Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 371: Một ngày làm sư, cả đời làm phụ

Chương 371: Một ngày làm sư, cả đời làm phụChương 371: Một ngày làm sư, cả đời làm phụ
         Mặc dù như vậy, Yêu Khanh ở phương xa trên bầu trời phớt lờ cường giả Luyện Hư hậu kỳ mãi không ra tay này, đưa tầm mắt chuyển qua toàn bộ chiến trường.
Lúc này trên chiến trường tiếng chém giết không ngừng, chiến tranh giữa tu sĩ với nhau mà đánh ra sự thảm liệt như đại chiến giữa quốc gia phàm nhân.
Bởi vì nhân tộc, yêu tộc đưa vào quá nhiều tu sĩ, loại chiến tranh quy mô này chỉ có hai tộc đều dốc hết sức mới đánh ra được, nếu tất cả tu sĩ trên chiến trường đều bỏ mình ngay tại đây, vậy hai tộc người, yêu trong vòng nghìn năm e rằng đều không cách nào khôi phục nguyên khí.
Bốn phía thường có tu sĩ chết đi, trong đó cũng có đệ tử của Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Nhưng sắc mặt của tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông không dao động, giờ phút này, y biết rõ trên vai mình đang gánh vác gánh nặng như thế nào.
Chờ yên tại chỗ một canh giờ.
Chân trời xa đột nhiên rực rỡ hai luồng ánh sáng bảy màu, sau đó là âm thanh vô cùng vang dội không biết cách bao nhiêu dặm vọng lại.
- Mấy vị sư đệ, nhân tộc ta ngày sau giao cho các ngươi, chỉ mong có một ngày chúng ta có thể gặp lại ở thượng giới!
Nghe âm thanh kia, đám tu sĩ Luyện Hư đỉnh còn đang đấu túi bụi trên chiến trường đều theo bản năng nhìn về phía phương đông.
Nơi đó dâng lên hai điềm lành, rất rõ ràng, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông và Thiên Hồ Yêu Tôn đều thuận lợi độ qua đại kiếp nạn phi thăng, thành công phi thăng thượng giới.
Trông thấy cảnh này, trong mắt mọi người đều vụt qua tia khát khao mong đợi.
Đáng tiếc . . .
Bọn họ không có thực lực như vậy, muốn thành công phi thăng, chỉ có thể thử vận may.
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn nhìn phương đông, nhẹ giọng nói:
- Ha ha, chúng ta tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa, chiến trường giao cho đám hậu bối bên dưới đi.
Vừa dứt lời, trên đầu của Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn cũng bắt đầu ngưng tụ kiếp vân, không lâu sau phạm vi kiếp vân càng lúc càng lớn, rất nhanh bao phủ toàn bộ cường giả Luyện Hư đỉnh vào.
Tu sĩ hai tộc đang đại chiến ở bên dưới trông thấy cảnh này đều tự động di chuyển cách chiến trường một khoảng cách.
Sáu cường giả Luyện Hư đỉnh nhìn kiếp vân trên đầu, có người sợ hãi, cũng có người thản nhiên. Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn thì là vẻ mặt chiến ý.
Ầm ầm!
Một tia chớp giáng xuống, Thất Sát Ma Tôn vung trường thương, trực tiếp tiến lên nghênh đón.
Năm Luyện Hư đỉnh khác cũng dừng chiến đấu, nghênh tiếp lôi kiếp của mình.
. . .
Bên rìa chiến trường, Yêu Khanh nét mặt phức tạp nhìn lôi kiếp cuồn cuộn trên bầu trời, thật lâu về sau mới lẩm bẩm nói:
- Cát bụi về với cát bụi.
Yêu Khanh dứt lời, mặt đất của chiến trường bên dưới lặng lẽ mọc ra chút chồi non xanh biếc.
- A! Bản hoàng không cam lòng!
Chân trời xa truyền đến tiếng gầm, hoàng đế Đại Kinh hoàng triều hóa thành tro bụi, chết trong đại kiếp nạn phi thăng.
Tông môn, hoàng triều khác cùng lắm là bị Bạch Đông Thăng lừa một món pháp bảo, nhưng Đại Kinh hoàng triều giao hết pháp bảo độ kiếp cho lão tổ Bạch Đông Thăng, bị lão tổ kia hố quá nặng.
Sở dĩ thực lực của hoàng đế Đại Kinh hoàng triều không phải yếu nhất trong sáu người, nhưng là người đầu tiên không vượt qua được lôi kiếp.
Hoàng đế Đại Kinh hoàng triều chết đi, năm Luyện Hư đỉnh còn lại tâm thần chấn động, đa số có cảm giác thỏ chết cáo khóc.
. . .
Trên Không Minh Đảo.
Trần Trầm quy hoạch mấy hòn đảo xong, không đợi hắn sắp xếp tiếp thì bên tai đột nhiên truyền đến nhiều tiếng nức nở.
Mới bắt đầu chỉ có vài người, chốc lát sau liền thành một đám người.
Nghe những âm thanh đó, Trần Trầm lấy lệnh bài truyền tấn ra khỏi trữ vật giới, hỏi thăm mấy người khác trên đảo, thế mới biết một canh giờ trước hai tộc người, yêu đột nhiên mở ra quyết chiến cuối cùng, một canh giờ ngắn ngủi, hai tộc đã chết mấy nghìn cao thủ tinh anh.
Trong đó có nhiều người là sư phụ, thân nhân của đám hậu bối trẻ trên đảo.
Trần Trầm thở dài, mấy bước đạp ra thủy tinh cung, đi tới trước mặt Hạ Tích Sương.
Hạ Tích Sương đang ngồi trên một bậc thang, thẫn thờ nhìn lệnh bài truyền tấn, ánh mắt có chút mờ mịt.
Hạ Tích Sương giống như Trần Trầm, không nhận được truyền tấn nào từ sư môn, nếu không phải nghe thấy tiếng khóc, căn bản không biết quyết chiến đã bắt đầu.
Thấy bóng dáng Trần Trầm, Hạ Tích Sương nghẹn ngào nói:
- Trần Trầm, nghe bọn họ nói tiền tuyến đánh rất thảm liệt, cường giả đứng đầu hai tộc đều bước chân vào Luyện Hư đỉnh, hai tộc người, yêu đã không có đường cứu vãn.
Giờ phút này, phần lớn cường giả trong tông môn đều đang chém giết trên chiến trường, chỉ có mình nàng là đại sư tỷ mà ngồi yên nơi đây, có thể tưởng tượng tâm tình của nàng như thế nào.
Chớ nói chi, trên đảo còn truyền đến đủ loại tiếng khóc.
Trần Trầm chậm rãi ngồi xuống cạnh Hạ Tích Sương, nhỏ giọng an ủi mấy câu, tiếp đó lấy ra một lệnh bài truyền tấn, ra vẻ bâng quơ truyền tấn:
- Sư phụ, sao rồi? Đã chết chưa?
Không ngờ Ngọc Quỳnh nhanh chóng trả lời:
- Lão nương tốt lắm, sư tổ của ngươi vừa mới thành công phi thăng!
Trông thấy truyền tấn này, nỗi lòng nặng trĩu của Trần Trầm thoáng chốc được chút an ủi.
- Sư phụ, có cần ta . . .
- Không liên quan gì ngươi! Phải rồi, trong Ngọc Đỉnh Đan Tông, phòng ngủ của ta, dưới gối có một chiếc trữ vật giới, ngươi có rảnh thì đi lấy, sau đó cùng mấy vị sư huynh sư tỷ của ngươi chia nhau. Nhớ kỹ, không được độc chiếm!
Trần Trầm nghe vậy nắm chặt lệnh bài truyền tấn trong tay.
Không ngờ rằng, cuối cùng còn là hắn kế thừa di sản của Ngọc Quỳnh.
Nhớ lại những hình ảnh lúc mới vào Ngọc Đỉnh Đan Tông, đấu trí đấu dũng với Ngọc Quỳnh, Trần Trầm cúi đầu.
Tuy rằng sư phụ này vô sỉ lại bủn xỉn, nhưng ngày đó Đại Tấn bị Bạch Hùng Yêu Hoàng tàn sát, mình bị mấy Yêu Hoàng vây khốn trong một ngọn núi, sư phụ lặn lội xa xôi từ Ngọc Đỉnh Đan Tông chạy tới Đại Tấn, cứu được mạng nhỏ của hắn.
- Trần Trầm, hình như ta còn một viên mỹ nhan đan, đặt trên đầu kệ sách . . .
Chốc lát sau, Trần Trầm lại nhận được một truyền tấn.
Nhưng truyền tấn chỉ có một nửa, trái tim Trần Trầm bỗng cảm giác đau nhói.
Trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu rất nhiều thứ, càng hiểu tâm ý của mình.
Hạ Tích Sương ở bên cạnh ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trầm đột nhiên kích động, muốn nói lại thôi.
Trần Trầm sắc mặt trở nên nhu hòa, nhẹ nâng Hạ Tích Sương đứng lên:
- Tích Sương, ta nghĩ thông, nếu hôm nay ta không đi thì ngày sau nhất định hối hận, dù cho ta không giúp được việc gì, dù lúc ta đến thì đã kết thúc mọi chuyện, ta cũng cần đi nhìn một cái.
Hạ Tích Sương nét mặt bi thương, tay phải vuốt nhẹ bụng của mình.
Trần Trầm thấy vậy đột nhiên nở nụ cười, mềm giọng nói:
- Ta sẽ không bị gì, nếu như ta hôm nay không đi, ngày sau hài tử này sinh ra hỏi tới thì làm sao? Ta không muốn khiến hắn cảm thấy phụ thân của mình là kẻ hèn nhát. Tích Sương, dù tu sĩ nhân tộc khác có thành kiến với ta như thế nào nhưng sư phụ là sư phụ, một ngày làm sư, cả đời làm phụ. Đi chuyến này, ta sẽ mang sư phụ của hai chúng ta về, tệ lắm là mang xác họ về.
Nghe Trần Trầm không kiêng dè nói ra lời đó, người Hạ Tích Sương rung mạnh, nước mắt tuôn như mưa.
Chỉ giây lát, nét mặt của Hạ Tích Sương trở nên kiên nghị vô cùng, dùng ngữ khí nghiêm túc vô cùng nói:
- Trần Trầm, dù thế nào ta đều sẽ chăm sóc tốt chính mình và hài tử, ngươi yên tâm.
Trần Trầm nghe vậy cười vui vẻ.
Giữa hắn và Hạ Tích Sương chỉ cần một, hai ánh mắt là có thể hiểu tâm ý của nhau.
Sở dĩ, giờ phút này Hạ Tích Sương nói ra lời mà hắn muốn nghe nhất.
- Vậy ta đi.
Thì thầm bên tai Hạ Tích Sương một câu, bóng dáng Trần Trầm mờ dần, chớp mắt đến bên mép Không Minh Đảo.
- Sư huynh! Chờ ta một chút!
Đang lúc hắn muốn lấy ra độ hư phi chu thì sau lưng vang lên giọng của Viên Kình Thiên.
Trần Trầm bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Viên Kình Thiên mang theo hai mươi ám vệ, Chu Nhân Long bay nhanh hướng hắn.
Viên Kình Thiên bay đến trước mặt Trần Trầm, hưng phấn nói:
- Sư huynh! Ta biết ngay ngươi sẽ không kiềm được, hãy mang theo chúng ta.
Chu Nhân Long ở một bên nhẹ nhàng nói:
- Tu sĩ khác của Vô Phong Sơn đã bị ta nhốt lại, bọn họ thực lực quá kém, cũng không giúp được gì.
Trần Trầm không nói chuyện, mà là nhìn bát sư tỷ Chu Thư đi theo đến.
Thấy trong mắt Trần Trầm tràn đầy do dự, Chu Thư ôm bụng hơi to, trong mắt ngấn lệ nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi mang bọn họ đi đi, nhớ kỹ, mang sư phụ về.
Nghe lời này, Trần Trầm trong lòng thoải mái, không do dự nữa, bỏ đoàn người Viên Kình Thiên vào tiểu thế giới, sau đó bay ra khỏi Không Minh Đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận