Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 248: Thần thức công kích

Chương 248: Thần thức công kíchChương 248: Thần thức công kích
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
---------------------
Qua khoảng một khắc đồng hồ, trên người Trương Kỵ bỗng dâng lên luồng sáng vàng, ánh sáng vàng từ trong ra ngoài, nhanh chóng chữa các góc thân thể của gã.
Chỉ trong chớp mắt Trương Kỵ đã nhảy cẫng lên, tựa như xác chết vùng dậy.
Ngay sau đó, khí thế trên người gã tăng vọt, trong khoảnh khắc từ Nguyên Anh trung kỳ bước chân vào Nguyên Anh hậu kỳ.
Trần Trầm ở sau lưng Trương Kỵ trông thấy cảnh này khóe mắt hơi co giật.
Phương thức tu luyện này của Trương Kỵ rất nghịch thiên, giống như hắn, nhìn khắp nhân tộc không một ai có thể sao chép.
Có thể gọi là cách tu luyện tìm đường chết hoặc cách tu luyện ỷ được cưng rồi lấn tới.
Với vận khí của Trương Kỵ, không chừng tương lai sẽ vượt qua Bất Tử Ma Tôn.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm đâm ra nghi ngờ Đoạt Thiên Bất Tử Quyết chuyên môn dành cho Trương Kỵ.
Trương Kỵ liếc mắt bốn phía, lập tức chú ý tới Trần Trầm, nét mặt trở nên cực kỳ hân hoan:
- Đại ca, đến từ bao giờ vậy? Ta không kịp nghênh tiếp!
Trần Trầm nhìn gã một cái, trả lời:
- Vừa đến không bao lâu, sau này ngươi cố gắng bớt tìm đường chết đi, chuyện này quá nguy hiểm.
Trương Kỵ nghe vậy có chút ngượng ngùng, lắc đầu:
- Đại ca, ta cũng không muốn chết, nhưng đối thủ quá lợi hại, ta không có cơ hội bỏ chạy đã bị đánh chết.
Trần Trầm chỉ có thể trầm mặc, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, bình tĩnh nỗi lòng.
Có lẽ vì Trương Kỵ không phải cố ý nên ông trời mới cho gã cơ hội sống lại.
Khí vận là thứ rất phức tạp, Trần Trầm không muốn nghiên cứu sâu thêm.
- Chiến trường hiện giờ tình huống như thế nào?
Nhắc đến chiến trường, Trương Kỵ lập tức biến sắc, trầm giọng nói:
- Đại ca, hiện tại đằng trước tình huống cực kỳ khẩn cấp, ta phải đi giúp sư phụ ngay!
Thấy Trương Kỵ xoay người định đi, Trần Trầm lặng lẽ theo sau.
- Đại ca . . . Ngươi đây là . . .
Trần Trầm cười đáp lại:
- Ta đến chiến trường này là vì tôi luyện chính mình.
Trương Kỵ không nói lời già mồm nữa, huynh đệ với nhau mà khách khí quá thì xa lạ.
. . .
Nửa khắc đồng hồ sau.
Trương Kỵ mang theo Trần Trầm đến tiền tuyến chiến trường.
Nơi này một ngọn núi lớn bị chướng khí hoàn toàn bao bọc, dao động chiến đấu có ở khắp nơi trong núi.
Trần Trầm dùng thần thức cảm ứng một phen, đại thể hiểu được tình hình chiến đấu hiện giờ.
Thất Sát Ma Đạo ở thế yếu, nhưng yêu tộc cũng không thắng chắc.
Với tình hình cuộc chiến như vậy thì thử thách là sức mạnh ý chí của hai bên.
Người ma đạo đa số âm ngoan thủ lạt, sức mạnh ý chí kiên định, nhưng lần này đối thủ của bọn họ cũng đều vô cùng tàn nhẫn, một khi thấy tình thế không ổn lập tức tự bạo.
Loại ý chí chiến đấu này hơn xa đám ô hợp dưới tay Lão Hắc, rất có thể là tinh nhuệ dòng chính của tám đại yêu tộc.
Trương Kỵ thấy vậy trực tiếp tìm một yêu tu Nguyên Anh, kịch chiến với nó.
Trần Trầm liếc trộm khắp chiến trường, chốc lát sau nhìn thấy một yêu tu Kết Đan yếu nhất.
Ngưng Thần Châu chuyển động nhẹ trong đầu, rất nhanh bắn ra một luồng thần thức bay về phía yêu tu Kết Đan kia.
Yêu tu Kết Đan hơi khựng lại rồi lặng lẽ từ trên cao rớt xuống cái bịch.
Trần Trầm tự khen một câu:
- Giết yêu trong vô hình, có chút lợi hại.
Hắn quay sang nhìn một yêu tu Nguyên Anh khác.
Không đợi Trần Trầm phát ra thần thức công kích thì phương xa, một ma tu nổ tung chấn bay yêu tu Nguyên Anh kia.
Nhìn cảnh tượng càng thảm liệt hơn trên chiến trường, Trần Trầm hơi thay đổi sắc mặt, cắn răng gọi Lục Đậu ra từ Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Thanh Lâm tự nhiên theo sau Lục Đậu, bộ dạng nô bộc trung thành.
Đối mặt chiến trường thảm liệt này, sắc mặt nàng cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt cũng chỉ có Lục Đậu.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, sau cùng ngại ngùng trực tiếp mở miệng kêu nàng hỗ trợ.
Nữ yêu này suốt ngày hếch cằm ra vẻ khinh thường mọi người, làm Trần Trầm khá gai mắt, bảo hắn mở miệng nhờ vả nàng thì rất mất mặt.
Trầm mặc giây lát, Trần Trầm giả vờ buột miệng nói:
- Những yêu tộc này . . . có thần thức thật mạnh.
Sau đó Trần Trầm hung hăng trừng một yêu tu Kết Đan ở phía xa một cái, nó nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Giết yêu tu Kết Đan kia xong Trần Trầm khiêu khích nhìn về hướng Thanh Lâm.
Thanh Lâm phát hiện ánh mắt của Trần Trầm, khóe môi nhếch lên độ cong châm chọc, sau đó đôi mắt xanh lục bắn ra tia sáng.
Bốn yêu tu Kết Đan ở phía xa căn bản không kịp phản ứng đã nổ đầu.
- Ui, dữ dội!
Trần Trầm thầm khiếp sợ, nhưng ngoài mặt tỏ ra khinh thường.
Trù trừ giây lát, hắn nhìn về hướng một yêu tu Nguyên Anh ở phương xa.
Ngưng Thần Châu là chí bảo, nếu hắn dùng báu vật này mà vẫn không giết được tu sĩ cùng cấp bậc thì sao xứng đáng với gần một tháng bôn ba?
Ôm tâm trạng như vậy, Trần Trầm trừng yêu tu Nguyên Anh kia một cái.
Thân thể yêu tu Nguyên Anh đó đột nhiên cứng ngắc, tia sáng trong mắt vụt tắt, từ trên cao rơi xuống.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm thở phào, Ngưng Thần Châu không khiến hắn thất vọng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không đợi Trần Trầm tiếp tục khiêu khích Thanh Lâm, phương xa lại có mấy yêu tu Nguyên Anh nổ nát đầu mà chết.
- Lợi hại!
Trần Trầm không chỉ trong lòng khiếp sợ, trên mặt cũng biểu hiện ra ngoài, không quên dùng ánh mắt khó tin nhìn Thanh Lâm, thỏa mãn tâm trạng khoe mẽ của hải yêu nữ này.
Thanh Lâm khinh thường hừ mũi:
- Hừ! Không kiến thức!
Mắt Thanh Lâm bỗng bắn ra tia sáng, các yêu tu ở phương xa mặc kệ là Kết Đan hay Nguyên Anh đều rớt lộp độp từ trên trời xuống như mít rụng.
Tình thế toàn bộ chiến trường bỗng thay đổi, đám ma tu nghệch mặt ra, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Phương xa vọng lại tiếng hét vừa kinh vừa giận của yêu tộc nào đó:
- Là nữ nhân kia quấy rối! Ả biết dùng thần thức công kích!
Sau đó một yêu tu Nguyên Thần cảnh kéo theo khí thế động trời bay tới chỗ Trần Trầm.
Trần Trầm thấy vậy âm thầm ôm Lục Đậu trốn ra sau, chuyện rèn luyện tạm gác lại vậy.
Thanh Lâm cũng thấy yêu tu Nguyên Thần cảnh kia, đôi mắt sáng chói lòa, tia sáng như đèn pha.
Yêu tu Nguyên Thần cảnh lộ nét mặt cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn xông tới trước, khi gã đến gần trước mặt Thanh Lâm chưa đầy mười thước thì tốc độ dần chậm lại.
Yêu tu Nguyên Thần kia đau nhức quá gầm lên, vươn tay chộp Thanh Lâm:
- Nữ nhân chết tiệt từ đâu đến? Chết cho ta!
Mắt thấy móng vuốt đến gần nhưng Thanh Lâm không né tránh, khẽ quát:
- Chết!
Móng vuốt đến gần mặt nàng chưa đầy 10cm thì chợt khựng lại.
Nhìn yêu tộc Nguyên Thần đứng yên trước mặt mình, Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng:
- Yêu tộc đất liền thật là yếu ớt.
Nàng đẩy nhẹ một cái, yêu tộc Nguyên Thần mềm nhũn nằm dưới đất, Nguyên Thần tịch diệt mà chết
Bạn cần đăng nhập để bình luận