Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 149: Về Nhà

Chương 149: Về NhàChương 149: Về Nhà
         Thi thể Khương Nhiên nhanh chóng bị đủ loại phá hư chi lực biến thành tro tàn, chỉ còn lại một nhẫn trữ vật cùng vài món pháp bảo tùy thân.
Trần Trầm nhặt nhẫn trữ vật cùng pháp bảo của hắn ta lên, tùy tiện bỏ vào túy quần.
Hắn không vội xem đồ trong nhẫn trữ vật, trải qua trận này, hắn cần nghỉ ngơi một chút.
Ôm lấy Vạn Hóa Thần Phong vào ngực, Trần Trầm nằm trên đại thảo nguyên.
Nhìn bầu trời trong xanh, lòng hắn trống rỗng.
Nhớ lại cảnh tượng bị chém đứt tứ chi trước đó, hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu bảo hắn trải qua một lần như vậy nữa, hắn quả thật không dám.
- May mắn mà có ngươi, tiểu bảo bối.
Trần Trầm vuốt ve Vạn Hóa Thần Phong, lòng còn hoảng sợ nói.
Dường như Vạn Hóa Thần Phong rất vui vẻ, khẽ chấn động, kế đó liền chui vào vị trí Kim Đan của Trần Trầm. Bất quá, lại nhanh chóng bay ra, lộ vẻ mờ mịt.
Cứ như đang nói: Nhà của ta đâu?
- Bản thân ta chính là Kim Đan.
Trần Trầm cười giải thích.
Vạn Hóa Thần Phong dường như nghe hiểu, sau đó chui thẳng vào tay phải Trần Trầm.
Vạn Hóa Thần Phong dần yên lặng, tâm tư Trần Trầm cũng phiêu đãng, hắn xuất ra thông tin lệnh bài, báo bình an cho Ma môn, kế đó liền nhắm mắt lại.
Mệt mỏi cùng cực vây lấy hắn, Trần Trầm bắt đầu hồi tưởng lại những lời Thẩm Lâm nói trước khi chết.
Cái này khiến hắn nhịn không được nhớ đến phụ mẫu.
Mình cũng đã đi được một thời gian rồi, theo lý nên về nhà một chuyến.
Ý nghĩ này vừa sinh ra thì không cách nào xua đi được.
- Thiên Vân Tông, Ma môn gì gì đó, trước để sang một bên, ta nên về nhà một chuyến, sống bên ngoài, quả thật là treo đầu ở lưng quần mà.
Nghĩ đến đây… Trần Trầm lấy mặt nạ ra, khôi phục diện mạo như cũ, sau đó ngủ say.

Đợi hắn tỉnh lại, bầu trời xanh thẳm biến thành đêm tối, tinh thần của Trần Trầm cũng đã hoàn toàn bình phục. Hắn bật dậy, hướng về phía Đại Tấn Ký Châu, bay đi.
Trên không trung, rốt cuộc Trần Trầm cũng lấy ra nhẫn trữ vật của Khương Nhiên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Không thể không nói, thân gia của tên này thập phần phong phú, tuy tổng sản lượng so ra kém với Thượng Quan Kiếm, nhưng chất lượng cực cao, bất kể là đan dược hay một ít pháp bảo đặc chế đều là tinh phẩm.
Thậm chí, ngay cả hạ phẩm linh thạch cũng không thấy, thuần một sắc đều là trung phẩm linh thạch.
Ngoại trừ mấy thứ này, còn có một khối thông tin lệnh bài, cùng với một khối thân phận lệnh bài.
Cầm thân phận lệnh bài lên xem, trên đó đề mười chữ “Đại Hạ hoàng triều, tam phẩm ngự tiền thị vệ”.
- Lại còn ngự tiền thị vệ, ta khinh! - Trần Trầm thầm mắng một câu, ném tấm lệnh bài kia vào nhẫn trữ vật.
Trời dần dần sáng.
Ký Châu quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, lo lắng trong lòng Trần Trầm cũng dần tiêu tán.
Một lúc lâu sau, hắn đã thấy bòng dáng của Thạch Xuyên huyện.
So với lúc rời đi, hiện tại Thạch Xuyên huyện cũng không có quá nhiều biến hóa.
Bất quá, hắn không vội bay trở về, mà núp trong bóng tối quan sát một phen.
Nhìn thấy mấy cái thân ảnh quen thuộc, Trần Trầm lộ vẻ hớn hở.
Lúc này, phụ thân Trần Sơn đang ngồi trong sân sửa công cụ, mẫu thân, nương của Nhị Nha cùng với mấy vị phu nhân trong Thạch Đầu thôn đang quây quần bên nhau, vừa thêu thùa may vá vừa nói chuyện phiếm, không khí thập phần hài hòa.
Về phần lão Hắc, nó đã nằm chổng vó trong chuồng heo, ngáy rung trời.
Trần Trầm hạ xuống trước cửa, gõ cửa, sau đó hô lớn:
- Cha! Nương! Ta đã về!
Trong sân, động tác của Trần Sơn thoáng cái khựng lại.
Kế đó hắn sải bước đi đến mở cửa.
Nhìn nhi tử trước mặt cao lớn không ít, Trần Trầm có chút không dám tin.
Chỉ mới có mấy tháng mà biến hóa thật lớn.
- Cha, nương, ha ha, ta đã trở về, chớ có kích động!
Ngoài miệng nói không cần kích động, nhưng bản thân Trần Trầm lại vô cùng kích động, lúc trước, khi hắn gần chết, trong đầu chỉ xuất hiện hình ảnh phụ mẫu.
Khi đó, hắn có hơi hối hận vì đã không về nhìn mặt bọn họ một lần.
- Tiểu Trầm, đứa nhỏ này…
Tần Nhu cũng đã bước tới, nhưng nhất thời lại không nói được gì.

Ân cần hỏi han một trận, Tần Nhu nhịn không được hỏi:
- Tiểu Trầm, lần này về ở vài ngày?
- Ở vài ngày nha, cụ thể ta cũng không biết.
Trần Trầm vừa nói vừa hái quả đào trong sân, ăn hết hai phần, vội hỏi:
- Nương, mấy tháng nay, lão Hắc có biến hóa gì lớn không?
- Nó thì có biến hóa gì, chỉ là lớn thêm một chút, ăn cũng nhiều hơn, nếu là gia cảnh chúng ta lúc trước, đúng thật là không nuôi nổi nó.
- A? Ta đi xem thử.
Trần Trầm ăn quả đào xong, thân hình chợt lóe, liền đi đến trước chuồng heo.
Trong chuồng, lão Hắc vẫn nằm ngáy o o như trước, nhưng Trần Trầm lại có thể nhìn ra mắt nó khép hờ, rõ ràng là đang âm thầm quan sát.
- Chậc chậc, rõ ràng là đã mở linh trí, lại còn muốn giả ngu! Con heo này thật hết thuốc chữa!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một món thiên tài địa bảo chuyên dùng để yêu quái tăng tu vi, cao giọng hô:
- Ăn cơm!
Lão Hắc lồm cồm bò dậy, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.
Nhìn Trần Trầm ném thiên tài địa bảo vào chuồng, nó không tỏ vẻ mâu thuẫn như trước, mà nhắm mắt bước tới, nhìn chẳng khác nào con heo bình thường, bắt đầu ăn.
Ăn rồi ăn, vùng bụng dưới đột nhiên lóe lên linh quang, ngay sau đó, lão Hắc mở miệng nói:
- Tên nhi tử ngốc Trần Trầm kia về rồi, không được, ta phải giả ngu, bằng không thì chắc chắn hắn sẽ giày vò ta, bất kể như thế nào, cứ vờ vịt với hắn là được.
- Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung, chỉ cần nội tâm kiên định, dù là tu vị tại thân, dù có trở nên thông minh, ta cũng có thể ngồi ăn chờ chết.
- Ồ, hình như có gì đó sai sai?
- Cmn, sao ta biết nói rồi?
Lão Hắc cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Trầm bằng ánh mắt vô cùng hoảng sợ, sau đó đột nhiên đứng người lên, dùng móng vuốt bịt chặt miệng.
- Khặc khặ-x-xxxxx! - Trần Trầm cười âm u.
Lão Hắc không ngừng lui về sau, nhưng nó phát hiện, bản thân bị một đạo linh lực cường đại hút lấy, trực tiếp nhấc nó ra khỏi chuồng.
- Ngươi vừa mới nói ta là gì?
- Rầm rì rầm rì!
- Ngươi còn giả vờ!
Bốp!
Trần Trầm vung tay vỗ mạnh vào mông lão Hắc.
Lão Hắc dứt khoát lăn ra đất, rên hừ hừ giả chết.
Nửa canh giờ sau.
Trần Sơn cùng Tần Nhu khếp sợ nhìn lão Hắc ngồi xếp bằng sau lưng Trần Trầm, trên mặt lộ vẻ ủy khuất, quanh thân tản ra uy áp nhàn nhạt.
- Tiểu Trầm… Lão Hắc?
- Không có gì, con heo này thành tinh rồi, hắc hắc. - Trần Trầm vừa nói vừa lấy ra mấy món thiên tài địa bảo có dược tính ôn hòa đưa cho phụ mẫu.
Trần Sơn cùng Tần Nhu nhìn củ nhân sâm thô to trong tay, lộ vẻ khiếp sợ.
Nhi tử mới ra ngoài mấy tháng, lúc trở về, thủ bút đã lớn như vậy sao?
- Tiểu Trầm, thứ này ngươi không cần à? - Trần Sơn có chút chần chờ.
- Yên tâm đi, ta không thiếu, các ngươi ăn hết mấy… thứ này, đảm bảo sống lâu trăm tuổi… Không! Có thể càng sống lâu hơn đấy!
Nếu không phải cân nhắc phụ mẫu là phàm nhân chỉ thể, chịu không nổi, chắc chắn hắn đã đưa bọn họ thiên tài địa bảo lợi hại hơn.

Cứ như vậy, Trần Trầm ở nhà hai ngày. Trong khoảng thời gian này, còn nhân tiện đi thăm hỏi phụ mẫu Trương Kỵ.
Bị hắn đốc thúc, lão Hắc cũng hảo hảo tu hành.
Sáng sớm hôm này, Trần Trầm đang đả tọa, thế nhưng, không bao lâu sau, hắn chợt nhíu màu.
Bởi vì hắn cảm ứng được có khách không mời mà đến.
Quả nhiên, một lát sau, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng đập cửa.
Trần Sơn vô thức muốn đi mở cửa, lại bị Trần Trầm ngăn lại.
- Cha, để ta!
Dứt lời, hắn sải bước đi đến cửa, mở ra.
Đập vào mắt là hai nữ tử bạch y cùng với một lão giả đang run rẩy.
Nhìn thấy lão giả kia, Trần Sơn vô cùng kinh ngạc:
- Huyện lệnh đại nhân, sao ngài lại tới đây?
Nghe hỏi, lão giả có khổ mà không nói được, chỉ có thể gượng cười.
Hắn cũng không biết Trần Trầm, chỉ thấy người trẻ tuổi trước mặt quả thật là khí độ bất phàm.
- Yêu nghiệt phương nào? Lại dám càn quấy!
Một nữ tử bạch y nhìn thấy lão Hắc ở đằng xa, mày nhíu chặt, trường kiếm ra khỏi võ, một đạo kiếm khí bắn về phía lão Hắc.
Bất quá, kiếm khí vừa bay ra đã bị Trần Trầm dùng một trảo bóp nát.
Trải qua trận chiến trước đó, cùng với mấy ngày nghỉ ngơi hồi sức, tu vi Luyện Thể của hắn đã đạt đến Kết Đan trung kỳ.
- Tiểu Hà, chớ có xúc động.
Một nữ tử khác giơ tay ngăn cản, say đó nhìn về phía Trần Trầm, mười phần khách khí nói:
- Vị đạo hữu này, chúng ta là đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông, vừa nãy sư muội có nhiều mạo phạm, xin hãy thứ lỗi. Chúng ta đến đây là để hỏi tin tức, không biết đạo hữu có từng gặp qua tấm lệnh bài này?
Nói đến đây, nữ tử móc ra từ trong ngực một tấm lệnh bài có phong cách cổ xưa.
Nhìn thấy lệnh bài, Trần Trầm nhíu mày.
Hắn đương nhiên từng thấy thứ này, là ở trong bảo khố Triệu gia dưới lòng đất, nghe nói là do đám người Triệu gia cướp được, còn vì thế tổn thất không ít nhân thủ.
Về sau rơi vào tay hắn, bởi vì lo sợ bị hiểu lầm, cho nên hắn tiện tay đốt đi.
Nghĩ đến đây, thần sắc Trần Trầm thong dong, nghiêm túc lắc đầu:
- Chưa từng thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận