Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 107: Bất Diệt Chi Thể

Chương 107: Bất Diệt Chi ThểChương 107: Bất Diệt Chi Thể
         “Bên trái, nửa mét, Tịnh Hồn Quả có thể phá Vu Thuật Nguyền Rủa; phía trước nửa mét, Địch Thần Liên có thể phá Vạn Niên Thi Sát; máu Kí chủ, trước mặt hai mét Thanh Linh Thảo, bên trái một mét Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch có thể giải Thiên Niên Kỳ Độc.”
Trong đầu vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở, mỗi khi nghe được một câu, Trần Trầm lại nhanh chóng cầm lấy thiên tài địa bảo tương ứng.
Nhưng dù là như thế, hắn vẫn cảm giác được một trận choáng váng, linh lực trong cơ thể dường như bị nghẽn lại, căn bản không cách nào vận chuyển.
- Phàm Nhân Chi Nộ độc của tên này quả nhiên khủng bố! - Trần Trầm thầm khiếp sợ.
Phàm Nhân Chi Nộ là hỗn hợp của ba loại Thiên Niên Kỳ Độc, Vạn Niên Thi Sát cùng với Vu Thuật Nguyền Rủa.
Trong đó, kỳ độc công kích thân thể, nguyền rủa phá nát thần hồn, thi sát trấn áp linh khí phòng ngừa người trúng độc tự cứu lấy mình. Ba vị hòa lẫn vào nhau tạo thành kịch độc khủng bố, bản thân vốn đã là bảo vật cực kỳ trân quý.
Khó trách Trọng Diệp là Bán bộ Kim Đan, dưới sự bảo hộ của ba vị Nguyên Anh, nhưng chỉ có thể chống đỡ được hơn mười giây.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
May mắn là vừa nãy hắn không trì hoãn một tơ một hào, bằng không, bị thi sát kia trấn áp linh khí, không mở ra được nhẫn trữ vật, không có hệ thống bên cạnh, kết quả chỉ có thể chết tại đây, một mạng đổi một mạng với Viên Kình Thiên.
Đến lúc đó hắn biết tìm ai nói lý lẽ đây?
- Cmn đại gia nhà ngươi! Làm ta sợ muốn chết! - Trần Trầm tức giận mắng.
Sau khi phục dụng Tịnh Hồn Quả, miệng vết thương phát ra âm thanh gào khóc thảm thiết dần dần trở nên yếu ớt, ý thức của hắn cũng bắt đầu thanh tỉnh.
Chỉ có điều Kim Tằm Ti Y trên người đã hoàn toàn bị ăn mòn thành tro bụi.
Lúc này, Vạn Niên Thi Sát cũng đã bị dược lực cường đại của Địch Thần Liên trấn áp, một tia linh lực dần quay về cơ thể.
Nhưng kỳ độc quả thực bá liệt, điên cuồng ăn mòn miệng vết thương.
Thể chất Trần Trầm đặc thù, miệng vết thương không ngừng sinh ra cường đại sinh cơ chi lực.
Song phương cứ như vậy, ăn mòn cùng khôi phục thay nhau lên đài, cứ như đang tranh tài.
Trần Trầm giãy dụa vớ lấy Thanh Linh Thảo ở cách đó không xa nuốt vào bụng, lại uống thêm một lọ Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, lúc này không phải lúc tiết kiệm.
Chỉ cần giữ được mạng nhỏ, ngày sao muốn bao nhiêu thiên tài địa bảo cũng sẽ có.
Ba vị độc tố cùng ba cỗ dược lực đấu tranh trong cơ thể, mùi vị kia có thể nghĩ…
Không bao lâu sau, sắc mặt Trần Trầm trắng bệch, cả người tựa như hư thoát.
Đúng lúc này, phía chân trời xuất hiện mấy đạo lưu quang.
Nhìn thấy những… lưu quang kia, đồng tử Trần Trầm co rút lại, dùng một tia linh khí vất vả lắm mới khôi phục được, thu hết tất cả thiên tài địa bảo vào nhẫn trữ vật.
Cùng lúc đó, hắn lấy ra một tấm mặt nạ đặc thù, đeo lên, ngay lập tức, khuôn mặt hắn bắt đầu biến ảo, có thêm vài phần suất khí.
Tấm mặt nạ này là do sư mẫu đưa cho hắn lúc trước, được chế tạo từ da một loại yêu thú cực kỳ đặc thù, có thể dung nhập vào da người, dù cho là cường giả đỉnh cao cũng khó có thể nhìn ra mánh khóe.
Làm xong hết thảy, Trần Trầm ngã xuống đất, giấu nhẫn trữ vật ở sâu trong mấy lớp áo, sau đó há miệng thở phì phò.
Mắt thấy lưu quang càng lúc càng gần, Trần Trầm gian nan vươn ra một ngón tay, nhắm thẳng vào Viên Kình Thiên ở cách đó mấy mét.
- Tên hỗn đản nhà ngươi, muốn sống cũng không dễ như vậy.
Một khắc sau, một tia điện quang yếu ớt bắn ra, mang theo tất cả linh lực còn sót lại của Trần Trầm, đánh thẳng vào đầu Viên Kình Thiên.

Không bao lâu sau, hai đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, trước chạy về phía Viên Kình Thiên đang nằm vật ra đất.
- Thiếu môn chủ!
Nhìn bộ dạng của hắn, hai người không khỏi kinh hô một tiếng.
Nghe thấy tiếng hô, tim Trần Trầm nảy lên một cái.
Mẹ nó, thật sự là xúi quẩy, quả nhiên là người của Ma môn, may mắn hắn đã cơ trí thay đổi diện mạo.
Hơi ngẩng đầu, quan sát hai người kia đút cho Viên Kình Thiên thiên tài địa bảo, Trần Trầm thầm cười lạnh.
Con hàng Viên Kình Thiên có không chết một mạng thì cũng chết chín thành, trừ phi có sinh cơ chí bảo như Thiên Niên Thạch Nhũ Dịch, bằng không trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể khôi phục.
Sự thật không quá khác so với tưởng tượng của hắn, một lát sau, hai người nọ bi thương hô:
- Thiếu môn chủ… Tỉnh!
- Thiếu môn chủ sao vậy?
- Gân mạch toàn thân bị hủy, cái này còn chữa được, nhưng mà hắn… Thức hải của hắn vốn đã bị trọng thương, lại chịu đựng kích thích cực lớn, trực tiếp hỏng rồi.
Nghe xong, tên còn lại ngã ngồi ra đất, ngữ khí vô cùng tuyệt vọng:
- Thức hải sụp đổ… Chẳng phải trở thành kẻ đần sao?
Tên vừa “chẩn bệnh” thì rơi vào trầm mặc, thức hải giống với đan điền, đều là vật vô hình, muốn chữa trị còn khó hơn lên trời.
Nếu không chữa trị, người có khác nào cái xác không hồn.
Hơn nữa, cho dù chữa trị thì cũng là thức hải mới, không chỉ mất đi hoàn toàn ký ức lúc trước, trí lực cũng chỉ hồi phục như một tiểu hài nhi.
Cái này có khác gì phế nhân?
- Là ai? Ai ra tay hung ác với thiếu môn chủ như thế?
- Ở đây còn có một người.
Rốt cuộc, hai gã Ma môn cũng chú ý đến Trần Trầm, nháy mắt đã đi đến bên cạnh hắn.
Thấy phục sức của bọn họ, Trần Trầm câm lặng.
Hai người này đều là Ma môn cấp trưởng lão, tu vi trên Kim Đan.
- Tiểu tử, sao ngươi lại ở đây?
Một gã vừa hỏi vừa bắt lấy tay Trần Trầm, kiểm tra một lượt, trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc.
Người này không có đan điền, xem ra là phàm nhân, hoặc bị người phế đi.
- Ta… Chỉ là người qua đường Giáp, bị dư âm ảnh hưởng, chấn thương. - Trần Trầm bất đắc dĩ nói.
- Ngươi biết thiếu môn chủ nhà ta bị người phương nào gây thương tích không? - Một tên trưởng lão khác hỏi.
- Biết… Thiên kiêu thứ hai Đại Tấn, Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm làm, dùng sét đánh.
Vừa nãy, Thiên Vân Thần Lôi Quyết gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trần Trầm cũng không biết có ai trông thấy không, dù sao hiện tại cứ nói thật là được.
- Vậy sao hắn không hạ tử thủ?
- Hắn nói kẻ giết tân vương Đại Tấn, chết như vậy là quá tiện nghi, hắn muốn để người này cả đời sống trong thống khổ. - Trần Trầm bịa chuyện.
Hai trưởng lão Ma môn nghe xong thì cực kỳ bi thương, nhịn không được khàn giọng gào lên:
- Trần Trầm! Ta cùng ngươi bất động đái thiên.
- Sĩ khả sát, bất khả nhục! Trần Trầm, thật không ngờ ngươi lại làm nhục thiếu chủ.
Nghe vậy, nội tâm Trần Trầm rét lạnh.
Nếu để hai người này biết hắn là Trần Trầm, chỉ sợ muốn chết cũng không dễ.
Mắng xong, hai gã Ma môn đồng loạt nhìn về phía Trần Trầm.
- Tên này giết hay lưu?
- Người Đại Tấn đều đáng chết, giết đi!
Nghe hai người đối thoại, Trần Trầm giãy dụa ngồi dậy:
- Từ từ! Ta có điều muốn nói!
Hai trưởng đồng loạt quay sang nhìn hắn, chờ đợi.
Đúng lúc này, Trần Trầm lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài Ma môn, ném trên mặt đất, vẻ mặt có chút đắng chát.
- Tiểu nhân nhà ở cạnh vương thành, trong nhà có điếm, cũng có điền, nhân sinh khoái hoạt.
- Một ngày nọ, một Hắc Y lão giả tìm tới cửa, nói ta tư chất quá nghịch thiên, ban cho ta lệnh bài, lại cho ta theo hầu hạ bên cạnh.
- Ai ngờ Vô Tâm Tông giảo hoạt lại âm hiểm, thấy chúng ta liền trở mặt, hắc y trưởng lão muốn chống cự, kết quả bị một kích đánh bẹp, Vô Tâm Tông phát hiện lệnh bài kia, liền phế đi đan điền của ta.
- Vương thành đại loạn, tiểu nhân mới thoát ra được, ngờ đâu đụng phải chuyện này… Bị chấn cho nằm ra giữa đường.
- Nhân sinh có quá nhiều lối rẽ, bi thương vô cùng, ta chỉ cầu hai vị có thể tha cho ta một mạng!
Hai gã Ma môn trưởng lão nghe đến ngẩn người, trong mắt đều có chút mê mang.
Một lát sau, một trong hai người hoàn hồn, nhặt tấm lệnh bài lên, có chút đồng tình nói:
- Ngươi là đệ tử Ma môn?
Nghe vậy, Trần Trầm bi thương nói:
- Hắc y trưởng lão nói sau khi dẫn ta về tới Ma môn, khi đó mới xem là đệ tử Ma môn.
Hai gã Ma môn hai mặt nhìn nhau, nội tâm đã tin bảy tám phần.
Thiếu niên trước mặt rất có thể là hạt giống mà người Ma môn tiềm phục tại Đại Tấn phát hiện, ai ngờ vị đồng môn kia lại thân tử hôn tiêu, mà thiếu niên này cũng bị phế đi đan điền, thừa dịp vương thành đại loạn mới trốn thoát được.
Thế nhưng, đúng lúc này, một trong hai trưởng lão đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói:
- Ma môn ta chiêu mộ đệ tử tại Đại Tấn, trước khi đến Đại Chu đều phải phục dụng Nhiên Thân Đa, ngươi để ta nhìn xem tình huống thân thể ngươi.
Dứt lời, hắn không cho Trần Trầm cơ hội phản ứng, giơ tay bắt lấy tay Trần Trầm.
Nhưng khi nhìn tay Trần Trầm, hắn lại ngẩn người.
Khi xem xét tình huống thân thể thiếu niên này, hắn đã dùng không ít lực, khiến tay hắn ta bị bóp đến đỏ lên.
Nhưng hiện tại, tay thiếu niên lại khôi phục như lúc ban đầu.
- Đây là có chuyện gì?
Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, thần tình người bên cạnh đột nhiên ngưng trọng, không nói hai lời, lập tức vạch một đường trên tay Trần Trầm.
Kết quả, cái lỗ hổng kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy khôi phục ngay trước mặt bọn họ.
Thấy một màn như vậy, trong mắt hai người hiện lên kinh ngạc nồng đậm, trăm miệng một lời kinh hô.
- Cái này… Là Lang Huyên Bất Diệt Chi Thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận