Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 148: Dùng Máu Ngươi Tế Ta Thần Binh

Chương 148: Dùng Máu Ngươi Tế Ta Thần BinhChương 148: Dùng Máu Ngươi Tế Ta Thần Binh
         Trần Trầm lồm cồm bò dậy, nắm lấy chuôi kiếm.
Có kiếm trong tay, khí thế Trần Trầm đại biến, Vạn Hóa Thần Phong phát ra tiếng kiếm minh tựa như long ngâm hổ khiếu. Kiếm khí cường đại khuếch tán bốn phía, chấn cho đại thụ xung quanh vù vù rung động.
Khí thế thỏa sức tung hoành, bá đạo lại hung hăng càng quấy.
Nhân cơ hội, Trần Trầm một lần nữa lấy ra Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, uống một hơi cạn sạch.
Linh khí trong cơ thể nháy mắt khôi phục, linh lực khổng lồ lập tức quán chú lên Vạn Hóa Thần Phong, khiến cho lưu quang trên thân kiếm càng phát ra sáng chói.
- Hô! - Trần Trầm hít sâu một hơi, nhìn về phía Khương Nhiên xa xa, ánh mắt tan rã một lần nữa ngưng tụ.
Khương Nhiên kinh ngạc nhìn Vạn Hóa Thần Phong, pháp bảo này không giống mấy cái pháp bảo… ít xuất hiện kia, không chút nào che dấu chấn động cường đại trên người mình, hơn nữa, nhìn bộ dạng như vậy, hẳn là bổn mạng pháp bảo.
Bổn mạng pháp bảo không mang theo bên mình, chẳng lẽ là vừa mới luyện thành?
- Vậy mà ta lại đụng phải tình huống thần binh cứu chủ? Quả thật thú vị!
Nỉ non một câu, thần sắc Khương Nhiên một lần nữa trở nên sắc bén.
Dù là ở Đại Hạ, hắn cũng có thể xem là một phương thiên kiêu, hơn nữa, so với các sư huynh đệ khác, càng được sư phụ để mắt.
Không bởi vì hắn có thiên tư trác tuyệt, mà còn vì làm người quả cảm, gặp nguy không sợ.
Bằng không thì sư phụ sẽ không để hắn mang theo quyển trục ẩn chứa một kích của Nguyên Thần đỉnh phong đến Tấn quốc đánh chết Vô Tâm lão tổ.
- Trái lại, ta muốn nhìn xem bổn mạng pháp bảo này của ngươi có gì khác biệt?
Trong lúc nói chuyện, Khương Nhiên một lần nữa vọt lên trước, bổn mạng chi bảo Sương Bạch trường kiếm trảm thẳng về phía Trần Trầm.
Trần Trầm cảm nhận được cảm xúc hiếu chiến của Vạn Hóa Thần Phong trong tay, hắn không chút do dự, hung hắng nghênh lấy một kiếm.
Ầm ầm! - Âm thanh nổ vang! Kiếm khí tứ ngược.
Lần này, hắn không rút lui.
Khương Nhiên cũng không rút lui, bất quá, Sương Bạch trong tay hắn lại phát ra một tiếng rên rỉ.
Cảm nhận được bổn mạng chi bảo của mình sợ hãi, trong mắt Khương Nhiên lóe lên một tia chấn kinh.
Bổn mạng chi bảo này là sư phụ cho hắn từ khi còn Luyện Khí, sử dụng tài liệu trân quý không cần phải bàn đến, mấu chốt là đã theo bên cạnh hắn mười năm, chưa bao giờ rời khỏi dù chỉ một bước, giữa bọn hắn đã mơ hồ có xu thế thông linh.
Trong tình huống như vậy mà lại không địch lại cự kiếm vừa vào tay đối phương?
Rốt cuộc cự kiếm kia có thân phận thế nào?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Trần Trầm lại một kiếm chém tới, Khương Nhiên đành phải ra đòn ngăn cản.
Phanh!
Lại một tiếng bạo nổ.
Sắc mặt Khương Nhiên tái đi, tập trung nhìn kỹ, trong mắt hắn đã từ khiếp sợ chuyển thành kinh hãi quá độ.
Bổn mạng chi bảo Sương Bạch của hắn lại bị chém ra một lỗ.
Chấn động tâm thần khiến hắn bị thương không nhẹ.
- Chuyện này… Không có khả năng?
- Rắm thối, ngươi đánh thiên tài như lão tử thiếu chút tự bế, thì còn gì là không có khả năng? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết rõ đi ra ngoài ỷ vào pháp bảo bắt nạt người khác là không phải phép!
Trần Trầm lúc trước đã nhịn một bụng hỏa, hiện tại nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của Khương Nhiên, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vừa há miệng liền xưng “lão tử”.
Nói thật, hắn vẫn luôn nói chuyện rất văn minh, nhưng hôm nay bị đánh đến thảm, lúc này mới nhịn không được văng tục.
- Hôm nay xem lão tử chém chết ngươi!
Trần Trầm vừa mắng vừa xuất kiếm, Vạn Hóa Thần Phong vui sướng đến cực điểm, nháy mắt phun ra một đạo hỏa diễm, quay đầu lại phun ra hàn khí, đánh cho Khương Nhiên luống cuống tay chân.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm linh cơ khẽ động, chém ra một kiếm, đồng thời thúc giục Thiên Vân Thần Lôi Quyết, điện quang cường đại lập tức bắn ra, oanh trên linh khí hộ thể của Khương Nhiên, khiến hắn phải thối lui mấy bước.
Nhìn hiệu quả như vậy, Trần Trầm có chút không vừa ý.
Có cự kiếm trong tay, dường như công kích của hắn có vẻ yếu đi rất nhiều.
Hay là cứ chém thôi!
Rầm rầm rầm!
Chém xuống vài lần, rốt cuộc Sương Bạch Kiếm cũng xuất hiện lỗ thủng.
Thấy vậy, Khương Nhiên lập tức thối lui, không chút do dự lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn bằng mắt thường có thể thấy bắt đầu hồng lên, khí thế vốn suy yếu thoáng cái trở nên cường thịnh.
Chỉ có điều sát ý trong mắt hắn đã tiêu tán vài phần, thay vào đó là kiêng kỵ.
Không biết bổn mạng chi bảo trong tay đối phương là thứ tài liệu gì lại cường đại như thế, ngay cả Sương Bạch Kiếm của hắn cũng bị tổn hại, không cách nào phát huy toàn lực.
Hơn nữa, người trước mặt đúng là có phần quỷ dị, thân thể ương ngạnh không nói, còn có rất nhiều thiên tài địa bảo, sinh cơ phát ra từ thứ chất lỏng trong bình kia khiến hắn cảm thấy hơi quen.
- Mạng kẻ này không đến tuyệt lộ.
Trong đầu vụt qua ý nghĩ này, Khương Nhiên không chút do dự, lập tức xoay người bỏ chạy.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền đuổi theo.
Xa xa, đám thiếu môn chủ vụng trôm quan chiến thấy vậy lo lắng không thôi, nhịn không được kinh hô:
- Sư huynh! Giắc cùng đường chớ đuổi!
- Sư huynh! Chớ nên vọng động!
Nhưng đáp lại bọn họ chỉ có một câu:
- Thù này không báo không phải quân tử! Kẻ này, ta tất giết!

Một canh giờ sau.
Khương Nhiên rơi xuống một đại thảo nguyên, sắc mặt âm trầm xoay ngươi người.
Bổn mạng pháp bảo Sương Bạch Kiếm đã bị hư tổn, khiến cho tốc độ ngự kiếm của hắn chậm lại, trái lại, bổn mạng pháp bảo của tiểu tử kia dường như có thuộc tính phá không, phi nhanh cực hạn, thế nên hắn có vung cũng không cách nào vung được con ruồi này.
Hơn nữa, linh khí tên kia dường như vô cùng vô tận, phi hành điên cuồng suốt một canh giờ vậy mà tốc độ không hề chậm lại.
Phải biết, hắn cũng tính là Bán bộ Nguyên Anh, lại còn uống không ít đan dược bổ sung linh lực, vậy mà trong quá trình phục dụng đan dược, tốc độ cũng phải thả chậm lại.
- Ngươi thật sự muốn cùng ta cá chết lưới rách? Ngươi cũng biết thân phận ta?
Nhìn Trần Trầm hạ xuống cách đó khôg xa, Khương Nhiên lạnh giọng.
Trần Trầm không nói gì, mây đen trên bầu trời lại lần nữa dày đặc, lôi quang lập lòe bất định.
Mặc dù Thiên Vân Thần Lôi Quyết không tạo thành bao nhiêu sát thương đối với Khương Nhiên, nhưng cũng đủ nhiễu loạn địch nhân.
Trước kia không dùng đến bởi vì nó không gây được thương tích cho Khương Nhiên, nhưng hiện tại, bốn bề vắng lặng, hắn lại có Vạn Hóa Thần Phong trong tay, đương nhiên không cần phải kiêng nể gì cả.
- Ngươi là Luyện Thể, Luyện Khí song tu? Khó trách chưa đến Nguyên Anh lại có thực lực như vậy, thế nhưng song tu chẳng phải chính đạo, tương lai sớm sụp đổ bởi vì phân tâm, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Trần Trầm chỉ kiếm về phía Khương Nhiên, chậm rãi tiến lên trước, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, thuộc tính Tiên Thiên Không Linh Thể cường đại phát huy đến cực hạn, linh khí xung quanh tựa như vòi rồng hội tụ về phía hắn.
Đồng tử Khương Nhiên hơi co lại, nội tâm sinh ra cảm giác bất an.
Người này rốt cuộc là dạng quái vật gì, Luyện Thể nghịch thiên không nói, tư chất Luyện Khí lại càng khoa trương, tốc độ thôn phệ linh khí chỉ sợ không hề kém hơn mấy vị Tiên Thiên Linh Thể tiếng tăm lừng lẫy của Nhân tộc.
Chẳng lẽ… Người này cũng là Thiên Thiên Linh Thể?
Một Tiên Thiên Linh Thể lại sinh ra ở mảnh đất bẩn thỉu này? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Không đợi hắn nghĩ tiếp, Trần Trầm đã chém tới, cùng lúc đó, kinh lôi trên bầu trời lóe lên từng cơn, không ngừng đánh xuống người hắn.
Kinh lôi tuy không thể hoàn toàn phá vỡ linh khí hộ thể của hắn, nhưng lại có thể khiến cả người hắn run lên.

Một canh giờ sau, Trần Trầm vung mạnh Vạn Hóa Thần Phong chém về phía Khương Nhiên.
Trong một canh giờ này, hai người không chỉ so đấu thực lực, mà còn so nội tình, đan dược không ngừng nuốt xuống, cứ thế đánh một trận kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài.
Nhìn cự kiếm xích kim sắc kia, Khương Nhiên chỉ có thể dùng toàn lực điều khiển Sương Bạch ngăn cản.
Đ-A-N-G...G! - Một âm thanh giòn vang.
Khương Nhiên tái mặt, biết rõ Sương Bạch đã bị thương nặng.
Ai có thể ngờ Sương Bạch tại Đại Hạ hoàng triều có vài phần uy danh lại bị điên cuồng áp chế ở chỗ này.
Không đợi hắn thu kiếm, một màn khó tưởng xuất hiện, cự kiếm xích kim sắc dường như không cách nào phá vỡ kia chợt xoay mạnh, trảm thẳng xuống vai hắn.
Xoẹt xẹt!
Âm thanh lưỡi dao sắc bén khảm vào da thịt, thần sắc Khương Nhiên thoáng cái trở nên vô cùng thống khổ.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được có bảy, tám đạo lực lượng xông vào cơ thể mình, không ngừng phá nát từng loại khí quan.
- Ngươi… Đáng chết!
Khương Nhiên quát khẽ, ánh mắt lập tức trở nên hung tàn, Kim Đan trong cơ thể nhanh chóng bành trướng, nhìn bộ dạng đương nhiên là muốn tự bạo.
Nhưng đúng lúc này, trên người Trần Trầm bỗng xuất hiện thất thải chi quang, triệt để áp chế Kim Đan đang muốn bạo động của hắn.
- Đây là… Thần Đạo Kim Đan?
Ầm ầm!
Khương Nhiên kinh hãi vô thố, nhưng những lời của hắn lại bị kinh lôi trên bầu trời át mất.
- Khương Nhiên đúng không? Hôm nay ta sẽ dùng máu ngươi tế ta thần binh!
Cùng với một tiếng gầm, Vạn Hóa Thần Phong trong tay Trần Trầm chấn động kịch liệt, ngay sau đó, chém xuống một nhát, phân Khương Nhiên, và cả Sương Bạch thành hai nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận