Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 165: Nhân Tộc Đại Nghĩa

Chương 165: Nhân Tộc Đại NghĩaChương 165: Nhân Tộc Đại Nghĩa
         Mấy thứ như linh pháo chỉ có trốn sau trận pháp mới phát huy được uy lực, nếu như không có Nguyên Cương trận phối hợp, thời khắc mở ra khe hở để họng pháp thò ra, trừ phi điều khiển linh pháo là Nguyên Anh, bằng không rất nhanh sẽ bị cường giả của đối phương công phá.
Cho nên Trần Trầm không mang theo linh pháo đến thành thứ mười hai.
Hơn nữa thành thứ mười hai đã hướng hắn cầu viện, chỉ sợ Thiên Mạc đại trận đã bị phá, tình huống khẩn cấp không cần nói cũng biết.
- Sư phụ, làm phiền ngài cũng theo ta một chuyến.
- Được. - Tiêu Vô Ưu trực tiếp đáp ứng.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, Trần Trầm đã dẫn theo bốn cường giả Nguyên Anh, mười mấy Kim Đan tu sĩ dọc theo trường thành phi tốc tiến đến thành thứ mười hai.
...
Cùng lúc đó.
Phía trước trường thành mấy trăm dặm, trên một tòa cự sơn cao tới mấy vạn mét, toàn thân tản ra kim quang, phảng phất như tiên cảnh, đại lượng kiếm tu ngự kiếm vọt ra, vội vàng lao tới tiền tuyến.
Cự sơn này chính là nơi ở của một trong bốn đại tông môn - Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Hạo Nhiên Kiếm Tông liên hợp tu sĩ Đại Hạ đỉnh phong, dùng Hạo Nhiên Kiếm tông làm giới tuyến, ngăn chặn tất cả cao thủ Yêu tộc tu vi trên Nguyên Anh.
Nếu như không có Hạo Nhiên Kiếm Tông, tùy tiện một cái yêu tu Nguyên Thần Cảnh xông vào đạo phòng tuyến thứ hai cũng đủ gây nên một hồi tàn sát.
Lúc này đây, trong đại điện Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Một nữ tu trung niên khoanh chân ngồi đột nhiên nhìn về phía đỉnh núi, sau đó quay đầu nói với nữ đệ tử dẫn đầu:
- Tích Sương, Thái Thượng Trưởng Lão nói có một đầu Bất Tử Yêu Hoàng Nguyên Anh kỳ trà trộn trong bầy Yêu tộc xâm nhập đạo phòng tuyến thứ hai, hiện tại đang làm loạn, ngươi đi xử lý đi.
- Vâng! - Hạ Tích Sương đáp một tiếng, xoay người ly khai.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, những đệ tử khác thập phần sùng bái.
Theo lý thuyết, Yêu tộc cường đại như Bất Tử Yêu Hoàng không được phép xông vào đạo phòng tuyến thứ hai, bất quá, hiện tại nó đã xông vào, đương nhiên bọn họ phải có động tác.
Hạo Nhiên Kiếm Tông không trực tiếp phái Nguyên Thần Cảnh cường giả đi, bởi vì làm như vậy quá khi dễ người, sẽ đánh vỡ ký kết ngầm của song phương.
Mà trong hàng đề tử chưa đạt đến Nguyên Thần Cảnh, có thể trấn áp Bất Tử Yêu Hoàng cũng chỉ có Tiên Thiên Linh Thể đại sư tỷ mà thôi.
...
Đoàn người Trần Trầm còn chưa đến thành thứ mười hai đã thấy Hắc Phượng Hoàng kinh khủng trên bầu trời.
Dù là cách hơn mười dặm vẫn có thể cảm nhận được hắc sắc hỏa diễm nóng rực.
Càng khoa trương hơn chính là toàn bộ thành mười hai đã bị đốt hơn phân nữa, nhưng người Ma môn vẫn cùng Yêu tộc kịch chiến.
Môn chủ Cơ Quan Khôi Lỗi bộ, Nguyên Anh trung kỳ, một mình điều khiến ba cái khôi lỗi Nguyên Anh sơ kỳ, độc chiến với bốn gã Nguyên Anh Yêu tu.
Môn chủ Luyện Thi bộ tu vi chỉ mới đến Kết Đan đại viên mãn, nhưng bằng vào sáu cỗ hành thi cùng tu vị vẫn có thể kéo chân một gã Nguyên Anh yêu tu.
Lợi hại nhất chính là môn chủ Yêu Nhân bộ, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, toàn thân đẫm máu, chỉ còn lại một tay một chân vẫn kịch chiến với hai gã yêu tu Nguyên Anh hậu kỳ, điên cuồng trong mắt hắn khiến Trần Trầm có chút kinh hãi.
Nghe đồn công pháp Yêu Nhân bộ tu luyện vốn là chí âm, sau đó chí âm chuyển thành chí dương, vô cùng bá đạo cương mãnh, hôm nay coi như hắn thấy rõ.
Bất quá, mặc dù như thế, chúng tu Ma môn vẫn rơi vào thế hạ phong, bởi vì Phượng Hoàng kia quá mức cường đại, ba gã Nguyên Anh Ma môn vây công, không một ai là đối thủ của nó. Nửa người môn chủ Huyễn bộ đã bị thiêu thành than đen, mắt thấy sắp đến bờ vực rồi.
- Tình hình chiến đấu như thế, các ngươi sợ không? Nếu sợ, có thể quay về!
Mắt thấy sắp đến thành thứ mười hai, Trần Trầm lạnh giọng hỏi.
- Có gì phải sợ, chơi chết chúng!
- Thân cũng đã bán đi rồi, chết vừa hay khỏi trả nợ, sợ cái lông!
- Đúng! Chết trận có lời! Để người Ma môn biết rõ khí khái tu sĩ Đại Tấn ta.
Nghe được lời đám tu sĩ sau lưng, Trần Trầm nhếch môi cười, sau đó đột nhiên tăng tốc.
Một khách sau, hắn đã xuất hiện tưởng phụ cận tường thành, phía trên Địa Long đang điên cuồng tàn sát chúng tu sĩ.
Vạn Hóa Thần Phong xuất thế, một vòng sương hàn chiếu sáng tường thành bị tàn phá, kiếm hạ xuống, Yêu thú Nguyên Anh kỳ Địa Long trực tiếp bị chém thành hai nửa. Trong nháy mắt máu văng tung tóe, buồn nôn đến cực kiểm.
Đám tu sĩ Ma môn Kim Đan đang vây công Địa Long thấy một màn như vậy, trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh quen thuộc trên không trung, vô thức phát ra tiếng kinh hô:
- Là Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm!
Thanh âm này truyền khắp chiến trường, chúng tu sĩ Ma môn đang kịch chiến lúc này mới chú ý có viện quân đến, hơn nữa còn tu sĩ Đại Tấn thâm thù đại hận với bọn họ.
Trong nội tâm nhất thời có cảm giác vô cùng phức tạp.
Môn chủ Yêu Nhân bộ ngây người, một đạo linh lực bàng bạc đánh về phía hắn, lại bị một thanh lôi đình chi kiếm chặn lại.
Nhìn thấy lôi đình chi kiếm, môn chủ Yêu Nhân bộ nhìn về phía nam nhân trung niên anh tuấn ở xa xa, lẩm bẩm:
- Tiêu Vô Ưu…
- Tu sĩ Đại Tấn đã đi đến chiến trường hai tộc, đương nhiên sẽ buông xuống ân oán, lấy nhân tộc đại nghĩa làm trọng!
Thần sắc Tiêu Vô Ưu hiên ngang lẫm liệt, dưới ánh sáng của lôi đình chi kiếm càng lộ ra phong tư tuyệt thế, khiến cho hai mắt môn chủ Yêu Nhân bộ lấp lánh ánh sao.
...
Trần Trầm chém Địa Long làm hai đoạn, sau đó quay đầu lại, đủ loại đan dược chữa thương như không cần tiền từ trong nhẫn trữ vật ném ra, không bao lâu đã phân phát cho chúng tu sĩ Ma môn phụ cận mỗi người một cái.
Ngay cả đám Nguyên Anh Ma môn trên không trung cũng nhận được trợ giúp nhất định.
Nhìn thấy Trần Trầm, Độc bộ môn chủ vẫn cười khặc khặc quái dị, bất quá, vừa cười vừa hộc máu. Lúc này hắn vô cùng thê thảm, thân thể dưới lớp áo đen đã hoàn toàn lộ ra ngoài, trên mặt nổi đầy nhọt độc, tựa như ác quỷ.
- Không ngờ ngươi sẽ thật sự đến cứu viện Ma môn ta, đệ nhất thiên kiêu Đại Tấn… Danh bất hư truyền, trong lớp trẻ, ngoại trừ thiếu môn chủ Ma môn, ngươi là người thứ hai ta bội phục.
Bất quá, vừa dứt lời, sắc mặt hắn đại biến.
Bởi vì phía sau lưng Trần Trầm, miệng vết thương của Địa Long nhanh chóng khép lại, cơ thể bị chém hai đoạn vậy mà muốn một hóa thành hai.
Ngoài ta, đuôi của Địa Long còn đang dùng tốc độ khủng khiếp đập về phía Trần Trầm.
- Cẩn thận! - Môn chủ Độc bộ kinh hô.
Nhưng khóe môi Trần Trầm lại nhếch lên, một giây sau, miệng vết thương sắp khép lại của Địa Long đột nhiên bộc phát cực hàn chi lực, ngay sau đó, hai đoạn thân thể nháy mắt ngưng kết thành băng, cái đuôi đánh về phía Trần Trầm cũng thoáng cái khựng lại, rơi xuống đất, nát thành băng vụn.
- Sương Hàn kiếm này… E là chỉ có Vạn Hóa Thần Phong của thiếu môn chủ mới có thể tranh phong, không biết thiếu môn chủ có thật sự đã chết rồi không…
Môn chủ Độc bộ thầm than một câu, sau đó cũng không nghĩ tiếp, lập tức tham chiến.
Trên bầu trời, môn chủ Huyễn bộ sau khi uống thiên tài địa bảo Trần Trầm đưa cho, bắt đầu khôi phục với tốc độ kinh người.
Mà Bất Tử Yêu Hoàng cũng chú ý đến con tôm nhỏ Trần Trầm, trong mắt lóe lên hàn quang.
- Chết!
Quát khét một tiếng, nó đập mạnh hai cánh, hơn mười đạo hắc sắc hỏa vũ bắn về phía Trần Trầm.
Thấy vật, Trần Trầm lập tức lướt đi, khó khăn lắm mới tránh thoát hỏa vũ, bất quá, trong lúc trốn chạy, hình như hắn giẫm lên một người.
Cúi đầu nhìn lại, vậy mà lại là tiểu tử Viên Kình Thiên kia.
Lúc này, cả người Viên Kình Thiên đầy máu, nằm úp sấp, rõ ràng là đã hoàn toàn mất đi ý thức.
- Đều chết hết cho ta!
Trên bầu trời, nhìn thấy Trần Trầm tránh thoát được, Bất Tử Yêu Hoàng gáy lên một tiếng phượng minh, sau đó phun ra một đạo hắc sắc hỏa tuyến gần trăm mét.
Hắc sắc hỏa tuyến quét ngang phé dưới, tất cả Nguyên Anh Ma môn đều tránh lui, không ai dám bước ra tranh phong!
Mắt thấy hỏa tuyến sắp quét về phía mình, Trần Trầm nhìn Viên Kình Thiên dưới lòng bàn chân, thở dài.
- Nể mặt tên tiểu tử này từng vì ta liều mạng, cứu ngươi một lần!
Một giây sau, Trần Trầm vung tay, để lộ một khối đá quái dị, bên trong, một con rùa đen thò đầu ra.
Nhìn thấy hắc sắc hỏa tuyến hai con mắt ti hí của Đậu Xanh híp lại, sau đó há miệng, một đạo hắc sắc hồng lưu (1) cuồn cuộn lao ra, kích động hướng về phía hắc sắc hỏa tuyến.
(1) dòng nước, dòng thác, nước lũ.
Oanh!
Một tiếng nổ vang!
Hắc sắc hồng lưu va chạm với hắc sắc hỏa diễm giữa thiên địa, phát ra âm thanh bạo nổ, trên bầu trời bốc lên vô tận khói đen.
Đợi tiếng nổ qua đi, mọi người mới nhìn thấy một màn khiến bọn họ khiếp sợ.
Giữa không trung, hắc sắc hồng lưu cùng yêu hoàng hỏa diễm va chạm nhau, linh quang chiếu sáng cả bầu trời.
Mà yêu hoàng hỏa diễm có thể thiêu đốt vạn vật trong nháy mắt bị hồng lưu ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận