Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 351: Tranh đấu gay gắt

Chương 351: Tranh đấu gay gắtChương 351: Tranh đấu gay gắt
         Trần Trầm vẻ mặt kỳ lạ nhìn Viên Kình Thiên một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Vẻ mặt Viên Kình Thiên tò mò hỏi:
- Sư huynh, nhìn ta làm gì?
Trần Trầm ngẫm nghĩ nói:
- Ta cảm thấy ngươi nói đúng, nếu ta bị biến thành như vậy, ta cũng không muốn sống.
Viên Kình Thiên đồng ý cả hai tay hai chân:
- Thì đấy. Đến lúc đó ta đều không nhận thức sư huynh, càng không nhận thức Trương sư tỷ, sống còn có ý nghĩa gì?
Trần Trầm không tham thảo sâu hơn đề tài này, chọn lặng lẽ không nói lời nào, sợ gợi lên hồi ức không quá tốt đẹp của Viên Kình Thiên.
. . .
Giây lát sau.
Trong một sân nào đó ở Thần Viên Sơn, Sở Hùng tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt có chút mờ mịt, dường như lần đầu tiên trông thấy thế giới này.
Đám người xung quanh nhìn Sở Hùng, vẻ mặt đều là đau lòng.
Thật lâu sau, Sở Hùng đột nhiên ồm ồm nói:
- Ta muốn uống sữa.
Tuy rằng thức hải bị phá, nhưng giọng nói của Sở Hùng vẫn thô kệch như cũ.
Sở dĩ lời này thốt ra, không khí trong phòng trở nên lúng túng.
Tu sĩ Đại Sở hoàng triều mặt đen như đít nồi, tu sĩ của hoàng triều khác muốn cười nhưng không dám.
Không lâu sau, một người đi vào phá vỡ không khí lúng túng này.
- Thân vương, Trương Kỵ kia là đệ tử đắc ý của Thất Sát Ma Quân, còn là huynh đệ kết nghĩa của Trần Trầm. Hắn xuống tay ác như vậy có thể là vì Trần Trầm.
- Trần Trầm . . . hộc!
Thân vương của Đại Sở hoàng triều, Sở Trọng hít một hơi thật sâu, kiềm nén lửa giận trong lòng.
Thoạt trông Trương Kỵ bị buộc bất đắc dĩ mới xuống tay ác, nhưng đến đẳng cấp như bọn họ thì chẳng có ai ngốc, nghe ngóng kỹ chút liền tra rõ ràng thực lực mà Trương Kỵ từng biểu hiện ra và quan hệ xã giao của gã.
Sở dĩ rất dễ dàng cho ra kết luận như vậy.
Tuy rằng kết luận này không có chứng cứ, không cách nào quang minh chính đại chỉ trích Trương Kỵ kia, nhưng trong lòng người hiểu chuyện đều biết sự thật thế nào.
Sau lưng vang lên giọng ồm ồm của nhi tử:
- Ta muốn đi tiểu!
Sở Trọng nghe vậy tức giận nói:
- Báo cho tu sĩ của Đại Sở tham gia đấu pháp, hễ gặp người của Vô Phong Thành và Thất Sát Ma Đạo thì xuống tay ác vào cho ta!
Sở Trọng thốt ra lời này, người xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Không lâu sau, một người đi vào cửa. Người này mặc áo xanh, môi mang nụ cười, trông nho nhã hiền hòa.
Trông thấy người này, sắc mặt Sở Trọng dịu đi một ít, chắp tay nói:
- Tiêu thừa tướng, không ngờ người có rảnh đến thăm tiểu nhi.
Đám tu sĩ xung quanh trưng ra bộ mặt nghiêm nghị.
Tu sĩ nho nhã hiền hòa này không phải người khác, đúng là cường giả số một dưới Luyện Hư hiện nay được nhân tộc công nhận, thừa tướng của Đại Kinh hoàng triều, Tiêu Lương.
Tiêu Lương nhìn Sở Trọng, không nói chuyện, mà là dùng thần thông truyền âm:
- Sau khi lão tổ thức tỉnh biết chuyện của Trần Trầm kia, đã quyết định . . .
Nói xong, Tiêu Lương làm động tác cắt cổ.
Sở Trọng nghe vậy đầu tiên là kích động, nhưng lát sau lộ vẻ lo lắng nói:
- Bốn đại tông môn kiên quyết bảo vệ hắn! Nếu thật sự muốn giết hắn, sợ rằng bốn đại tông môn không dễ bỏ qua, đặc biệt là Ngọc Đỉnh Đan Tông, bọn họ nắm giữ tám mươi phần trăm đan dược của nhân tộc.
Tiêu Lương hơi lắc đầu, nói:
- Mặc kệ thế nào, hắn có Phá Ách Ấn, lão tổ dùng bí thuật nghịch thiên phong ấn bản thân trên nghìn năm vì đợi người như vậy. Hiện giờ hai tộc đại chiến, cho dù chúng ta ra tay, bốn đại tông môn cũng sẽ không thật sự liều chết với chúng ta. Hơn nữa thực lực Luyện Hư đỉnh của lão tổ là mấu chốt chân chính xoay chuyển thế cục hai tộc. Vì về sau lão nhân gia người có thể thuận lợi phi thăng, hy sinh một thiên kiêu mang theo vết nhơ thì đã sao?
Sở Trọng nghe vậy không nói chuyện, qua thật lâu sau mới nói:
- Vậy thừa tướng tìm ta là để . . .?
- Việc này cần ngươi phối hợp.
. . .
Qua khoảng hai canh giờ, trời tối dần, tu sĩ trên ba ngọn núi trở lại chỗ ở.
Quyết chiến chân chính phải chờ đến ngày mai, nhưng qua đấu pháp một ngày, mọi người đoán được đại khái ai mạnh ai yếu.
Nhưng tâm trạng của Trần Trầm hơi tệ.
Bởi vì Vô Phong Thành có vài tu sĩ Kết Đan trong vòng so đấu cuối cùng hôm nay gặp tu sĩ của Đại Sở hoàng triều, kết quả hơn phân nửa trên người bị thương nặng, có một người bị phế đan điền.
Trần Trầm lấy ra một ít thiên tài địa bảo chữa thương cho những người này, hắn lặng lẽ rời khỏi viện lạc.
Mới vừa đi ra ngoài, bên tai vang lên giọng nói phóng khoáng:
- Tiểu tử đang rầu cái gì? Nếu thấy trong lòng khó chịu thì ngày mai ta sẽ cho Sở Trọng của Đại Sở hoàng triều kia biết tay. Ta có lẽ không đánh lại Tiêu Lương và Thánh Nữ, nhưng đối phó Sở Trọng thì dư sức, dù sao hắn không phải Tiên Thiên Linh Thể.
Trần Trầm không quay đầu, mà là thở dài nói:
- Lão Chu, nếu đầu óc của ta đơn giản giống như ngươi thì tốt quá rồi.
Chu Nhân Long trực tiếp xù lông, cao giọng phản bác:
- Phi! Nhảm nhí! Cái gì mà đầu óc đơn giản? Chúng ta làm ma tu, đuổi theo là tùy tâm, sao có thể bảo là đầu óc đơn giản?
Trần Trầm không trả lời, ngước nhìn trăng sáng trên trời, không biết đang nghĩ gì.
. . .
Ngày thứ hai trời vừa sáng, đại hội đấu pháp lại bắt đầu.
Lần này Trần Trầm và Hạ Tích Sương đi ngọn núi thứ ba. So với lôi đài của tu sĩ Nguyên Anh thì lôi đài Nguyên Thần to hơn nhiều, chỉ một lôi đài, bài bố nhiều trận pháp.
Lỡ như đánh hăng quá phá sập ngọn núi thì nguy.
Một đám cường giả Nguyên Thần đã vào chỗ ở phương xa. Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông thấy đồ đệ của mình thì khóe môi cong lên nụ cười ôn hòa.
Không lâu sau.
Một cường giả Nguyên Thần hậu kỳ của Linh Hư Khí Tông lên đài, cười nói:
- Chư vị đạo hữu còn chưa ra tay, chẳng lẽ muốn ta lấy đệ nhất Nguyên Thần? Tiếp tục thăm dò không có ý nghĩa gì, bị đám tiểu bối nhìn chê cười, cảm thấy Nguyên Thần cảnh chúng ta gà mẹ.
Gã vừa nói xong, Sở Trọng trước tiên lên đài, thản nhiên nói:
- Để ta lĩnh giáo thủ đoạn của đạo hữu.
Tu sĩ Nguyên Thần hậu kỳ nghe thấy vậy dứt khoát xuống đài, biểu thị nhận thua.
Đám cường giả Nguyên Thần đỉnh này đều thành tinh, ngày hôm qua không một người lên đài, tất cả đều trông chờ vào giấu át chủ bài của mình, tiện thể nhìn xem thủ đoạn của người khác.
Cuối cùng khiến tu sĩ Nguyên Thần hậu kỳ kia giữ được lôi đài ngày hôm qua, nhưng hôm nay người đầu tiên lên là Nguyên Thần đỉnh, gã không cần đánh trận này làm gì.
Sở Trọng thấy đối thủ biết điều thì không nói chuyện, mà là nhắm mắt lại, chờ đợi mấy người khác lên đài khiêu chiến.
Kết quả còn chưa qua một giây, Chu Nhân Long nặng nề bước lên lôi đài, nụ cười hơi dữ tợn.
- Sở Trọng, lão tử gai mắt ngươi lâu rồi!
Đối diện khiêu khích của Chu Nhân Long, Sở Trọng lạnh lùng nói:
- Tu nhà quê trong rừng rú, dù cơ duyên xảo hợp bước lên Nguyên Thần đỉnh cũng vẫn là nhà quê.
Hai người vừa mở miệng đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Đám cường giả Nguyên Thần xung quanh cũng nghe về chuyện ngày hôm qua, biết ân oán giữa hai người là từ đâu, sở dĩ không ra tiếng khuyên bảo.
Rất nhanh, hai người đánh túi bụi trên lôi đài.
Trần Trầm nhìn một hồi, thầm cười nhạt.
Sở Trọng quá tự đại, mới bắt đầu còn muốn thăm dò, so với gã thì Lão Chu vừa lên đã dốc hết sức, sở dĩ trong khoảnh khắc chiếm ưu thế.
Sau đó là công kích dồn dập không kịp thở, buộc Sở Trọng chỉ có thể phòng ngự, không có đường đánh trả.
Cứ tiếp tục thế này thì Sở Trọng thua chắc.
Trần Trầm thấy rõ sắc mặt của Sở Trọng dần thay đổi, đã xanh như tàu lá chuối.
Phỏng chừng Sở Trọng không ngờ tu sĩ xuất thân nước nhỏ chư hầu như Lão Chu mà có thể đè đầu thân vương hoàng triều như gã đánh tơi bời.
. . .
Gần đó, Tiêu Lương sắc mặt âm trầm nhìn cảnh này, trong lòng không kiềm được mắng một câu phế vật.
Kế hoạch của gã không tệ, kết quả ngay từ bước đầu tiên đã có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lương bất đắc dĩ nhìn về hướng tu sĩ Luyện Hư mặc hoa phục, ánh mắt ám chỉ.
Tu sĩ Luyện Hư vốn phụ trách giữ trật tự con ngươi hơi nở to, tựa hồ tưởng xem cẩn thận động tác của hai người trên đài, nhưng kỳ thực trong khoảnh khắc phát ra một thần thức kinh sợ Chu Nhân Long.
Chỉ cần làm Chu Nhân Long khựng lại một giây là thế cục trong sân sẽ đảo ngược.
Nhưng phát sinh cảnh tượng khiến gã bất ngờ, khi thần thức kinh sợ sắp đánh trúng Chu Nhân Long thì đột nhiên biến mất không dấu vết.
Điều này khiến gã thay đổi sắc mặt, theo bản năng nhìn thoáng qua xung quanh lôi đài.
Một đám tu sĩ Nguyên Thần vẻ mặt như thường, chỉ có Trần Trầm lạnh băng nhìn gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận