Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 250: Nhân nghĩa song toàn

Chương 250: Nhân nghĩa song toànChương 250: Nhân nghĩa song toàn
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Nhưng ngẫm lại trong khoảng thời gian này hình như sư huynh sư tỷ bận Luyện Đan cho hắn, cho nên . . . cuối cùng vẫn là lỗi tại hắn.
Thôi, tính hết lên cho sư phụ Ngọc Quỳnh đi, nữ nhân này không lo Luyện Đan, cả ngày chăm chăm vào đấu cược bảo bối, nàng không đội mũ này thì ai?
Đệ tử nữ khen ngợi một câu, nhưng đáy mắt lóe tia thất vọng:
- Giết địch? A, sức chiến đấu của Trần sư huynh đúng là vô song!
So với sức chiến đấu của một Nguyên Anh lợi hại thì ai đều càng hy vọng nhận được một mớ đan dược chữa thương.
Nên khi nghe đáp án của Trần Trầm, tu sĩ các tông môn, hoàng triều đều lộ ánh mắt buồn bã.
Trương Kỵ ở một bên giải thích một câu:
- Các vị đừng thấy lạ, đại ca đến đây với danh nghĩa tư nhân giúp đỡ chứ không phải đại biểu Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Chờ Trương Kỵ nói xong Trần Trầm mới ngăn lại:
- Trương Kỵ, không cần nói nhiều, đây đúng là sai lầm của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta. Ta làm đệ tử của Ngọc Đỉnh Đan Tông, có trách nhiệm không thể đùn đẩy!
Mọi người nghe vậy sản sinh chút thiện cảm với Trần Trầm.
Trần Trầm lấy danh nghĩa tư nhân đến chi viện là nghĩa cử, hắn còn ôm lấy trách nhiệm của tông môn, đây là lòng trung thành với tông môn.
Mặc kệ Ngọc Đỉnh Đan Tông như thế nào, Trần Trầm là người trung nghĩa, bọn họ không tiện quá mức oán trách, dù sao người ta mới bái vào Ngọc Đỉnh Đan Tông không lâu.
- Nếu là ta có trách nhiệm thì ta tự nhiên sẽ không đùn đẩy. Ngọc Đỉnh Đan Tông thiếu Thất Sát Ma Đạo hãy để ta bồi thường.
Dứt lời, trong tay Trần Trầm cầm một khúc Hải Linh Tham thô cỡ đùi người, ánh mắt hắn tràn đầy lưu luyến nhìn nó.
- Để các vị chê cười, ta không giỏi Luyện Đan, chỉ có thể dùng phương thức thô lậu này biểu đạt áy náy của mình.
Đám tu sĩ không ai nói chuyện, đều nhìn chằm chằm vào Hải Linh Tham, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Linh Tham to như vậy thật là chưa thấy bao giờ, nếu cắt thành miếng thì mỗi tu sĩ ma đạo trên chiến trường Tề Vệ đều được chia cho mấy miếng.
Trương Kỵ ở phía sau giật mình kêu lên, tuy nét diễn hơi thô nhưng có chút chân truyền từ Trần Trầm:
- Đại ca, không thể được! Vì lấy được linh tham này mà đại ca trả giá . . .
Trần Trầm lạnh lùng quát lớn ngắt lời của gã:
- Im miệng! Đừng nói nhiều!
Trông thấy cảnh này, một đám tu sĩ im lặng, trong đầu tưởng tượng các loại hình ảnh gian nan hiểm trở.
Hèn gì Trần Trầm chiếm trọn trái tim của Hạ Tích Sương, người nhân nghĩa song toàn như thế thì dù là ai đều sẽ sinh lòng mến mộ.
Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng có một ý tưởng.
Nếu tương lai Trần Trầm có thể chấp chưởng Ngọc Đỉnh Đan Tông thì cuộc sống về sau của họ chắc sẽ rất dễ chịu.
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, người trẻ tuổi Ngọc Đỉnh Đan Tông không có thiên kiêu nào quá nổi tiếng thì phải.
Đương nhiên, Luyện Đan Sư không đấu pháp với người khác, đấu đan cũng chỉ trong phạm vi nội bộ, ít khi truyền ra, nên muốn nổi danh không dễ dàng.
Trần Trầm ném linh tham cho Trương Kỵ, không nỡ nhìn nữa:
- Cầm đi cắt nhỏ rồi chia ra đi.
Dù sao linh tham này . . . là lúc trước hắn bỏ công ra hái.
Trương Kỵ thăm dò liếc Trần Trầm một cái, thấy hắn không có biểu thị gì đặc biệt thì biết đại ca của mình thật sự muốn chia linh tham, trong lòng cảm động không thôi.
Đại ca lấy danh nghĩa tư nhân giúp gã, còn tiêu pha nhiều như vậy giúp cho đệ tử toàn bộ Thất Sát Ma Đạo, hiện giờ gã tạm không có khả năng đáp lại tình nghĩa đó, chỉ có thể lặng lẽ ẩn giấu ở trong lòng.
Trong vòng một bữa cơm, Hải Linh Tham được chia cho chúng tu sĩ Thất Sát Ma Đạo, ở mặt ngoài các ma tu không nói gì nhưng trong lòng ghi nhớ tình này.
Tranh thủ khoảng thời gian này Trần Trầm hiểu biết sâu hơn về thế cục của chiến trường.
Đối thủ cũ của Thất Sát Ma Quân đến từ tộc Thủy Kỳ Lân, một trong tám đại yêu tộc, là bá chủ trong Nam Cương Đại Trạch, thành danh đã được mấy trăm năm dài, một trong mấy vị Yêu Hoàng mạnh nhất bên dưới Luyện Hư, hai Nguyên Thần trung kỳ Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng còn lâu mới sánh bằng.
Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng làm chuyện diệt tuyệt, được cao tầng yêu tộc khích lệ, cho nên mới giúp bọn họ tăng lên huyết mạch.
Nhưng từ khi Thất Sát Ma Quân đến hai nước Tề, Vệ thì một ít Yêu Hoàng bắt đầu khiếp đảm.
Giống như Trần Trầm đã nói với Lão Hắc, cây cao đón gió lớn, gió bẻ gãy cây.
Tuy thực lực của nhân tộc không bằng yêu tộc, nhưng đủ sức giết hai kẻ đầu têu.
Cho nên, hiện giờ nhiều Yêu Hoàng đặt ánh mắt vào chiến trường hai nước Tề, Vệ.
Nếu yêu tộc có thể bảo vệ Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng thành công thì Yêu Hoàng khác dám buông tay làm ác. Ngược lại, nếu nhân tộc thành công chém chết thì bọn chúng sẽ phải cẩn thận suy xét kỹ hậu quả.
Bởi vậy nên vùng đất hai nước Tề, Vệ tuy rằng chỉ là nước nhỏ chư hầu, hai tộc người, yêu không ngừng phái tu sĩ đi vào chiến trường.
Giới thiệu đại thể tình huống xong Trương Kỵ nhìn Trần Trầm, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.
Dù sao ở trong lòng gã thì đại ca không chỉ nhân nghĩa vô song, càng là trí dũng song toàn, cho nên giờ này khắc này, gã muốn nghe đại ca có ý kiến không.
Trần Trầm thấy vậy hít sâu một hơi, nét mặt có mấy phần bất đắc dĩ.
Hắn tới nơi này với ý định yên lặng làm tay đấm, khoe ra chút thực lực và tu vi, bất đắc dĩ trí tuệ của hắn không cho phép yên phận như vậy.
Hết cách, năng lực lớn bao nhiêu thì phải gánh vác trách nhiệm lớn bấy nhiêu, hắn muốn trốn tránh cũng không được.
- Trương Kỵ, thật ra ta cảm thấy nhân tộc chỉ tập trung theo dõi Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng thì hơi không ổn.
Trương Kỵ hơi khó hiểu hỏi:
- Đại ca, không lẽ phải đi đánh Yêu Hoàng khác?
Trần Trầm lắc đầu, sắc mặt kỳ lạ, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói:
- Lấy răng trả răng. Tộc Xích Hồ và tộc Cuồng Sư chỉ là chi nhánh dưới trướng tám đại yêu tộc, trong tộc không có cường giả Luyện Hư. Nếu như phái mấy cao thủ lẻn vào lãnh thổ yêu tộc diệt sạch hai tộc này thì sức chấn nhiếp sẽ không thua gì giết hai Yêu Hoàng này. Hơn nữa sau khi diệt hai tộc này thì tám chín phần mười hai Yêu Hoàng sẽ điên cuồng, khi nổi điên sẽ lộ ra sơ hở, vậy thì không chừng có thể tìm đến cơ hội giết chết bọn chúng. Đây là phương pháp phá cục duy nhất mà ta có thể nghĩ ra, nếu không thì hai tộc cứ không ngừng tăng binh vào vùng hai nước Tề, Vệ thì bao giờ mới xong?
Trương Kỵ nghe vậy hoàn toàn trầm mặc, ngước đầu lên nhìn đại ca vẻ mặt ôn hòa, nhân nghĩa vô song, trong một chốc không biết nói cái gì.
Tư duy của vị đại ca này quả nhiên khác với người bình thường, luôn vượt rào, không bị quy tắc linh tinh của thế gian trói buộc.
Hiện giờ lãnh thổ nhân tộc khó khăn phòng thủ, ai mà nghĩ đến việc đi lãnh thổ yêu tộc quấy rối?
Hơn nữa mấy đại tông môn nhân tộc trừ Thất Sát Ma Đạo ra đều tự giữ là quân tử, khinh thường nhất làm chuyện liên lụy người nhà.
Cứ thế mãi, tư duy của bọn họ trở nên cố hóa, cho nên trong phút then chốt chiến tranh cả tộc này cơ hồ không ai nghĩ đến việc tập kích tộc Xích Hồ, tộc Cuồng Sư trong biên giới yêu tộc.
Nhưng sự thật thì đây là cách có hiệu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận