Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 143: Ếch Ngồi Đáy Giếng

Chương 143: Ếch Ngồi Đáy GiếngChương 143: Ếch Ngồi Đáy Giếng
         Trần Trầm đứng phía trước nhất, ngăn lại đại bộ phận uy áp.
Thượng Quan Kiếm này là cường giả Bán bộ Nguyên Anh, luận thực lực có lẽ không quá chênh lệch so với Tiêu Vô Ưu lúc chưa bước vào Nguyên Anh.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Vô Ưu, bản thân hoảng hốt, Trần Trầm nhếch môi cười.
Không ngờ chỉ mới có mấy tháng, hắn đã có dũng khí khiêu chiến cường giả bực này rồi.
Tiếc nuối duy nhất là sư phụ không thể nhìn thấy một màn này.
- Ta phụ trách chính diện, các ngươi quấy nhiễu cùng kiềm chế.
Nhìn Thương Quan Kiếm trước mặt đã hoàn toàn bộc phát thực lực, Trần Trầm quay sang nói với đám thiếu môn chủ Ma môn.
Nghe xong, mọi người rất thức thời lùi ra sau, bất quá, trong lúc rút lui, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến lần này.
Viên Kình Thiên trốn vào hư không, Phong Huyễn bắt đầu thi triễn huyễn thuật, Thẩm Lâm Luyện Thi bộ thoáng cái triệu hồi bốn cỗ thi thể tinh bạch như ngọc, khí tức đã gần đến Kết Đan, Dương Mạc Khôi Lỗi bộ thì biến ra mười món đồ lớn nhỏ bất đồng, tất cả đều kỳ kỳ quái quái.
Nhìn thái độ vô cùng nghiêm túc của đám gia hỏa trước mặt, Thượng Quan Kiếm không nhịn được bật cười.
- Thật sự là… Không biết gì cả.
Thì thào một câu, kế đó, hắn hung hăng dậm chân, đỉnh đầu lập tức xuất hiện một vòng tròn kim sắc.
Vòng tròn lập lòe, tám đạo kim quang từ đó bắn ra, đánh về phía tám người.
Mắt thấy kim quang sắp đụng vào đám người, mấy cái khôi lỗi đột nhiên xông ra, chắn phía trước.
Keng keng keng keng!
Một loạt tiếng va chạm vang lên, đám thiếu môn chủ bị đánh ngã ra đất, nhưng lại không có thương vong.
Chỉ có điều khôi lỗi đã vỡ thành mảnh, rơi lả tả trên đất.
- Dương Mạc hôm nay chơi lớn nha, thoáng cái xuất hết nửa cái thân gia rồi. - Đông Phương Đãng nhìn mảnh vỡ khôi lỗi, trong mắt vẫn còn hoảng sợ.
Bán bộ Nguyên Anh ra tay, lúc trước bất kể thế nào hắn cũng không dám tiếp. Vừa nãy, kim quang bổn mạng chi bảo nếu thật sự đánh vào người hắn, e là hắn không chết cũng trọng thương.
Bốn cái chân của Dương Mạc không ngừng lui về sau, ánh mắt rét lạnh, vô cùng âm trầm nói:
- Nếu thiếu môn chủ đã muốn giết Bán bộ Nguyên Anh, ta sao có thể gây cản trở cho hắn.
Nghe được lời Dương Mạc, Trần Trầm vốn đang kinh ngạc chuyển thành lạnh lùng, không chút chần chừ vọt thẳng tới Thượng Quan Kiếm.
Hắn biết tuyệt đối không thể để tên này tiếp tục xuất ra bổn mạng pháp bảo, bằng không thì chỉ sợ đám thiếu môn chủ nhà mình chịu không được.
- Vậy mà cam lòng, sáu khôi lỗi Trúc Cơ, nói không cần liền không cần. - Thương Quan Kiếm thản nhiên nói, kim hoàn trên đỉnh đầu lập tức chuyển hướng, liên tiếp bắn ra bảy đạo kim quang nhắm về phía Trần Trầm.
- Đến!
Trần Trầm khẽ quát một tiếng, Cửu Chuyển Kim Thân đệ tam trọng phát huy đến cực hạn, sáu đạo kim quang oanh trên người vẫn không khiến hắn lùi bước. Bất quá, đạo kim quang thứ bảy cường đại dị thường, trực tiếp chấn cho lục phủ ngũ tạng của hắn nhảy disco, một cảm giác cực kỳ khó chịu lan tràn toàn thân.
- Thương Quan Kiếm, lão phu liều mạng với ngươi!
Thiếu môn chủ Vu Chú bộ nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiếm, mấy sợi tóc ít ỏi trên đầu đột nhiên biến mất, kế đó, hắn chợt duỗi tay ra, đập mạnh dưới háng một cái.
Bốp!!!
Âm thanh gà bay trứng vỡ truyền ra.
- Sư… huynh, lão phu tận lực!
Thốt ra những lời này, thiếu môn chủ Vu Chú bộ nằm lăn ra đất, bất quá, hắn nhanh chóng bị một sợi tơ linh lực khống chế khôi lỗi kéo về sau.
Cùng lúc đó, hai chân Thương Quan Kiếm run lên bần bật, khuôn mặt bình tĩnh chợt biến thàn xanh tím, nghiên răng nghiến lợi nói:
- Tà ma… Oai đạo!
Còn chưa nói hết mấy lời này, khoảng không phía sau hắn, Viên Kình Thiên đột ngột xuất hiện, găm một dao vào cổ hắn.
Thượng Quan Kiếm vô thức muốn tránh, lại phát hiện hai chân mình bị hai cổ thi thể gắt gao giữ chặt. Hai cỗ thi thể này như phát điên, không ngừng gặm cắn linh khí hộ thể của hắn.
- Cút ngay!
Thượng Quan Kiếm phẫn nộ gầm lên một tiếng, linh khí toàn thân bộc phát, trực tiếp đánh bay hai cổ thi thể ra ngoài. Lúc này, phía sau lưng, Viên Kình Thiên cũng đã biến mất.
- Là huyễn ảnh!
Thượng Quan Kiếm thầm kêu không tốt, vô thức đưa tay chắn trước người.
Quả nhiên, ngay trước hắn có một thanh chủy thủ đột nhiên xuất hiện từ giữa hư không.
Thanh chủy thủ này vô cùng kỳ dị, có thể trực tiếp xuyên thủng linh khí hộ thể, rạch một vết thương nhỏ xíu trên tay hắn.
Vài giây sau, một cỗ kịch độc khó có thể hình dung bắt đầu lan tràn trong cơ thể hắn.
- Đáng chết!
Mặt Thượng Quan Kiếm tái xanh, tiện tay vung một chưởng đánh Viên Kình Thiên văng ra mấy trăm mét, kế đó, nhanh chóng xuất từ nhẫn trữ vật ra hơn mười viên đan dược, nuốt xuống.
Phanh!
Kịch độc trong cơ thể vừa mới được trấn áp, Trần Trầm đã chưởng một chưởng vào lưng hắn, dù là Bán bộ Nguyên Anh, thế nhưng trực tiếp lãnh một quyền này cũng khiến cả người hắn run lên bần bật.
- Ta đã xem thường đám ranh con các ngươi!
Ổn định thân thể, Thượng Quan Kiếm ngoan lệ nói.
Lúc này, Trần Trầm cũng có hơi khiếp sợ, ba mươi mấy người liên hợp thật đúng là nhuần nhuyễn, may mà lúc trước hắn không tự cao tự đại chơi một chọi ba mươi lăm, bằng không chỉ sợ ăn đủ hành.
Đương nhiên, luận bàn môn phái sao có thể so với chém giết sinh tử, Viên Kình Thiên không thể nào sử dụng thanh chủy thủ kia, thiếu môn chủ Vu Chú bộ cũng sẽ không trực tiếp ra tay với mệnh căn của mình.
- Gì mà ranh con? Chúng ta tương lai sẽ là Ma môn môn chủ, ngươi có thể chiến với chúng ta một trận, đó là vinh quang của ngươi.
Trần Trầm nhếch môi cười, thần sắc có chút tự ngạo.
Nghe vậy, trong mắt đám thiếu môn chủ lóe lên hào quang, chiến ý càng sục sôi.
Hôm nay nếu bọn họ có thể giết chết Bán bộ Nguyên Anh này, ngay sau truyền ra, nhất định sẽ là danh chấn Ma môn nha!
Nhất là đám môn chủ còn chưa đạt đến tu vi Nguyên Anh, sau này nhìn bọn họ còn dám hung hăng càn quấy sao? Nói không chừng bị dọa đến mức thoái vị luôn ấy chứ, để bọn họ lên làm môn chủ…

Trời dần dần tối.
Một bên khác, Quốc đô Đại Tấn, một thân ảnh phục sức đơn giản, né tránh khỏi cảm giác của tất cả những cường giả Ma môn, tiếp vào hoàng cung Đại Tấn.
Đại điện hoàng cung, Vô Tâm lão tổ còn đang hoài nghi nhân sinh, lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một gã Kim Đan trưởng lão đi tới.
- Lão tổ, bên ngoài có một người tự xưng là đệ tử Khương vương, nói muốn gặp ngài.
Nghe nói thế, Vô Tâm lão tổ đứng bật dậy, thần sắc lộ vẻ chờ mong xen lẫn hoảng sợ.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới run run hỏi:
- Người tới… Tu vi gì?
- Thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, tu vi cao hơn ta, nhưng có lẽ chưa đến Nguyên Anh! - Thần sắc Kim Đan trưởng lão nọ lộ vẻ phức tạp, nói.
Tuổi nhỏ như vậy, tu vi lại cao, trong hai nước không có tồn tại bực này.
- Không phải Nguyên Anh… Không phải Nguyên Anh. - Vô Tâm lão tổ lẩm bẩm mấy câu, lo lắng trên mặt dần biến mất.
- Để hắn vào đi!
- Vâng!
Kim Đan trưởng lão đáp, xoay người ly khai, không bao lâu sau liền dẫn một người mặc áo gai bước vào. Người nọ là một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, lưng đeo trường kiếm.
- Ngươi là Vô Tâm? - Ngữ khí thanh niên vô cùng lạnh nhạt.
- Đúng vậy, xin hỏi Khương vương đại nhân gần đây thế nào? - Thái độ Vô Tâm lão tổ thập phần cung kính.
Dù sao vị này cũng chính là đồ đệ của đại nhân, mà vị đại nhân kia… Không chỉ là tể tướng Đại Hạ, mà còn được phong Vương nữa đấy.
- Sư phụ rất tốt, ta tên là Khương Nhiên, mang theo ý chỉ của sư phụ đến đây truyền đạt.
Thanh niên lấy ra một vật có hình quyển trục.
Nghe vậy, Vô Tâm lão tổ vội quỳ xuống, chuẩn bị lắng nghe.
Thanh niên từ từ mở quyển trục ra, đọc từng chữ một:
- Vô Tâm, ngươi uy hiếp bổn vương, tội… Đáng chết!
Lời này vừa ra, Vô Tâm lão tổ cả kinh, nhưng lúc này, trong quyển trục đột nhiên bắn ra một đạo kiếm khí.
Những nơi kiếm khí đi qua, linh khí hộ thể mỏng manh trên người Vô Tâm lão tổ lập tức sụp đổ, trong nháy mắt, hắn đứng sững tại chỗ.
Phù phù!
Một lát sau, Vô Tâm lão tổ ngã xuống đất, cả người bị chém làm hai nửa, ngay cả Nguyên Anh trong cơ thể cũng không thoát khỏi số phận.
Cường giả đệ nhất Đại Tấn, Nguyên Anh đỉnh phong cứ thế vẫn lạc, không có một chút phản kháng.
- Ngươi… Ngươi! - Lão giả Kim Đan bên cạnh nhìn thấy thi thể Vô Tâm lão tổ, trong lúc nhất thời, hoảng sợ không nói nên lời.
Thanh niên liếc nhìn hắn, trường kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi võ, một đạo kiếm minh truyền đến, ngoảnh lại, đầu Kim Đan lão giả đã rơi xuống.
Nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, thanh niên diện vô biểu tình, tựa như không làm gì cả.
- Ếch ngồi đáy giếng, buồn cười đến cực điểm. Được rồi, còn giải quyết một người nữa, sau đó ta có thể rời khỏi mảnh đất bẩn thỉu này rồi.
Dứt lời, thanh niên chậm rãi đi ra khỏi hoàng cung, biến mất trong đêm đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận