra tay, yêu tộc loại tu vi này chỉ cần bay lên bên trên thành trì phá hoại là có thể hủy diệt cả tòa thành.
Còn những thành trì bị tàn phá là tác phẩm của yêu tộc bên dưới Nguyên Anh. Yêu tộc loại cấp bậc này bình thường sẽ lao vào trong thành, giết chóc lung tung, cuối cùng hủy thành, cho nên không đến mức biến thành trì thành đống đổ nát.
Nhưng cảnh tượng lại thảm thiết hơn, bởi vì có thể trông thấy hình ảnh hàng đống xác chết và máu chảy thành sông.
Đồ sát mới xảy ra vào đêm qua nên máu còn chảy ra từ xác chết, tình hình chết cực kỳ thê thảm.
Tim Trần Trầm đau nhói, không nỡ xem tiếp, bay thẳng tới phía trước.
Phàm nhân quá yếu ớt đối với tu sĩ, càng giống như con kiến khi ở trước mặt yêu tộc.
Trong thời kỳ chiến tranh này, phàm nhân muốn sinh tồn thì khó khăn biết bao.
Hèn gì bốn đại tông trấn thủ ở biên cương nhân tộc, dựng lên hai phòng tuyến, bởi vì bên trong không có chút sức chống cự.
- Sư huynh, ta quyết định, làm một sát thủ, sớm muộn gì ta sẽ ám sát huyết mạch Yêu Thần kia. Nếu không phải hắn thống nhất tám đại yêu tộc thì làm gì phát sinh nhiều chuyện như vậy?
Viên Kình Thiên dù ngốc nhưng thấy tình hình thảm thiết dọc đường đi thì cũng có ưu tư trong lòng.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Nói thật ra Trần Trầm cũng đang nảy ý này, vắt óc nghĩ cách xâm nhập vào trong yêu tộc, giết tên kia cho rồi.
Một khắc đồng hồ sau.
Trần Trầm đáp xuống một chỗ sơn mạch, bên trong núi lớn này loáng thoáng vọng ra tiếng gầm rống của yêu thú, rõ ràng có yêu tộc trú đóng ở nơi này.
Vừa chạm đất đã có yêu thú nhào vào người Trần Trầm.
Không cần Trần Trầm ra tay, một ám vệ huơ liêm đao, yêu thú bị xẻ làm đôi.
- A!
Phương xa vọng lại tiếng mắng. Ngay sau đó, một yêu tộc bay ra từ rừng sâu.
Yêu tộc kia thực lực không yếu, tu vi đại khái ở Kết Đan hậu kỳ, nhưng khi trông thấy đoàn người Trần Trầm thì sợ tới mức hồn vía lên mây, không nói nổi một câu.
Viên Kình Thiên thấy vậy định ra tay nhưng bị Trần Trầm ngăn trở.
Hai bên cứ thế nhìn nhau, kéo dài cỡ một phút đồng hồ yêu tộc mới phát ra tiếng hú điên cuồng:
- Địch tập! Có tu sĩ nhân tộc!
Chờ yêu tộc hét xong câu này Trần Trầm mới vừa lòng gật đầu, một bàn tay đập dẹp nó, thuận tay lấy ra yêu đan, bỏ vào trữ vật giới.
Một lát sau, xung quanh truyền đến tiếng xào xạc, ngay sau đó, gần trăm con yêu thú thò cái đầu dữ tợn ra khỏi rừng sâu.
Trên bầu trời không ngừng có yêu tộc bay tới, không lâu sau đã tập kết gần trăm tên yêu tộc.
Nhưng mạnh nhất trong đó chỉ là một Yêu Vương Nguyên Anh.
Yêu Vương Nguyên Anh nhìn đám tu sĩ nhân tộc ở bên dưới, nhíu chặt mày. Nó không nhìn ra tu vi của đám tu sĩ nhân tộc bên dưới, nhưng loáng thoáng cảm giác rất nguy hiểm.
Yêu Vương Nguyên Anh cố nén khó chịu trong lòng, lạnh lùng hỏi:
- Tu sĩ nhân tộc, ngươi tên là gì?
Trần Trầm thẳng thắn trả lời:
- Trần Trầm.
Nghe tên này, Yêu Vương Nguyên Anh suy tư giây lát, sau đó trở nên sợ hãi tột độ, dứt khoát chạy trốn. Nhưng nó vừa xoay người thì bị mười hai ám vệ ngăn ở trước mặt.
- Bạch Hùng Hoàng đại nhân sẽ báo thù cho ta!
Yêu Vương Nguyên Anh tự biết sẽ chết, muốn tự bạo, nhưng mới tự bạo một nửa đã bị mười hai ám vệ mỗi người một đòn đập nát bấy.
Ngay sau đó, mười hai ám vệ hợp thành trận pháp bao vây gần trăm yêu tộc vào giữa.
Chỉ vài phút sau, gần trăm yêu tộc đã bị tàn sát sạch, chỉ còn lại một yêu tộc Trúc Cơ yếu nhất run cầm cập bị mang tới trước mặt Trần Trầm.
Yêu tộc Trúc Cơ quỳ xuống, khóc lóc than thở:
- Đại . . . Đại nhân tha mạng, ta là yêu quái bản xứ, mới gia nhập dưới trướng Bạch Hùng Hoàng hai canh giờ, chưa giết một người nào!
Trần Trầm gật đầu, vỗ nhẹ vai yêu tộc, mỉm cười nói:
- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải trở lại nói cho Bạch Hùng Hoàng gì đó, nói rằng Trần Trầm ở đây chờ hắn.
Chờ yêu tu Trúc Cơ hoảng hốt bay đi, Viên Kình Thiên lộ vẻ nghiêm trang, lấy bảo bối bản mệnh ra xem xét kỹ, bộ dạng thấy chết không sờn.
Dù sao lần này sắp đụng độ cường giả Nguyên Thần, rất có thể không phải Nguyên Thần bình thường, phải chuẩn bị phần tử hiếu chiến.
Viên Kình Thiên ngẫm nghĩ, lấy ra một lệnh bài truyền tấn, định để lại vài lời di ngôn cho ai đó, bất đắc dĩ văn hóa có hạn, suy nghĩ hết nửa ngày chỉ nói một câu:
- Nếu ta chiến đấu với Yêu Hoàng, sợ là dữ nhiều lành ít, bảo trọng!
Viên Kình Thiên dứt lời đã bị Trần Trầm kéo bay lên, chốc lát sau bay ra vùng đất hơn nghìn dặm.
Viên Kình Thiên nghệch mặt ra hỏi:
- Khoan đã . . . sư huynh, chẳng phải chúng ta chờ Bạch Hùng Yêu Hoàng đến sao?
Trần Trầm thầm rủa một câu:
- Chờ gì mà chờ, nói giỡn với hắn thôi, chúng ta gây ra chút ồn ào trong Nam Vực này là được.
Vì Đại Tấn, vì nhân tộc, dù bình thường da mặt của hắn mỏng cũng đành phải lật lọng một lần.
Không đánh lại nên đành quấy nhiễu hậu phương, Trần Trầm hiểu đạo lý này.
Một khắc đồng hồ sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận