Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 469: Khó Mà Làm Được

Chương 469: Khó Mà Làm ĐượcChương 469: Khó Mà Làm Được
.Chương 469: Khó Mà Làm Được
Linh lực thôi động, đầu ngón tay một tia tinh huyết rơi ra, dung hợp lại với máu của Ngạo Vũ nhau.
Không biết Ngạo Vũ đọc câu chú ngữ gì, tinh huyết to lớn bỗng nhiên dần hiện ra một đạo phù văn đặc thù, sau một lát, tinh huyết một phân thành hai, về tới trong thân thể mỗi người.
Thân thể Trần Trầm run lên bần bật, không ngờ lại cảm giác tu vi Luyện Thể mạnh một chút.
Thực ra cũng có thể lý giải, tinh huyết của hắn có chút như vậy, Ngạo Vũ thì lại nhiều như vậy, một phần như thế, hắn khẳng định là chiếm tiện nghi.
Trừ cái đó ra, trong đầu của hắn còn giống như nhiều một đạo cảm ứng huyết mạch như có như không, loại cảm ứng này rất kỳ diệu, Trên mặt Trần Trầm lộ ra rất thần sắc hứng thú.
Phía dưới, quần long yên lặng nhìn một màn này cũng im lặng, Ngạo Vũ lại rống lên một tiếng đối với bọn chúng, tiếp đó nhìn về phía Trần Trầm.
- Trần đạo hữu, chúng ta rời khỏi nơi này đi.
Lần này Trần Trầm đáp ứng cực kỳ thống khoái, gật đầu lên tiếng.
Ngạo Vũ há hốc miệng ra, đột nhiên thôi động linh lực, một cỗ cường đại linh áp bộc phát, trực tiếp bọc hai người Trần Trầm và Lê Tiên đến trên lưng nó, sau đó lấy tốc độ vô cùng kinh người bay về phương hướng lúc họ đến.
Trần Trầm đứng ở trên lưng Ngạo Vũ âm thầm kinh hãi, sau khi Ngạo Vũ này bước vào Hợp Thể cảnh lại tốc độ tăng nhanh một đoạn dài, so với hắn có thể nhanh gấp mấy lần không thôi.
Nếu lúc đó tao ngộ Đệ tử Tà Thần điện, nó có thể có thực lực thế này, cũng sẽ không xảy ra chuyện sau đó.
Phi hành nửa đường, Trần Trầm rất nhanh phát hiện Kim Tông chủ chật vật chạy trốn phía dưới, suy tư chốc lát, hắn để Ngạo Vũ hãm lại tốc độ.
Kim Tông chủ và Thanh Nham chạy nhanh như vậy, nhưng lại không phát hiện hắn cho là hắn sớm chạy.
Chờ rời khỏi một giới này, trở lại Thượng giới, Thanh Nham thì cũng thôi đi, nhưng Kim Tông chủ vẫn phải liên hệ, cho nên quan hệ nhân mạch này, hắn vẫn phải cứu vãn một thoáng.
Chậm rãi phi hành trong long giới này, Trần Trầm thuận tiện sử dụng hệ thống truy lùng một phen, tìm được một chút đặc sản của long giới, trọn vẹn trì hoãn sau nửa canh giờ, hắn mới để Ngạo Vũ trốn vào Trong túi Linh Thú, còn mình thì mang theo Lê Tiên trọng thương về tới lối vào giới này.
Kim Tông chủ không ngoài dự liệu ở chờ nơi đó, về phần Thanh Nham thì bởi vì đi đường vòng nên lúc này còn chưa tới.
Nhìn thấy Trần Trầm, Kim Tông chủ trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, muốn nói lại thôi.
Trần Trầm biết hắn đang suy nghĩ gì, thần tình nghiêm một chút, lộ ra mấy phần vẻ không vui.
- Kim đạo hữu, ngươi và Thanh Nham đạo hữu chạy thật nhanh, sau khi ta tích súc xong lực lượng, các ngươi bóng dáng đều không thấy!
Kim Tông chủ một mặt ngơ ngác, hắn không nghĩ đến Thiên Vận Tử này không ngờ lại ác nhân cáo trạng trước, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Thiên Vận đạo hữu, ngươi cớ gì nói lời ấy, lúc ấy chúng ta thấy ngươi biến mất không còn tăm tích, nghĩ đến ngươi đã...
- Cho là ta đã chạy trước ư buồn cười, Kim đạo hữu, ngươi coi Thiên Vận Tử ta là loại người nào, ta là loại người bỏ rơi đồng bạn hợp tác sao, một người vụng trộm chạy trốn người sao?
Trần Trầm phất ống tay áo một cái tức giận nói.
- Thế nhưng... Thế nhưng ta quả thật không thấy bóng dáng ngươi!
Kim Tông chủ có chút vô tội.
Trần Trầm cười lạnh một tiếng nói:
- Không phải lúc ấy ta đã nói rồi sao, ta muốn ẩn núp một hồi, súc tích lực lượng, nếu ngươi có thể phát hiện tung tích ta, những Chân Long Hậu Duệ kia cũng nhất định có thể phát hiện, vậy ta còn trốn cái gì?
Kim Tông chủ nghe xong không ngờ lại cảm thấy rất có đạo lý, trong lúc nhất thời có chút hoài nghi quyết định của mình.
- Ta đó là vận dụng một loại ẩn thân bí thuật...
Trần Trầm giải thích một câu, tiếp đó lại nói một chút chi tiết trên chiến trường khi Kim Tông chủ và Thanh Nham chạy trốn, chứng minh mình lúc ấy xác thực còn ở đó.
Kim Tông chủ nghe vậy tin hơn phân nửa, lại liếc mắt nhìn Lê Tiên thụ thương, lập tức hiểu rõ là mình và Thanh Nham bỏ lại Thiên Vận Tử này.
Nếu Thiên Vận Tử này thật thật sớm đã chạy trốn, nơi nào còn biết mang nữ tu này về?
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc xấu hổ không chịu nổi.
- Cái này... Cái này, Thiên Vận đạo hữu, chuyện này là ta không đúng, chủ yếu là ta không ngờ phương thức ẩn nấp của Thiên Vận đạo hữu thần kỳ như thế...
Kim Tông chủ vừa nói vừa gãi đầu một cái, lúc này Thanh Nham cũng từ đằng xa bay trở về.
Lần này không cần Trần Trầm giải thích, Kim Tông chủ đã vượt lên trước thay Trần Trầm nói rõ tình huống.
Sau khi Thanh Nham nghe xong cũng có chút xấu hổ, nguyên vốn còn muốn lưu lại cho Thiên Vận Tử này một ấn tượng tốt, để sau này còn có thể tiếp tục hợp tác, không nghĩ tới thoáng cái đã thất bại.
- Thiên Vận đạo hữu quả nhiên là thần thông quảng đại, dưới tình huống đó còn có thể mang theo tiên tử này đào thoát, tại hạ bội phục!
Hắn thổi một hơi nắm, Kim Tông chủ cũng đuổi theo sát nói:
- Không sai, còn may Thiên Vận đạo hữu không xảy ra việc gì, nếu không tại hạ thật sự là chết trăm lần không đủ tội lỗi!
Hai người một trận lời hay, lại tuyên bố một người nợ một ân tình, Sắc mặt Trần Trầm mới hòa hoãn xuống.
- Mà thôi, việc này đừng vội nhắc lại, chỉ là đáng tiếc bỏ qua cơ hội tốt nhất đoạt được cơ duyên, trong đám Chân Long Hậu Duệ kia có một con nuốt Long Châu, tu vi đột nhiên tăng mạnh, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ trở làm Chân Linh, tồn tại bực này chúng ta xa không phải đối thủ, vẫn sớm một chút rời khỏi nơi đây đi.
Nghe nói như thế, trên mặt Kim Tông chủ và Thanh Nham đều lộ ra vẻ hậm hực, trong lòng càng tự trách không thôi.
Nửa khắc đồng hồ sau, ba người xuyên qua vết nứt không gian, về tới Thượng giới.
Nhìn vết nứt không gian kia, ánh mắt Thanh Nham hơi lóe lên, đề nghị:
- Hai vị đạo hữu, Nam Vực có một tông môn tên là Tà Long tông, chính là tông môn phụ thuộc Tà Thần điện, am hiểu nhất chính là nuôi rồng, sao chúng ta không bán tin tức vết nứt không gian này cho bọn hắn, đến lúc đó đạt được chỗ tốt ngươi ta ba người chia đều, thế nào?
Ba người chia đều, điều kiện này có thể nói là tương đối hiền hậu, Kim Tông chủ nghe mơ hồ có chút tâm động.
Trần Trầm nhướng mày.
Nếu bán cho Tà Long tông, xem ở mặt mũi Ngạo Vũ, không có ý tốt hạ thủ vậy cơ duyên chẳng phải là tiện nghi Tà Long tông
Khó mà làm được!
Nghĩ tới đây, hắn “Bấm ngón tay” bắt đầu tính toán, nửa phút đồng hồ sau, hắn nghiêm túc lắc đầu nói:
- Vừa rồi ta tính toán một cái, nếu tin tức vết nứt không gian này truyền đi sẽ có đại hung phủ xuống.
- A!
Thanh Nham và Kim Tông chủ hai mặt nhìn nhau, đối với bản sự của Thiên Vận Tử này bọn hắn đã thấy được rất nhiều lần, giờ đây bỗng nhiên nghe nói như thế, theo bản năng lập tức tin tưởng.
Trần Trầm tiếp tục “Tính toán”, thẳng đến sắc mặt trở nên hơi trắng bệch, dường như bị cái gì phản phệ mới dừng lại động tác trong tay.
Mà giờ khắc này, vô luận là Thanh Nham hay là Kim Tông chủ, đều đã bị dọa phát sợ.
- Hai vị đạo hữu, từ nơi sâu xa, ta thấy được một cái biển lửa, sau khi tin tức vết nứt không gian truyền ra ngoài, sẽ dẫn tới mấy cường giả đỉnh cao tới trước tranh đoạt, đến lúc đó Thiên Uyên thành sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Thanh đạo hữu, ngươi thì sẽ bị đại năng mang đi làm dẫn đường, về phần hạ tràng... Không biết.
Ngoài miệng nói không biết, Trên mặt Trần Trầm cũng lộ ra một mặt vẻ tiếc hận, ánh mắt nhìn Thanh Nham như là nhìn người chết, còn thiếu không nói một câu bớt đau buồn đi.
Thanh Nham bị hù sắc mặt trở nên trắng bệch, tranh thủ thời gian chặt đứt ý nghĩ truyền tin tức vết nứt không gian ra ngoài, hơn nữa vẫn chưa yên tâm, vừa nhìn về phía hai người Trần Trầm và Kim Tông chủ.
- Hai vị đạo hữu... tin tức vết nứt không gian này còn mời tuyệt đối không cần truyền đi.
Trần Trầm thấy vậy giơ tay lên phát thệ nói:
- Thanh Nham đạo hữu yên tâm, việc này quan hệ tính mạng thân gia của ngươi, nếu như Thiên Vận Tử ta truyền tin tức này đi bị trời tru đất diệt.
Thanh Nham nhìn thấy một màn này, không còn hoài nghi nữa, trong lòng càng vô cùng cảm động, hắn muốn hai người Thiên Vận Tử và Kim Tông chủ phát thệ, nhưng không có ý tứ mở miệng.
Giờ đây Thiên Vận Tử này dường như nhìn ra tâm tư của hắn, không ngờ lại chủ động phát thệ, khiến hắn vô cùng cảm kích,
Trần Trầm phát lời thề, Kim Tông chủ tự nhiên cũng phát lời thề, cuối cùng chính Thanh Nham cũng lập xuống lời thề.
Có bí mật chung này, tình hữu nghị giữa ba người giống như đạt được thăng hoa, trong ánh mắt nhìn lẫn nhau cũng nhiều hơn mấy phần chân thành.
Lê Tiên ở chỗ không xa nhìn ba người, ánh mắt có chút cổ quái.
Chân tướng đến cùng là thế nào, nàng là biết nhất thanh nhị sở.
Giờ đây tên tiểu hỗn đản này ngược lại tốt, chiếm chỗ tốt không nói, còn không công được nhân tình của hai kẻ ngốc kia, hai kẻ ngốc kia không chỉ không khó chịu, còn rất cảm kích...
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi sinh ra một cái ý niệm trong đầu.
Tên tiểu hỗn đản này cơ trí vượt trội, chiến lực càng vô cùng cường đại, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng, theo hắn lăn lộn... Chưa chắc cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận