Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 410: Nhân Sinh Như Kịch

Chương 410: Nhân Sinh Như KịchChương 410: Nhân Sinh Như Kịch
         - Thật có thể được?
Dùng thần thức cảm thụ được bộ dáng “Nũng nịu” của mình, Trần Trầm có một ít không xác định hỏi thăm.
Tuy hắn nói chuyện bình thường, nhưng mà lời nói phát ra lại tự động thành một giọng nữ nhu hòa, xem ra cũng là tác dụng của mặt nạ này.
- Có thể được, ngươi yên tâm, này mặt nạ là sư phụ cho ta, tu sĩ Phân Thần trung kỳ trở xuống rất khó nhìn ra đầu mối, chỉ cần ngươi ít nói chuyện, coi như là Sở Vân cũng nhìn không ra cái gì, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, thập nhị sư muội là tu vi Luyện Hư sơ kỳ, cho dù gặp phải chuyện gì, ngươi cũng đừng vận dụng thực lực vượt qua Luyện Hư sơ kỳ. Đợi khi tìm được cơ hội, ngươi lại...
Lê Tương nhỏ giọng dặn dò, nói đến đây, muốn nói lại thôi.
- Vậy ta đi? Ngươi yên tâm, ta sẽ còn trở về.
Trần Trầm đứng thẳng người nói.
- Đi thôi, đi thôi!
Lê Tương phất tay, lúc này ánh mắt nàng nhìn Trần Trầm khá phức tạp.
Một phương diện, nàng ước gì Trần Trầm này đừng tiếp tục trở về Lê Tiên tông nữa, một phương diện khác, nàng lại sợ sau khi sư phụ xuất quan tra ra chân tướng trách tội nàng.
Còn có...
Sở Vân cùng với người này ra ngoài, sẽ không xảy ra cái gì bất ngờ chứ?
Vừa nghĩ vậy, nàng không còn dám tiếp tục suy nghĩ, dứt khoát cúi đầu, lẩm nhẩm “Mọi chuyện đều không quan hệ gì với ta”.
Trần Trầm thấy vậy mỉm cười, không do dự nữa, bay về cửa sơn môn, ngay khi vừa bước ra sơn môn, trong lòng hắn đã có ý định. Lần này xong rồi!
- Thập nhị sư muội, ngươi rốt cuộc đã đến, chúng ta đi thôi.
Sở Vân lộ ra một nụ cười, tiếp đó dẫn đầu bay lên phi chu.
Trần Trầm lên tiếng, theo bên trên phi chu.
Phi chu không coi là nhỏ, phía trên có một phòng xép hoàn chỉnh, tuy các phương tiện đều tính hoàn chỉnh, còn có hai cái bồ đoàn, thế nhưng giường chỉ một trương.
Đóng vai thành nữ nhân ở một phòng với Sở Vân này, Trần Trầm khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Chờ sau khi phi chu bay lên không trung, Trần Trầm ôm không nói không tệ nguyên tắc ngồi ở trên bồ đoàn bắt đầu tu luyện.
- Thập nhị sư muội, thật vất vả rời khỏi tông môn một chuyến, ngươi đã vậy còn quá vội vã tu luyện, cái này có một chút không giống ngươi.
Nhưng mà, hắn không ngờ là hắn mới vừa tu luyện chưa nửa khắc đồng hồ, Sở Vân đã cười nói.
Nghe nói như thế, Trần Trầm mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói:
- Sư tỷ, giờ đây trong tông môn người người tranh tiên, ta không dám buông thả.
- Chậc chậc chậc, ngươi thật sự là thay đổi, lần trước chính là ngươi đã nói với ta nếu có cơ hội ra ngoài, nhất định phải tìm một nơi không tệ ăn cho đã.
Sở Vân trêu đùa.
Trần Trầm xấu hổ cười cười, nữ tử hắn giả trang này là cái đồ tham ăn, hắn ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ điểm này.
Sở Vân thấy thập nhị sư muội này hôm nay dường như có chút kỳ quái, chỉ tưởng là nàng có tâm sự nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là bình tĩnh ngồi ở một bên tu luyện.
Phi chu được Linh Thạch thôi động không ngừng bay về phía trước, bên trong phi chu đặc biệt yên tĩnh.
Sở Vân thần sắc như thường, Trần Trầm dưới loại không khí yên tĩnh này lại càng căng thẳng....
Chờ đến đêm khuya, Sở Vân chậm rãi mở mắt ra, thấy thập nhị sư muội bên cạnh vẫn đang còn tu luyện, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Người tiểu sư muội này bình thường đều có chứng đa động, hôm nay ban ngày tu luyện mấy canh giờ đã thuộc đáng quý, không ngờ ban đêm vẫn còn tu luyện, chẳng lẽ thật đổi tính?
Đúng lúc này, Trần Trầm cũng mở mắt, vuốt bụng nói:
- Sư tỷ, ta muốn đồ ăn.
Sở Vân nghe vậy cười nói:
- Đợi ngày mai chúng ta tìm một thành trì dừng lại, đến lúc đó dẫn ngươi đi tìm đồ ăn, nhưng mà sau khi lấy được đan dược, khi trở về chúng ta phải dùng tốc độ cao nhất đi đường.
- Tốt...
Trần Trầm nhếch miệng, theo bản năng gối đầu lên đùi Sở Vân.
Sở Vân không phản ứng gì, hình như tập mãi thành thói quen.
Trong lòng Trần Trầm khẽ buông lỏng, từ thái độ thân mật của Sở Vân đối với mình, quan hệ giữa xhai người hẳn là bạn thân, bạn thân thì thân mật một chút mới bình thường.
- Đừng làm rộn, ta phải tìm một chỗ tắm rửa, khoảng thời gian này trong tông môn quá bận rộn, giờ đây thật vất vả có thời gian nhàn hạ.
Nàng vừa nói xong, thân thể Trần Trầm đột nhiên cứng ngắc.
Tắm rửa...
Đây không phải đang nói đùa chứ?
Nói thật, tu sĩ cơ bản không nhiễm bụi trần, coi như dơ bẩn linh khí chấn động cũng là sạch sẽ, có một ít nam tu tu vi cao thâm thậm chí mấy trăm năm không tắm rửa.
Cũng là nữ tu sĩ ưa thích tắm rửa, tuy tắm không ra cái thứ gì, nhưng nữ nhân không giống nam nhân, cho dù không có gì để tắm, cũng phải tắm một chút.
Nhưng đêm hôm khuya khoắt đi chỗ nào tắm rửa đi?
- Ta là nữ nhân, ta cũng ưa thích tắm rửa.
Trong lòng Trần Trầm lẩm nhẩm một câu, một giây sau, trên mặt hắn đã treo nụ cười, hình như nghe nói như thế cực kỳ cao hứng.
- Ta biết có một nơi.
Sở Vân cười thần bí, tâm niệm vừa động, phi chu nhanh chóng rơi xuống, cũng không lâu lắm đã rơi vào trong một ngọn núi sâu.
Thần niệm Trần Trầm quét ngang, lập tức phát hiện một chỗ suối nước nóng ở trong thâm sơn này, cực kỳ hiển nhiên, Sở Vân nói chính là nơi này.
- Thập nhị sư muội, ngươi canh chừng thay ta, chờ ta tắm xong, ta sẽ thay ngươi canh chừng.
Sở Vân mang theo Trần Trầm đi tới phía trước suối nước nóng kia, nhỏ giọng nói.
Trần Trầm cổ họng nhấp nhô, còn may nữ nhân này không rủ hắn đi xuống tắm chung, nếu không hắn như thế nào chịu nổi?
Nhưng mà dã ngoại hoang vu này, đúng là phải cần người trông coi một thoáng, chí ít gặp được địch nhân, có thể tranh thủ một thoáng thời gian mặc quần áo.
Nếu thật là hai người cùng nhau tắm, đột nhiên gặp phải địch nhân hoặc là Yêu Thú, chẳng lẽ muốn thân thể trần truồng đấu pháp với đối phương sao?
- Sư tỷ, ngươi yên tâm, nếu có nam nhân tới gần, ta vài phút giết hắn!
Trần Trầm dùng nói đùa giọng điệu nói.
Sở Vân cười khanh khách hai tiếng, quay người đi đến suối nước nóng, đi tới y phục trên người dần biến mất, hiển nhiên là bị nàng thu vào trong nhẫn chứa đồ.
Dưới ánh trăng, bóng lưng nàng trơn bóng như ngọc, ánh mắt Trần Trầm cực kỳ bình tĩnh.
Chẳng phải là nữ nhân không mặc quần áo sao?
Có gì đáng kinh ngạc?
Cóc ba chân hiếm thấy, nữ nhân không mặc quần áo không phải khắp nơi đều có à.
- Sư muội, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?
Sở Vân nửa xoay người cười hỏi.
Con ngươi Trần Trầm hơi co rụt lại, sau đó lộ ra thần sắc thèm muốn.
- Không có gì... Chẳng qua là cảm thấy sư tỷ ngươi thật xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, trong lòng có chút thèm muốn, nếu có nam nhân nhìn thấy một màn này, khẳng định khống chế không được.
- Ha ha, miệng thật ngọt.
Sở Vân vũ mị nhìn Trần Trầm một chút, đi vào trong ôn tuyền.
- Bây giờ ta là nữ nhân, không thể tránh ngại, nếu không sẽ lộ ra sơ hở.
Trong lòng Trần Trầm thầm nói, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu tụ tinh hội thần nhìn Sở Vân tắm rửa.
Ào ào ào...
Trong suối nước nóng thỉnh thoảng truyền đến thanh âm Sở Vân giọc nước, Trần Trầm lại hoàn toàn không hoảng hốt.
Nghiêm chỉnh mà nói, hắn không tính nhìn lén người khác tắm rửa, hắn đây là quang minh chính đại nhìn....
Ước chừng qua nửa canh giờ, trong suối nước nóng truyền đến âm thanh có chút xấu hổ của Sở Vân.
- Tiểu nha đầu phiến tử nhà ngươi, nhìn ta lâu như vậy đều không chuyển mắt, có đẹp như thế sao?
Trần Trầm xấu hổ cười cười, vuốt con mắt có chút khô khốc.
Nguyên lai đã qua rất lâu sao?
Thời gian trôi qua thật là nhanh.
- Có, rất dễ nhìn.
Trần Trầm bắt chước nữ nhân cười nói.
- Ngươi cũng không phải không có, hừ!
Trong suối nước nóng Sở Vân đột nhiên hừ lạnh một tiếng, phất tay, một đạo cường đại Linh Lực bỗng nhiên theo nàng ở giữa bắn ra. Trần Trầm xếp bằng ở bên cạnh suối nước nóng vừa không chú ý đã bị nàng kéo gần xuống suối nước nóng.
Ngay sau đó có một đôi tay vuốt ve khắp người hắn, không ít bọt nước hướng về hắn vẩy ra, cùng lúc đó, tiếng cười vui sướng của Sở Vân vang vọng bên tai hắn.
- Để ngươi nhìn! Để ngươi nhìn! Tiểu nha đầu phiến tử, học cái tốt không học, cả ngày học chút mấy thứ loạn thất bát tao.
- Ây...
Rơi xuống trong suối nước nóng Trần Trầm nhìn lên cảnh tượng trước mặt, trong lúc nhất thời như nằm mơ, không phản bác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận