Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 199: Luyện Đan khoa học

Chương 199: Luyện Đan khoa họcChương 199: Luyện Đan khoa học
         Không lâu sau Trần Trầm quay về viện lạc mới được phân phối cho mình.
Quanh viện lạc là mảng lớn dược điền, trong sân có một Luyện Đan Lô khuôn mẫu, trận pháp bao trùm nguyên viện lạc, bên trong đậm đặc linh khí.
Trần Trầm cảm ứng đống quà gặp mặt trong trữ vật giới, hắn bản năng thở dài thườn thượt.
Không biết sư phụ mới có phải cũng có hệ thống hay không mà tụ tập tám người thành thật nhất nguyên Ngọc Đỉnh Đan Tông về, thu làm đồ đệ.
Nếu nàng không có hệ thống thì thiên phú Luyện Đan của nàng đúng là đáng sợ khủng khiếp, chẳng những biết xem dược tính mà cũng nhìn thấu nhân tính.
Ngẫm lại bộ dạng tràn đầy thân thiết của các sư huynh sư tỷ, mà lòng Trần Trầm chua xót.
Người thành thật như thế, lẽ nào hắn không biết ngượng lừa dối người ta sao?
Đáp án đương nhiên không thể, dù sao trái tim con người làm bằng thịt, hắn lại là người lương thiện thế này.
- Thôi thì cứ từ từ.
Trần Trầm thì thào tự nói một câu rồi quay sang nghiên cứu Luyện Đan.
Nếu đã vào Ngọc Đỉnh Đan Tông thì thế nào cũng phải học chút bản lĩnh, nhiều người quỳ dưới chân núi, Trần Trầm không muốn có ngày cũng giống như người đó.
Hắn bây giờ là người có đạo lữ, phải cố gắng chăm chỉ hơn, nếu hắn cố gắng nhiều một chút thì Hạ Tích Sương sẽ ít vất vả một chút.
. . .
Đêm khuya, Viên Kình Thiên sớm đã ngủ say như chết.
Trần Trầm vẫn còn chong đèn đọc sách, trên mặt bàn trước mắt hắn đã chất đầy bản nháp.
Muốn làm việc gì thì phải mài giũa công cụ trước.
Trần Trầm sống hai đời, góc độ xem xét vấn đề cũng khác hẳn, cho nên hắn không bắt lấy dược liệu luyện lung tung ngay mà là nghiêm túc nghiên cứu mô phỏng trước khi làm.
Luyện Đan là công việc cực kỳ phức tạp, đan dược hoàn mỹ nhất đó là khiến dược tính của tất cả dược liệu phát huy đến mức tận cùng trong đan lô.
Nhưng đan phương trên thế giới này cực kỳ đơn giản, ví dụ như đan phương của Tụ Khí Đan đơn giản nhất chỉ có một câu miêu tả:
[Hai gốc Thanh Linh Thảo thêm một gốc linh tuyền, dùng linh hỏa bình thường nung khô nửa canh giờ.]
Nhưng khi bắt tay vào làm mới biết Thanh Linh Thảo khác nhau có dược tính khác biệt, linh khí ẩn chứa trong linh tuyền cũng chênh lệch, sẽ luyện chế ra Tụ Khí Đan phẩm chất khác nhau, thậm chí có khả năng luyện chế thất bại.
Luyện Đan Lô và mức độ nóng của linh hỏa thì có thể khống chế không thay đổi, với Trần Trầm thì hai thứ này có thể xem là lượng cố định.
Nguyên vật liệu Luyện Đan là lượng biến đổi.
Đối với Trần Trầm, thứ này tựa như đề bài toán học không quá phức tạp.
Tóm gọn lại là đã biết trong tay có hai gốc Thanh Linh Thảo tám phần dược tính, muốn luyện chế ra Tụ Khí Đan đạt đến phẩm chất hoàn mỹ thì cần linh tuyền ẩn chứa bao nhiêu linh khí phối hợp vào.
Tụ Khí Đan chỉ cần hai loại nguyên vật liệu, khá đơn giản, thứ khó thật sự là đan dược phức tạp cần rất nhiều loại dược liệu.
Dược tính của một loại nguyên vật liệu chênh lệch chút xíu thôi là toàn bộ dược liệu khác cũng biến hóa theo, có như vậy mới hoàn mỹ trung hòa dược tính, luyện chế ra đan dược tốt nhất.
Trần Trầm hít sâu một hơi, bắt đầu dùng các loại phương trình toán học giải toán, chốc lát sau đã liệt kê ra các công thức.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Viên Kình Thiên nhìn tờ giấy viết đầy - +- x- , thộn mặt ra.
Sư huynh đến học tập Luyện Đan đúng không? Sao tự dưng nghiên cứu phù đạo?
Trần Trầm phớt lờ Viên Kình Thiên, trực tiếp đi tìm đại sư huynh học tập.
Nhưng đi một hồi, khóe môi Trần Trầm cong lên.
Khi một thiên kiêu bắt đầu cố gắng thì phàm nhân chỉ có nước run rẩy!
Đêm khuya, Trần Trầm tiếp tục nghiên cứu.
Lần này Viên Kình Thiên yên lặng đứng ở phía sau quan sát.
[Trong tay Tiểu Minh có một gốc Xích Tham trăm năm bảy phần dược tính, trong tình huống đan lô và linh hỏa không thay đổi, xin hỏi cần Thanh Linh Thảo mấy phần dược tính, Địa Linh Căn mấy phần dược tính . . . Linh Hư Thảo mấy phần dược tính phối hợp mới trung hòa tất cả dược tính, luyện chế ra Trúc Cơ Đan hoàn mỹ?]
[Trong tay Tiểu Cường có Địa Linh Căn sáu phần dược tính, cần . . . mới có thể luyện chế ra Trúc Cơ Đan hoàn mỹ?]
Viên Kình Thiên xem nội dung trên mấy tờ giấy càng mờ mịt hơn.
Tiểu Minh và Tiểu Cường là Luyện Đan Sư ở đâu? Sao gã chưa nghe bao giờ?
Nhưng Viên Kình Thiên không hỏi, vì sư huynh đang múa bút thành văn, ánh mắt chuyên chú khiến gã giật mình, cũng làm gã không kìm được xấu hổ.
Hèn gì sư huynh ưu tú như vậy, thì ra thức khuya không ngủ.
So với sư huynh thì mình thật kém cỏi.
Nghĩ đến đây, Viên Kình Thiên lặng lẽ đi ra ngoài viện lạc, ngồi xếp bằng tu luyện.
. . .
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Suốt ba ngày trời Trần Trầm không ngủ không nghỉ, Viên Kình Thiên nhìn tơ máu trong mắt Trần Trầm mà không kìm được đau lòng.
Người tu tiên thức trắng vài ngày không có gì, nhưng sư huynh vất vả học tập liều mạng như vậy là chuyện lớn.
Viên Kình Thiên không kìm được khuyên nhủ:
- Sư huynh, hay là nghỉ ngơi một chút đi? Luyện Đan không thể một lần là xong . . .
Trần Trầm bỗng rống to:
- Không!
Viên Kình Thiên sợ hãi run bắn người, nhanh chóng chạy đến bên ngoài tu luyện.
Trần Trầm nhìn vô số phương trình, mỏi mệt vô cùng.
Trong đầu hắn không ngừng lặp lại một đoạn hình ảnh.
Đó là cảnh Hạ Tích Sương xin Ngọc Quỳnh cho dược.
- Ngọc tiền bối, Trần Trầm nhà ta hơi ‘yếu’, tiền bối có thể luyện chế một loại đan dược đặc biệt giải quyết vấn đề này không?
Ngọc Quỳnh nhếch mép, vươn tay ra.
Hạ Tích Sương bất đắc dĩ dâng lên Trầm Sương mới chế tạo ra.
- Không!
Trần Trầm bỗng hét lớn, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, bắt đầu múa bút thành văn.
. . .
- Ngọc tiền bối, Trần Trầm nhà ta có lẽ không dựng không dục, có đan dược nào giải quyết vấn đề này không?
Ngọc Quỳnh xoa tay.
- Nếu chúng ta sinh ra hài tử sẽ bái vào môn hạ của tiền bối được không?
Ngọc Quỳnh gật đầu, nở nụ cười tà ác.
. . .
Trần Trầm bừng tỉnh từ cơn ác mộng, vã mồ hôi như tắm, lại bắt đầu cố gắng nghiên cứu.
Rạng sáng.
Trần Trầm nhìn bảy công thức trước mắt mình, khóe môi cong lên.
Còn kém một cái là hắn sẽ nghiên cứu thấu triệt đan phương Trúc Cơ Đan.
Hay là tạm nghỉ một lúc?
Ý nghĩ này mới nổi lên thì một hình ảnh đoạn ngắn vụt qua có hắn.
Đó là cảnh tượng hắn ôm Hạ Tích Sương thần hồn sắp tan biến quỳ xuống trước mặt Ngọc Quỳnh:
- Sư phụ, xin hãy ban cho một viên đan dược nghịch thiên để cứu mạng đạo lữ của ta!
Ngọc Quỳnh nghe vậy nở nụ cười, cười cực kỳ ám muội, chậm rãi vươn móng vuốt hướng cổ áo của hắn.
Trần Trầm chỉ có thể chảy xuống giọt lệ khuất nhục.
- Không!!!
Trần Trầm bỗng nhảy cẫng lên, suýt đụng trúng xà nhà.
Trần Trầm hít một hơi, lại bắt đầu cẩn thận tính bài toán.
Bên ngoài viện lạc, Viên Kình Thiên bị hù sợ suýt tẩu hỏa nhập ma.
Trải qua mấy ngày này quan sát, Viên Kình Thiên đã bị ám ảnh nặng với Luyện Đan.
Sư huynh kỳ tài ngút trời mà còn bị giày vò thành bệnh thần kinh, nếu là gã thì chẳng phải là thành tro luôn?
Huống chi cho đến hôm nay, sư huynh không một lần chạm vào đan lô!
- Luyện Đan . . . đáng sợ quá, không phải việc cho con người làm!
Viên Kình Thiên rùng mình một cái, dùng linh lực đóng thính lực, tiếp tục tu luyện.
. . .
Trời dần sáng, đợi đến mặt trời lên cao, Trần Trầm rốt cuộc đi ra viện lạc.
Lúc này mắt của hắn đỏ ngầu, chân thấp chân cao như tùy thời sẽ ngã xuống.
Trần Trầm chậm rãi đi tới trước đan lô, tùy tay chỉ, một luồng linh hỏa bay ra, rất nhanh một dúm lửa bùng cháy bên dưới đan lô.
Nhìn lửa cháy hừng hực, Trần Trầm lấy một gốc Xích Tham ra khỏi trữ vật giới.
- Xích Tham trăm năm bảy phần năm dược tính.
Nhìn gốc Xích Tham này, tám công thức chuyển động nhanh trong óc Trần Trầm, chốc lát sau đã cấu thành tiêu chuẩn dược tính cần có từ bảy gốc nguyên vật liệu khác.
Dùng hệ thống tìm tài liệu đối ứng từ trong đống dược liệu, Trần Trầm ném tám gốc dược liệu có thể hoàn mỹ dung hợp dược tính vào trong đan lô.
Một canh giờ sau, một viên Trúc Cơ Đan tròn xoe ra mắt với đời.
Nếu bị người khác trông thấy cảnh này chắc sẽ giật mình đến rớt cằm, có ai ngờ trên đời có người mới Luyện Đan lần đầu tiên đã thành công, còn là Trúc Cơ Đan có độ khó cao.
[Một viên Trúc Cơ Đan bình thường.]
Trần Trầm thấy thông tin này thì không quá vừa lòng, làm lại công thức lần thứ hai, nhưng hắn tăng mức độ nóng lên một chút.
[Trúc Cơ Đan ưu tú +1]
Trần Trầm vẫn không vừa ý, tăng lửa lớn hơn nữa.
]Trúc Cơ Đan hoàn mỹ +1]
Nhìn Trúc Cơ Đan hoàn mỹ lấp lánh linh quang trong bàn tay, Trần Trầm cười lên, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng biến thành ngửa đầu cuồng cười.
Viên Kình Thiên thấy cảnh này thì sợ tái mặt, vội chạy lại đè chặt Trần Trầm.
Luyện Đan quả nhiên khủng bố, sư huynh mới đụng vào đan lô một buổi sáng mà đã nổi điên.
- Sư huynh, ngươi bình tĩnh một chút! Chúng ta không Luyện Đan nữa, được không? Chúng ta về Đại Chu đi!
Trần Trầm hất Viên Kình Thiên ra, nét mặt trở lại bình thường:
- Kình Thiên, ta trút cảm xúc ra thôi, không có gì đáng lo, ngươi chăm chỉ tu luyện vào, ta đi khoe . . . A không, đi học tập.
Trần Trầm nói xong xoay người bước đi.
Viên Kình Thiên ấp úng nhìn bóng lưng của sư huynh, qua vụ này làm gã hết hồn sắp điên theo.
Đợi khi sư huynh đi xa mấy chục thước thì giọng nói khe khẽ của sư huynh nhẹ nhàng bay tới bên tai gã:
- Người của thế giới tiên hiệp thì biết gì về Luyện Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận