Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 156: Áp Lực Thật Lớn

Chương 156: Áp Lực Thật LớnChương 156: Áp Lực Thật Lớn
         Mắt thấy hỏa cầu sắp oanh trên trận pháp, một đạo lôi đình chi kiếm vạch phá bầu trời, trực tiếp chém hỏa cầu kia nổ tung giữa hư không.
Tiêu Vô Ưu thu hồi pháp bảo, lạnh lùng nói với chúng tu sĩ:
- Chớ để bọn chúng kích phá trận pháp, bằng không thì Đại Tấn ta sẽ trở thành sỉ nhục của Nhân tộc!
Nghe thế, thần sắc tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Ở Đại Tấn, bọn họ cũng là một phương nhân vật, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị dọa sợ. Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc, cả đám người linh quang lập lòe, bày ra tư thế nghênh địch.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện mấy trăm đạo lưu quang chia thành vài bó, từ năm phương hướng xông đến trùng kích trận pháp.
- Tám Nguyên Anh yêu tu, hơn ba mươi Kim Đan, còn lại đều là Trúc Cơ. - Cảm ứng được chấn động trên bầu trời, thần sắc Trần Trầm có hơi nặng nề.
Mặc dù đối phương có hơn hai vị Nguyên Anh, nhưng Kim Đan lại kém hơn rất nhiều, điều này có nghĩa là bọn họ vẫn đủ sức đánh một trận.
Mấu chốt là phe Đại Tấn có cất dấu một tuyệt thế thiên kiêu như hắn.
- Quả nhiên, ta mới là người thay đổi chiến cuộc. - Trần Trầm hít sâu một hơi, Vạn Hóa Thần Phong xuất hiện trên tay, phát ra một tiếng kiếm minh.
Đó là khát vọng đối với giết chóc.
Tuy hiện tại vẻ ngoài của nó có thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết, nhưng Trần Trầm biết rõ, sâu bên trong là bực nào cuồng bạo.
- Ha ha, làm ta sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng là một đám Nguyên Anh bay tới. - Khóe miệng Trần Trầm hơi vểnh lên.
- Đồ đệ, ngươi đi ngăn cản mấy cái Kim Đan yêu tộc!
Xa xa vang lên âm thanh của Tiêu Vô Ưu.
Trần Trầm nghe tiếng nhìn lại, liền thấy cách đó không xa có bốn tên Kim Đan yêu tộc mặt hổ đang lao nhanh về phía đám tu sĩ cấp thấp trấn thủ bên dưới tường thành, trong mắt tràn đầy sát khí.
Tuy là hơn một ngàn quân sĩ kết thành trận pháp, nhưng tu vi quá thấp, đánh yêu thú bình thường còn được đi, nếu thực sự bị mấy tên Kim Đan này xông vào trận, khó tránh khỏi một trận thảm sát.
- Sư phụ thật sự không xem ta là đồ đệ mà, vừa ra đã cho ta bốn tên Kim Đan!
Trần Trầm oán thầm, phải biết ngoài mặt tu vi của hắn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, theo lý thuyết chỉ nên phân cho hắn một tên Kim Đan sơ kỳ thôi, không phải sao?
...
Thật ra Tiêu Vô Ưu cũng không có biện pháp, hiện tại tất cả Nguyên Anh đều đã có đối thủ, trăm vị Kim Đan thì đảm nhiệm kéo chân tất cả Yêu tộc còn lại.
Thế nhưng… Trong những Yêu tộc này còn có hai cái Nguyên Anh, đám tu sĩ Kim Đan phải dồn hết lực chú ý vào hai tên Nguyên Anh kia, khó có thể rãnh tay đối phó Kim Đan Yêu tộc muốn nhân cơ hội tàn sát quân sĩ phía dưới.
Mà dưới tay mình, Tiêu Vô Ưu thật sự chỉ tín nhiệm có mỗi đồ đệ Trần Trầm.
Mắt thấy Kim Đan yêu tộc sắp tàn sát quần mình, phía dưới, kim giáp tướng lãnh cũng líu lưỡi.
Không phải chỉ đắc tội thủ trưởng chút sao? Sao lại phái hắn đến thủ cái thành thứ mười sáu này hả?
Ít Nguyên Anh cường giả như vậy, có thể thủ nổi thành sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vô cùng bi phẫn, liền xuất một viên đan dược bảo mệnh từ trong nhẫn trữ vật ra, nuốt xuống. Một khắc sau, khí thế của hắn tăng vọt.
Khí tức thoáng cái đạt đến Kim Đan đỉnh phong!
Đây là vật bảo mệnh mà hắn dùng một nửa thân gia đổi lấy đấy, hiện tại đành phải liều mạng ở chỗ này.
Đang lúc hắn chuẩn bị nghênh định, một thân ảnh bạch y ngang trời xuất thế.
Vù!
Một đạo kiếm quang xẹt qua, bốn gã Kết Đan yêu tu một phân thành hai.
- Cmn!
Kim giáp tướng lãnh trợn mắt há hốc mồm, vô thức muốn móc đan dược trong miệng ra, nhưng đã quá trễ.
- Ta!!!
Sau khi mắng một trận đã mồm, kim giáp tướng lãnh vô cùng bi phẫn xông về phía đàn yêu thú, không bao lâu sau đã nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
...
Trần Trầm tiện tay chém chết bốn gã Kim Đan yêu tộc, sau đó không chút trì hoãn, xông về phía những Kim Đan khác.
Quanh năm tác chiến cùng thiên kiêu, hôm nay lại chiến với mấy tên… phàm nhân này, Trần Trầm chỉ cảm thấy toàn là thối cá nát tôm.
Vạn Hóa Thần Phong một kiếm chém xuống, mặc kệ ngươi cầm là Lang Nha Bổng hay là Cốt Đầu Bổng, kể cả Đại Khảm Đao, Đại Thuẫn Bài cũng không thoát khỏi số mệnh, yêu cùng pháp bảo đều một phân thành hai.
Trần Trầm nhàn nhã sải bước trên chiến trường, phàm là yêu tu, quản ngươi Kết Đan sơ kỳ hay Kết Đan đỉnh phong, chống đỡ đều là vô ích.
Trên chiến trường, vô luận là ai cũng đều không rời mắt khỏi thân ảnh Trần Trầm.
Người này, kiếm này, quá mức chói mắt, muốn không bị chú ý cũng khó.
- Thiên Vân Tông Thánh tử lại cường đại đến mực như vậy!?
- Khó trách thân gia hắn phong phú như thế.
- Ta thấy Tiêu Vô Ưu làm tông chủ không lâu đâu, đồ đệ này của hắn quá mức nghịch thiên!
Nghe thấy những lời nghị luận kia, trên trán Tiêu Vô Ưu thấm ra một tầng mồ hôi. Không ngờ chỉ một thời gian ngắn không gặp, đồ đệ lại khủng bố đến mức này!
Cái này khiến ăn chịu áp lực thật lớn.
Áp lực lớn, hắn ra tay cũng ngày càng nặng, khiến yêu tộc Nguyên Anh trung kỳ chiến đấu với hắn cũng áp lực lớn theo.
Yêu tộc kia đương nhiên cũng chú ý đến tồn tại chói mắt giữa chiến trường, có điều… Liên quan cái rắm gì đến tên này hả?
Còn có phản ứng dây chuyền sao?
Nghĩ đến đây, hắn cao giọng hô:
- Hổ Hưng! Đi giết tên thiên tài kia!
Dứt lời, một gã Nguyên Anh Yêu tộc đang bị một đám Kim Đan vây quanh ngửa đầu gào lên một tiếng, cứng rắn nghênh diện hai kích, vọt ra khỏi vòng vây, bay về phía Trần Trầm.
Nghe thấy hai chữ “thiên tài”, không cần nghĩ Trần Trầm cũng biết là nói mình. Hắn không chút do dự, trở tay vung ra một kiếm, kịch liệt va chạm cùng lưỡi đao dài ba mét trong tay Hổ Hưng.
Keng!
Một tiếng bạo nổ, lưỡi đao khổng lồ lập tức xuất hiện lỗ thủng.
Hổ Hưng nghẹn họng nhìn trân trối, không đợi hắn kịp phản ứng, Trần Trầm đã chém ra một kiếm, đồng thời mở miệng trào phúng.
- Chỉ bằng ngươi cũng dám xưng Nguyên Anh?
Nghe vậy, Hổ Hưng đùng đùng nổi giận, ngửa đầu gầm thé một tiếng, sau đó biến thành một đầu mảnh hổ khổng lồ cao bảy tám chục mét.
Mãnh hổ hung hăng chụp vào đầu Trần Trầm.
Trên móng vuốt sắc bét bao phủ linh khí dày đặc, vạch vào không khí phát ra một tiếng rít dài.
Trần Trầm giơ kiếm ngăn cản, một tiếng nổ vang, cả người bị đánh bay ra xa mấy chục mét, bất quá, một cái móng của Hổ Hưng cũng bị chém rụng.
- Kiếm kẻ này có thể phát linh?
Hổ Hưng nhìn móng vuốt của mình, trong cặp mắt to như đèn lồng tràn đầy khiếp sợ.
Pháp bảo dù có cường thịnh thì cũng phải có hạn độ, thế nhưng kiếm trong tay hắn rốt cuộc là cái quỷ gì? Có băng hàn chi lực cực mạnh thì cũng thôi đi, vậy mà còn có thể trảm phá linh lực!?
Trần Trầm cười dài, nếu sớm có Vạn Hóa Thần Phong trong tay, lúc trước hắn cần gì đi cướp Phá Phong Chùy?
Phá Linh… Chuyện này có đáng gì?
Hơn nữa, trải qua một trận này, xem như hắn hoàn toàn có lòng tin.
Nguyên Anh sơ kỳ bình thường cũng chỉ như vậy, bất quá cường đại hơn Khương Nhiên một chút mà thôi.
Sau trận chiến với Khương Nhiên, tu vi Luyện Thể của hắn đã đột phá, thực lực tăng lên không nhỏ, hơn nữa, Luyện Thể dễ dàng che giấu hơn so với Luyện Khí, hắn có thể tùy ý thi triển, chỉ cần trên người không phát ra ánh sáng, người bình thường căn bản không nhìn ra vấn đề.
Chỉ có thể cảm thấy hắn rất trâu.
- Phá linh mà thôi, cũng chẳng có gì hiếm lạ, ra đây, chiến với ta một trận thống khoái! - Trần Trầm quát khẽ một tiếng, chủ động vọt về phía cường giả Nguyên Anh.
Giờ phút này, đám tu sĩ Đại Tấn ngả nghiêng trong gió.
Mức độ cường đại của Thiên Vân Tông Thánh tử đã vượt quá trí tưởng tượng của bọn họ.
Một cái Kim Đan đòi đánh đòi giết một cái Nguyên Anh, trong thế giới quan của bọn họ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng phát sinh.
Được chú ý, Trần Trầm càng thêm khoái trá.
Cảm thấy “Thành địa vị” của mình đang không ngừng tăng lên.
Một một kiếm chém ra, trong đầu đều vang lên âm thanh:
“Thành địa vị +1”
“Thành địa vị +1”
...
Nửa khắc sau, Trần Trầm ra sức đuổi theo Hổ Hưng, chém ra một kiếm, kiếm quang độ khoảng 4 ~ 5 mét, trực tiếp chém xuống đầu hổ khổng lồ của Hổ Hưng.
- Nguyên Anh cường giả cũng chỉ như thế!
Khẽ thờ dài một tiếng, Trần Trầm lấy ra yêu đan của Hổ Hưng.
Mắt thấy kim giáp tướng lãnh phía dưới vẫn đang điên cuồng chém giết cùng bầy yêu thú, hắn hít sâu một hơi, trên người mơ hồ tản mát ra thất thải chi quang, một khắc sau, toàn bộ linh khí trong phạm vi hơn 1000 mét đều bị hắn hấp thu vào cơ thể.
Hô!~
Trần Trầm hạ xuống đất, phun ra một ngụm trọc khí, sau đó hung hăng cắm Vạn Hóa Thần Phong vào đất!
Thuận miệng hô to một danh tự mà hắn cảm thấy rất lợi hại.
- Tiếp ta một chiêu Vạn Kiếp Độ Hồn! PHÁ…!
Ầm ầm!
Phía trên đàn thú, mấy trăm đạo lôi đình đồng thời đánh xuống, trực tiếp hóa kiếp cho hàng trăm yêu thú.
Mà lúc này, dược hiệu trong người Kim giáp tướng lãnh còn chưa tan hết, chỉ có thể chém lung tung trong không khí để phát tiết bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận