Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 465: Long Huyệt

Chương 465: Long HuyệtChương 465: Long Huyệt
.Chương 465: Long Huyệt
Hắn hỏi một chút, Kim Tông chủ cũng nhìn về phía Trần Trầm.
Cuối cùng thì Trần Trầm là một tu sĩ Phân Thần cảnh, sở dĩ có thể cùng theo vào, hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì hắn có thể thôi diễn thiên cơ.
Đối mặt ánh mắt của hai người, Trần Trầm giả vờ giả vịt bấm ngón tay tính toán, sau đó lại trầm ngâm một hồi, mới ngữ khí nghiêm túc nói:
- Nơi đây địa hình rộng rãi, trong mây mơ hồ có Long khí, tám chín phần mười tồn tại không ít Chân Long Hậu Duệ... Chúng ta được cẩn thận một chút mới là.
Kim Tông chủ và Thanh Nham nghe đến đây theo bản năng nhìn về phía chân trời, chỉ có mấy đám mây nhỏ.
Nhưng Thiên Vận Tử trước mặt này lại có thể từ những đám mây nhỏ này nhìn được ra Long khí, bản lãnh này tưởng thật được!
- Vậy xin hỏi Thiên Vận đạo hữu cảm, ngươi thấy chúng ta nên bay theo hướng nào là thích hợp nhất?
Thanh Nham lại hỏi.
Đi tới một nơi mà không biết chút gì này, hắn và Kim Tông chủ duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có người tên Trần Trầm này có thể thôi diễn thiên cơ mà thôi.
Đối với vấn đề này Trần Trầm sao mà biết được, bốn phương tám hướng đều có Chân Long Hậu Duệ, đi nơi nào mà không giống nhau
- Khụ khụ, chúng ta đi về phía đông, ta cảm giác hướng kia không tầm thường.
- Tốt!
Kim Tông chủ và Thanh Nham trăm miệng một lời đáp ứng, lại mơ hồ có một loại cảm giác chỉ Trần Trầm như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trần Trầm tự chỉ đường đương nhiên là tự mình dẫn đầu, lúc này dẫn đầu bay về phương Đông.
Ước chừng bay mấy ngàn dặm, bốn người đã bay ra khỏi hoang mạc, không gian gần đó cũng biến thành ổn định rất nhiều, phía dưới là một vùng thảo nguyên xanh mượt, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một chút dã thú chơi đùa trên thảo nguyên.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Thanh Nham và Kim Tông chủ đều là vui mừng.
Điều này nói rõ thế giới này chưa bị tu sĩ cường đại chà đạp qua, cũng mang ý nghĩa tiểu thế giới này có thể có được tài nguyên kinh người.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Thanh Nham đột nhiên biến đổi, trực tiếp rơi xuống đất, nhìn về một đống khung xương to lớn cách không xa.
Khung xương này dài ước chừng trăm mét, nhìn hình dạng hẳn là Yêu Thú họ mèo.
- Mấy vị đạo hữu, đây là khung xương sủng thú kia của ta, sủng thú đó của ta có tu vi Luyện Hư đỉnh phong... Không ngờ lại chết thê thảm như thế!
Thanh Nham vừa nói vừa sắc mặt xấu xí từ dưới đất nhặt lên một tấm lệnh bài, còn bên cạnh Kim Tông chủ thì ở gần đó tìm được một mai vảy rồng kích thước bằng mặt người.
- Thật là Chân Long Hậu Duệ! Thiên Vận đạo hữu nói đúng!
Kim Tông chủ nhìn về phía Trần Trầm, sợ hãi than nói.
Trần Trầm thì lộ ra một nụ cười cao thâm mạt trắc, sau đó chủ động cầm vảy rồng kia trong tay cảm ứng một phen.
- Đây là lân phiến của Chân Long Hậu Duệ Phân Thần sơ kỳ.
Nghe được Phân Thần sơ kỳ, hai người Kim Tông chủ và Thanh Nham nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng càng vui mừng vì lần này mang theo Trần Trầm đến.
Thanh Nham càng lộ ra nụ cười cực kỳ hữu hảo, nói:
- Thiên Vận đạo hữu, có thể lưu cái lệnh bài truyền tin cho ta hay không, ngày sau nếu lại có chuyện này, ta cũng dễ trực tiếp mời Thiên Vận đạo hữu.
Hắn nói lời này một mặt là lấy lòng, một mặt khác thì biểu lộ rõ ràng thiện ý của mình.
Nếu nghĩ đến lần sau hợp tác, vậy đã nói rõ hắn lần này khẳng định sẽ biểu hiện thật tốt, không đến mức làm ra chuyện gì qua sông đoạn cầu.
Trần Trầm nghe được ý hắn, cũng không keo kiệt, lập tức mất đi một khối lệnh bài truyền tin đi qua.
- Trần đạo hữu, chủ nhân lân phiến này ở trong huyệt các đây tám trăm dặm về phía Đông.
Trong đầu truyền đến âm thanh của Ngạo Vũ, rất hiển nhiên, ở loại địa phương này cảm giác thần thức của Ngạo Vũ cũng đều có tác dụng tốt hơn hệ thống.
Có nó truyền lại tình báo, Trong lòng Trần Trầm cũng có càng nhiều lực lượng, đối với lân phiến kia lại “Tính toán” một hồi, sau đó hắn bình tĩnh nói vị trí của Chân Long Hậu Duệ kia.
Một đoàn người sau khi nghe xong đầu tiên là sững sờ, cuối cùng tuân theo Trần Trầm chỉ dẫn bay về hướng Đông.
Quả nhiên, sau khi bay tám trăm dặm đã nhìn thấy có một con Chân Long Hậu Duệ dáng dấp vô cùng xấu xí, toàn thân màu sắc sặc sỡ, như là mãng xà từ dưới mặt đất chủ động chui ra, tập kích hướng mọi người.
Về phần kết quả... Có thể nghĩ mà biết.
Kim Tông chủ một đầu ngón tay đi xuống, ngũ thải cự mãng này không còn nửa cái mạng, ánh mắt càng trở nên vô cùng sợ hãi.
Ngay khi Kim Tông chủ chuẩn bị lại điểm ra một đầu ngón tay, Trần Trầm ngăn cản hắn.
- Kim đạo hữu, đây là thổ dân đầu tiên chúng ta gặp được, nói không chừng có thể chỉ đường cho chúng ta.
- Chỉ đường?
Kim Tông chủ một mặt mộng bức.
Tuy thực lực ngũ thải cự mãng này không tệ, nhưng dường như chưa mở linh trí, chỉ là đơn thuần nhục thân cường hoành, nếu không như thế, cũng không đến mức chủ động công kích đám người bọn họ, loại Yêu Thú vụng về này giao lưu như thế nào?
Không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, Trần Trầm đi qua bô bô “Giao lưu” một phen, một lát sau trong mắt cự mãng kia lại lộ ra vẻ hiểu rõ, những người khác thấy vậy trố mắt ngoác mồm.
Chẳng lẽ Thiên Vận Tử này còn biết long ngữ?
Kim Tông chủ thực ra còn tốt, Thanh Nham cũng có chuẩn bị tâm lý nhất định, kinh hãi nhất là Lê Tiên.
Tên tiểu hỗn đản này hiện tại đạo hiệu Thiên Vận Tử thì cũng thôi đi, sao đột nhiên trở nên cái gì cũng biết
Hoặc là lúc trước mình cướp về đã lợi hại như vậy, nhưng mà khi đó quá mức vội vàng nên không phát hiện?
Nghĩ tới đây, nàng không kềm nổi một trận hoảng sợ.
Một người như vậy nàng lại yên tâm bỏ vào trong tông môn, mình đi bế quan, thật sự là to gan...
Hiện tại ngã xuống, đó cũng là chuyện đương nhiên.
- Nó nói sẽ mang chúng ta đi một nơi giàu nhất của giới này!
Trần Trầm thản nhiên nói, trên mặt không chút hài lòng nào sau khi trang bức thành công, chỉ có vẻ mặt đương nhiên.
- Vậy thì tốt quá! Nếu thật sự là như thế, tha cho nó một mạng cũng không có gì.
Thanh Nham đại hỉ nói, Kim Tông chủ cũng ở một bên biểu thị tán thành.
Dứt lời mấy người cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở trên mình ngũ thải cự mãng.
Cự mãng phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó mang theo mấy người bay về hướng đông.
Dọc theo con đường này, Trần Trầm cực kỳ cảnh giác, không ngừng hỏi thăm hệ thống và Ngạo Vũ.
- Ngạo đạo hữu, ngươi có thể cảm ứng được khí tức Chân Long sao?
- Không cảm ứng được, trong một giới này chưa chắc có Chân Long.
Ngạo Vũ trả lời.
Trong lòng Trần Trầm khẽ buông lỏng, chỉ cần không tồn tại Chân Long vậy là tốt rồi.
Thực ra trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, một giới này cường độ còn ở đó, nếu có Chân Long, vậy nhất định phải mỗi ngày áp chế tu vi, coi như bọn họ gặp được, cũng chưa chắc không thể trốn thoát.
Đây cũng là nguyên nhân hắn yên tâm lớn mật để cự mãng này dẫn đường.
...
- Trần đạo hữu, ta cảm giác được một cỗ tịch diệt chi khí, loại khí tức này làm cho cho ta rất bất an.
Sau khi hành hơn một vạn dặm, trong túi Linh Thú, Ngạo Vũ đột nhiên mở miệng nói.
Trần Trầm nghe đến đây liếc mắt nhìn ngũ thải cự mãng dưới thân, lúc này thân thể ngũ thải cự mãng đang run nhè nhẹ, xem ra cũng cực kỳ bất an.
Nhưng hai người Kim Tông chủ và Thanh Nham thì mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
Bởi vì địa linh khí nơi này cực kỳ nồng đậm, lại không kém gì Thượng giới.
Địa phương bực này khẳng định có bảo vật gì, coi như không có bảo vật, tám chín phần mười cũng có khoáng mạch Linh Thạch.
Theo bọn hắn nghĩ, chuyến này chắc chắn là kiếm lợi lớn.
- Thiên Vận đạo hữu, việc này có thể thuận lợi như vậy, công của ngươi rất lớn, đợi một chút nếu có thể tìm tới đồ vật không tệ, sẽ từ ngươi chọn trước.
Thanh Nham nhìn phía dưới liên miên chập trùng núi lớn, cười nói.
Kim Tông chủ lập tức cũng biểu thị đồng ý, Trần Trầm miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng có chút dự cảm không rõ.
Nửa canh giờ sau, ngũ thải cự mãng ngừng lại, đối với phía dưới gào lên.
Trần Trầm nhìn sơn mạch mênh mông gần đó, lại nhìn một chút phía dưới, con ngươi hơi rụt lại.
Ngay phía dưới vị trí của bọn hắn, có một sơn mạch cỡ nhỏ dài tới trăm dặm, vùng núi này trùng điệp trong núi lớn cực kỳ không đáng chú ý, nhưng Trần Trầm lại có thể nhìn ra đặc thù của nó.
Bởi vì nó uốn lượn quanh co, lại mơ hồ hiện hình rồng!
- Ngang!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng long ngâm! Một ngọn núi lớn bỗng nhiên sụp đổ, ngay sau đó một con Giao Long ngàn mét phá núi bay ra, bay đến trên bầu trời.
Không cho mấy người phản ứng lại, lại có mấy tiếng long ngâm truyền ra, núi gần đó bắt đầu không ngừng đổ sụp, cũng không lâu lắm, đã có bốn con cự long bay lên, cùng cự long lúc trước kia một chỗ từ năm phương hướng bao vây một đoàn người ngũ thải cự mãng và Trần Trầm ở trung tâm.
Nhìn thấy một màn này, Sắc mặt Trần Trầm thoáng cái xấu xí đến cực điểm.
Năm cự long này tuy không là Chân Long, nhưng khí tức lại tất cả đều cường hoành chí cực, dường như đều là Hợp Thể kỳ.
- Trần đạo hữu... Thực lực của bọn chúng mạnh hơn ta quá nhiều, ta không cảm ứng được khí tức của bọn chúng.
Trong đầu truyền đến âm thanh có chút xấu hổ của Ngạo Vũ, Trần Trầm im lặng không nói gì, lúc này nói những cái này còn hữu dụng gì đâu
Rất hiển nhiên, hôm nay cái này so, trang bị chút hơi quá ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận