Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 322: Khống Giới Châu

Chương 322: Khống Giới ChâuChương 322: Khống Giới Châu
         Trước mắt vẫn là núi rừng rậm rạp, truyền thừa của tu sĩ Nguyên Anh độc bộ nào đó còn ở yên cách không xa.
Nhưng vẻn vẹn chỉ là thử thác còn đó, vật truyền thừa đã sớm bị Trần Trầm cầm đi, lúc này cũng không biết đặt trong trữ vật giới nào.
Nếu không nhớ lầm thì truyền thừa đó hình như tên Bách Độc Kinh.
Trong bí cảnh này còn rất nhiều loại truyền thừa tống trơn giống như vậy, đều là tác phẩm Trần Trầm để lại lúc xưa.
Trần Trầm hít vào không khí tươi mát trong bí cảnh, cảm thụ tu vi của mình.
Vẫn giống như cũ, thân thể bị áp chế thành phàm nhân nhưng mạnh mẽ vô cùng vẫn còn đó.
Trần Trầm không có do dự, bước ra một bước, trực tiếp nhảy ra xa mấy nghìn thước, giống con bọ chó siêu to.
. . .
Nửa ngày sau, Trần Trầm đi khắp bí cảnh, đại khái mò rõ kích cỡ bí cảnh này.
Dài khoảng 50km, rộng khoảng 30km.
Lúc trước Trần Trầm ở trong bí cảnh này sử dụng một lần cơ hội hai vạn thước truy tung, ước chừng tìm kiếm một phần tư diện tích của bí cảnh. Nhng lúc ấy hắn sưu tầm khu vực chính giữa bí cảnh, cho nên có nhiều truyền thừa.
- Hệ thống, trong phạm vị năm trăm thước có cơ duyên nào không?
Hệ thống trả lời ngắn gọn:
[Không có.]
Trần Trầm lắc đầu cười khẽ.
Thật ra trong thần thức quét hình của hắn thì ở gần có một truyền thừa nhỏ, nhưng truyền thừa này đối với hắn bây giờ không xứng với hai chữ cơ duyên, đã rớt xuống cấp bậc nếu gặp ven đường hắn lười cúi xuống nhặt, cho nên hệ thống trực tiếp bỏ qua nó.
Suy một ra ba.
Rất có thể lúc trước hắn bỏ lỡ vài cơ duyên lớn, chỉ vì khi đó thực lực quá yếu, căn bản không có cơ hội được đến, cho nên hệ thống không phán định những cơ duyên đó là cơ duyên, bởi vậy không biểu hiện ra.
Nghĩ thông điểm này, Trần Trầm cẩn thận suy nghĩ giây lát, sau đó dò hỏi:
- Hệ thống, gần đây có vật gì giá trị trên một trăm vạn linh thạch không?
[Không có.]
Được đến đáp án này, Trần Trầm cũng không nản lòng, bắt đầu nhảy loi choi trong bí cảnh, lần lượt sưu tầm.
Giờ này khắc này, hắn có chút hoài niệm mười cơ hội trăm dặm truy tung ngày xưa.
Trần Trầm hiện giờ tuy có hai lần cơ hội mười vạn dặm truy tung, nhưng dùng ở chỗ nhỏ này thì lãng phí quá.
Nhưng nếu tìm thiên tài địa bảo không ngừng nghỉ Trần Trầm lại sợ ông trời trách tội, bởi vậy hắn để hai lần cơ hội mười vạn dặm truy tung ở yên trong hệ thống, trong một chốc không cần dùng.
Nhưng trong lòng hắn vẫn là có chút ý tưởng.
Nếu thật sự không được, hắn sẽ dùng nó tìm người, tìm một số nhân tài thiên phú cao hoặc là có tính chuyên nghiệp.
[Ba mươi hai thước bên dưới kí chủ có một viên Khống Giới Châu.]
Trần Trầm đang suy nghĩ lung tung thì hệ thống ở trong lầu đưa ra đáp án khác, mà hắn chỉ mới sưu tầm một khắc đồng hồ.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm nhanh chóng dừng lại, trong mắt sáng lấp lánh.
Khống Giới Châu, nghe tên liền biết đây là báu vật rất lợi hại.
Nhưng Trần Trầm không vội vã đào đất, mà là tiếp tục hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước có cơ duyên nào không?
[Không có.]
Nghe đáp lại lạnh băng vô tình, nhiệt huyết cháy bỏng trong ngực Trần Trầm bị dập tắt một nửa.
Thứ tốt gần sát bên nhưng không phải cơ duyên, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất là hắn không lấy được Khống Giới Châu này, thứ hai là dù hắn lấy cũng không dùng được.
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước có cạm bẫy hoặc nguy hiểm gì không?]
[Không có.]
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hệ thống vừa cho ra đáp án, Trần Trầm bỗng đấm xuống đất, đất đai sâu mấy chục thước thành bột mịn.
Mặc kệ có lấy được hay không, nếu không có nguy hiểm, vậy thì xem trước rồi tính sau.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mấy đấm nhẹ nhàng đấm xuống, dưới đất bắt đầu xuất hiện hào quang, không lâu sau, một di tích tàn phá lại thấy ánh mặt trời.
Di tích vuông vức, chiếm diện tích chỉ có trăm thước, mặt trên khắc đầy hoa văn và nhiều chữ thượng cổ.
Đây là chữ thượng cổ thật, khác hẳn với bộ ‘chữ thượng cổ’ của Trần Trầm.
Giữa di tích có một màn sáng trong suốt, trong màn sáng có một quả cầu màu trắng đang chậm rãi chuyển động.
- Khống Giới Châu . . .
Mắt Trần Trầm nóng cháy, sải bước đến trước màn sáng trong suốt.
- Hệ thống, trong phạm vi hai thước, thứ quý giá nhất là cái gì?
[Khống Giới Châu ở trước mặt kí chủ, nắm giữ hạt châu này là nắm giữ tiểu thế giới ở đây.]
Trần Trầm nghe vậy vươn tay ra sờ màn sáng trong suốt.
Khác với trong tưởng tượng của Trần Trầm, không phải trận pháp ngưng kết ra vách ngăn linh lực mà là dùng tài liệu trong suốt nào đó luyện chế ra vách ngăn thực thể.
Trần Trầm thở dài, lặng lẽ nhìn bốn phía, sau đó bỗng nhiên đấm một cú vào màn sáng trong suốt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ trầm đục, màn sáng trong suốt không sứt mẻ, tay của Trần Trầm bị chấn hơi tê.
Trần Trầm khóc không ra nước mắt, trong lòng hiểu sâu hơn về sinh mệnh.
Điều thống khổ lớn nhất cuộc đời là đây, biết rõ trước mặt có báu vật, hơn nữa báu vật này vô chủ, nhưng không lấy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một bộ tổ hợp quyền đánh ra, Trần Trầm không cam tâm địa vung vẫy tay, câm nín nhìn màn sáng trong suốt.
Hệ thống thiệt tình, không thể trục trặc một lần, đưa cho hắn món quà bất ngờ sao?
Mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, qua lâu như vậy, không hiểu tại sao hệ thống còn nghiêm túc làm việc làm chi.
- Làm sao bây giờ?
Nếu thật sự không lấy được, Trần Trầm cảm thấy còn không bằng không biết đến thứ này.
Giống như Trai Ngọc Tinh, đến hiện tại còn chưa ăn được nó.
Ài.
Khẽ thở dài, Trần Trầm đã có chút tức giận sự tò mò dư thừa của mình.
- Ta không phục!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang một chuỗi tiếng nổ, Trần Trầm nhìn bàn tay sưng như bánh xe của mình, trong mắt chẳng những không có thất vọng, ngược lại mừng hết lớn.
Bởi vì màu vàng tươi trên tay hắn đã nhạt nhiều.
Ngoài ra, dường như di tích này phát sinh biến đổi nào đó, chữ thượng cổ trên mặt đất thay đổi.
Điều duy nhất không đổi khác là Trần Trầm vẫn không xem hiểu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Giờ phút này, Trần Trầm đã bất chấp Khống Giới Châu, hắn dùng đầu đụng vào màn sáng trong suốt.
Tuy hơi đau nhưng nó có thể khiến hắn trở lại như ban đầu, chỉ riêng điểm này đủ khiến Trần Trầm không sợ mặt đau.
. . .
Mà cùng lúc đó, một chỗ u ám trong Tây Cương. Một lão nhân tóc xám mắt không tia sáng móc ra một tấm lệnh bài truyền tấn.
- Đạo chủ, hiện giờ nhân tộc có ba Luyện Hư luôn theo dõi ta, ta muốn rời khỏi lãnh thổ nhân tộc thì trong tay phải cầm thứ gì đó mới được, chứ không thì không có chút cơ hội.
Lệnh bài truyền tấn nhanh chóng trả lời:
- Đã tìm được thứ cho ngươi dựa vào.
- Ai?
- Đệ nhất thiên kiêu nhân tộc trong thời gian này như mặt trời ban trưa, Trần Trầm.
Lão nhân tóc xám ghe vậy biến sắc, lạnh lùng nói:
- Đạo chủ, Ô Tiên Tông dưới trướng của ta bị hủy diệt có dính líu tới hắn, ngươi nói hắn là chỗ dựa tron tay ta chắc không phải đang đùa chứ? Người này có đáng tin không?
- Đương nhiên không đáng tin.
Lão nhân áo xám không biết nên nói cái gì, chưa kịp mở miệng thì Thiên Tà đạo chủ nói tiếp:
- Nhưng hắn đúng là mấu chốt cho ngươi có thể chạy ra nhân tộc được hay không, còn về phương án cụ thể thì hai ngày nữa ta sẽ nói cho ngươi, ngươi chỉ cần cho ta biết ngươi định khi nào rời khỏi lãnh thổ nhân tộc.
- Ba ngày sau. Cao tầng nhân tộc đã ra nhiệm vụ cho ta, trong vòng ba ngày ngăn cản vị Yêu Tôn của tộc Tahàn Viên. Đến lúc đó, ta sẽ tìm cơ hội trốn chạy vào lãnh thổ yêu tộc.
- Biết, ngươi cẩn thận làm việc, còn nữa, lần này ngươi tốt nhất tin tưởng ta, không cần có ý tưởng dư thừa gì, nếu không ngươi sẽ chết chắc.
Lão nhân tóc xám nghe vậy cười khổ lắc đầu, lão cũng muốn cãi lời, nhưng giờ phút này lão không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn tin tưởng Thiên Tà đạo chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận