Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 306: Tự ta nói mới tính

Chương 306: Tự ta nói mới tínhChương 306: Tự ta nói mới tính
         Một ngày sau.
Trần Trầm tìm cớ rời khỏi Trấn Yêu Thành, lẽ ra vào lúc như thế này thì hắn không nên rời đi.
Dù sao vừa mới thành danh, rất có thể yêu tộc sẽ ra tay với hắn, lúc này ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Trần Trầm không thể cãi lệnh của tổ chức.
Vì an toàn, Trần Trầm chẳng những thay hình đổi dạng, còn sắp xếp Viên Kình Thiên mang ám vệ bám theo mình từ xa.
Mất một ngày, Trần Trầm thuận lợi tới Bắc Cương.
Vừa đạp vào phạm vi Bắc Cương, không lâu sau có một người áo đen chặn đường Trần Trầm.
Người áo đen gặp Trần Trầm, không để ý bề ngoài của hắn, trực tiếp đưa ra một tấm lệnh bài, sau đó nói:
- Đại nhân, người vừa mới gia nhập Thiên Tà, không quen thuộc cứ điểm của chúng ta, cho nên lần này do ta mang đại nhân đi cứ điểm.
Trần Trầm im lặng.
Xem ra lệnh bài Thiên Tà trong trữ vật giới của hắn có công năng định vị, chứ không thì đã chẳng bị người tìm đến nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm thầm thở dài, sau đó đồng ý:
- Đi trước dẫn đường đi.
. . .
Nửa ngày sau.
Trần Trầm đi theo người áo đen bước vào một hang núi đen ngòm.
Trong hang núi xòe tay không thấy năm ngón, nhưng thần thức của Trần Trầm có thể cảm ứng được trong đó có không ít bóng dáng.
Những bóng dáng này tất cả đều mặc trường bào, mang theo mặt nạ ngăn cách thần thức, không điều tra được mặt mày, giống hệt cách ăn mặc hiện giờ của Trần Trầm.
Không khí thần bí này mang đến cảm giác an toàn rất lớn cho Trần Trầm.
Chờ đợi giây lát, lại có vài người đi vào hang, ngay sau đó một âm thanh truyền vào tai mọi người.
- Hai tộc người, yêu đại chiến rơi vào giằng co, đây là cơ hội tốt nhất với chúng ta.
Ngay sau đó là hàng loạt phân tích ích lợi, Trần Trầm nghe mà buồn ngủ.
Chợt một giọng nói khác vang lên trong đầu Trần Trầm:
- Trần Trầm, ta cần ngươi phối hợp giết một Luyện Hư nhân tộc. Mấy hôm trước Thất Sát Ma Quân của Thất Sát Ma Đạo bước chân vào cảnh giới Luyện Hư, hai ngày này sư phụ của ngươi đang chuẩn bị độ kiếp, không lâu sau sẽ vào Luyện Hư, đến lúc đó hai tộc người, yêu sẽ bị phá vỡ cân bằng lực lượng cấp cao, rất có thể tám đại yêu tộc muốn rút lui, điều này không tốt cho Thiên Tà chúng ta.
Trần Trầm rất quen thuộc giọng nói này, là của Thiên Tà đạo chủ kia.
Nội dung làm hắn giật nảy mình.
Kêu hắn phối hợp đánh chết một Luyện Hư nhân tộc, đang mơ à?
Hắn là loại người đó sao?
Âm thanh kia lần thứ hai vang lên, trong giọng nói tràn ngập châm chọc:
- Như thế nào? Ngươi không muốn? Hay là kẻ đại gian đại ác như ngươi còn ôm lòng thiện?
Trần Trầm bản năng muốn cãi lại, hắn mà là kẻ đại gian đại ác?
Chỉ là Phá Ách Ấn gì đó thôi mà! Đó là ông trời mù mắt rồi!
Trần Trầm trong lòng đầy căm phẫn, nhưng đang ở địa bàn của người ta, hắn không lập tức từ chối, mà là giả vờ rối rắm trả lời:
- Ta cần suy xét đã, con người của ta . . . thật ra còn chưa mất chút lương tâm cuối cùng.
- Ha ha, trong lịch sử hai tộc người, yêu ít người có Phá Ách Ấn, trong số đó nói mình chưa mất lương tâm thì ngươi là người đầu tiên. Ngươi đúng là ngụy quân tử từ đầu tới đuôi.
- Tổ cha nó!!!
Trần Trầm chửi thầm trong bụng, ngoài mặt không lộ vẻ gì.
- Trần Trầm, thiên kiêu mạnh nhất hai tộc, nếu người đời biết ngươi có Phá Ách Ấn và gia nhập Thiên Tà chúng ta thì ngươi nói xem bọn họ sẽ nghĩ sao? Có khi nào cho rằng lực lượng của ngươi là lấy được từ việc sát sinh? Cái gọi là đứng càng cao té càng đau, bây giờ ngươi càng nổi tiếng, đến lúc đó đều sẽ toàn bộ biến thành bêu danh, mà ngươi cũng bị chúng bạn xa lánh.
Âm thanh kia dần dần tà ác, dường như một ma quỷ đang không ngừng mà dụ dỗ lòng người, xúi giục Trần Trầm bước vào vực sâu vô tận.
Trần Trầm giả vờ lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thì khinh thường.
Với trình độ dụ dỗ kiểu này không xứng xách giày cho hắn.
Ta phi! Uy hiếp ta! Ngươi đợi đấy!
Trần Trầm đảo tròng mắt, chửi thầm trong bụng, giây lát sau, óc hắn lóe tia sáng.
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước, kẻ yếu nhất ở đâu?
[Ba mươi hai thước về bên trái kí chủ, Phá Sương Yêu Hoàng của Sơn Nhạc Thần Viên yêu tộc.]
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước, kẻ yếu thứ hai ở đâu?
- Mười tám thước về bên phải kí chủ, Xích Hồ Yêu Hoàng.
- Chậc chậc, Xích Hồ Yêu Hoàng lăn lộn không bằng ta.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm không biết nên nói cái gì, sau đó tiếp tục sử dụng hệ thống.
Nửa canh giờ sau, thân phận của đám người trong sơn động bị Trần Trầm tra xét rõ ràng, trong đó không thiếu cao tầng của bốn đại tông môn và bốn đại hoàng triều.
Chức vị của một số người thậm chí khiến Trần Trầm đều không kìm được kinh hồn táng đảm.
. . .
Một lát sau, một đám người áo đen tán đi, trong hang núi chỉ còn lại một mình Trần Trầm.
Trần Trầm cũng muốn đi, nhưng có một luồng khí cơ vẫn luôn tập trung vào hắn, khiến hắn không cách nào động đậy.
Vèo!
Một tiếng vang khẽ, trong sơn động cháy lửa, Thiên Tà đạo chủ áo đỏ, không thấy rõ mặt mày xuất hiện ở trước mặt Trần Trầm.
- Trần Trầm suy xét thế nào rồi? Một bên là thân bại danh liệt, chúng bạn xa lánh, một bên là tiếp tục làm đại anh hùng nhân tộc của ngươi, rốt cuộc chọn bên nào?
Trần Trầm cúi đầu nhìn áo đỏ của Thiên Tà đạo chủ, hai tay lặp lại thả lỏng rồi siết chặt.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thiên Tà đạo chủ ở trước mặt, lạnh lùng nói:
- Kêu ta phối hợp đánh chết Luyện Hư nhân tộc là tuyệt đối không được!
Thiên Tà đạo chủ kêu hắn phối hợp, còn cách nào ngoài làm hắn giả vờ nhân tộc tiến đến cứu viện, đến lúc đó thiết lập mai phục, đánh chết người đến cứu.
Nếu Trần Trầm làm như vậy là hoàn toàn quên ơn phụ nghĩa.
Nghe được đáp án này, Thiên Tà đạo chủ có chút không dám tin tưởng.
- Ngươi nói cái gì?
Thiên Tà đạo chủ biết ấn tượng về Trần Trầm trong mắt người ngoài, gọi là hoàn mỹ cũng không quá mức.
Trên đời không thể nào có người hoàn mỹ, nếu thật sự, vậy tức là người này giả bộ.
Cộng thêm có Phá Ách Ấn, nên Thiên Tà đạo chủ đã dán nhãn ngụy quân tử cho Trần Trầm.
Không ngờ ngụy quân tử trong mắt y lại dám chống lại mệnh lệnh của y.
- Ta nói là tuyệt đối không thể nào, ngươi nghe rõ chưa?
Trần Trầm thốt ra ba chữ không thể nào, trong lòng thoải mái.
Thiên Tà đạo chủ có hỏi lại thì hắn vẫn trả lời câu cũ.
Trần Trầm từng đồng ý với Hạ Tích Sương rằng vô luận về sau ở chỗ nào đều sẽ làm một người tốt.
Đây không chỉ là hứa hẹn với Hạ Tích Sương, càng là yêu cầu của hắn dành cho bản thân.
Giờ phút này lặp lại lần nữa, chẳng qua là kiên định tín niệm ở trong lòng hắn.
Thiên Tà đạo chủ tức giận cười gằn:
- Tốt, tốt lắm! Ngươi làm anh hùng thói quen nên quên mình là loại người gì? Ngươi là kẻ đại gian đại ác bị trên trời giáng Phá Ách Ấn!
Thiên Tà đạo chủ vừa nói vừa thò ra bàn tay trái trắng như ngọc, run nhè nhẹ.
Trên bàn tay có Phá Ách Ấn giống hệt như Trần Trầm.
Trần Trầm thấy vậy im lặng thật lâu, một lát sau, hắn tháo bao tay ra, mắt đỏ ngầu nhìn Phá Ách Ấn trên bàn tay mình, phát ra một tiếng cười khẽ.
- Là chính là tà, là tốt là xấu, tự ta nói mới có hiệu lực, không cần ông trời phán xét cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận