Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 394: Thế Đạo Không Ổn Định

Chương 394: Thế Đạo Không Ổn ĐịnhChương 394: Thế Đạo Không Ổn Định
         - Hoàng Lê, nữ hài tử đi ra bên ngoài nhất định phải cẩn thận, nhất là cô gái xinh đẹp, ngươi hiểu chưa? Ngươi đừng thấy nữ tu vừa rồi tu vi không cao, nhưng nàng tuyệt đối có át chủ bài không muốn người biết, không phải vậy nàng không có lá gan xông loạn ở bên ngoài này.
Trần Trầm nhân cơ hội này giáo dục.
Nếu về mặt tu luyện không dạy được đồ đệ này, vậy hắn chỉ có thể tốn thêm chút thời gian trên phương diện làm người.
Hơn nữa đồ đệ này của hắn xác thực quá mức ngây thơ một chút, căn bản không hiểu rõ thế đạo hiểm ác.
Hoàng Lê hiểu chuyện gật đầu, trong mắt lóe lên một tia e lệ.
Ý của sư phụ là đang nói nàng xinh đẹp sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng trực tiếp xoay người, chạy đến boong thuyền lén cười lên.
Nhưng mà một màn này căn bản chạy không khỏi thần thức Trần Trầm dò xét.
Đối với đồ đệ Sa Điêu này, hắn thật sự không biết phải nói cái gì cho phải.

Nhưng mà, còn chưa phi hành bao lâu, một bóng người đột ngột ngăn ở phía trước phi chu, chặn phi chu lại.
Nhìn thấy bóng người kia, sắc mặt Trần Trầm bỗng nhiên trở nên vô cùng âm trầm.
Bởi vì bóng người kia không là người khác, chính là thiếu phụ xinh đẹp mới vừa rồi.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Trần Trầm bay ra khỏi phi chu, nhìn thiếu phụ xinh đẹp, lạnh giọng hỏi.
Nữ tu này quá không bình thường, theo lý thuyết tu vi Nguyên Thần cảnh căn bản không đuổi kịp bọn hắn, hơn nữa đoạn đường này hắn cũng không phát hiện nữ tu này đi theo, thế nhưng bây giờ nữ tu này lại là hết lần này tới lần khác xuất hiện ở phía trước bọn hắn.
Cái này thật bất khả tư nghị.
Thiếu phụ xinh đẹp che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Trần Trầm, hỏi:
- Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi rất giống như đã từng quen biết? Xin hỏi, ngươi tên là gì?
Trần Trầm nghe đến đây nghĩa chính ngôn từ trả lời:
- Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Trương tên Kị, hiệu Hỗn Thế Ma Vương!
Nghe được ngoại hiệu này, thiếu phụ xinh đẹp ngẩn ra một chút, thản nhiên cười nói:
- Ngoại hiệu của đạo hữu thật bá đạo, tại hạ Lê Tiên, nhìn thấy bóng lưng đạo hữu, luôn cảm thấy đạo hữu rất giống một người khác.
Trong lòng Trần Trầm lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ sau khi Giang Thành tử chạy trốn đã lưu truyền ra ngoài hình dạng của hắn?
Kỹ thuật Thượng giới cũng quá tiên tiến!
Vừa nghĩ vậy, sắc mặt Trần Trầm trở nên càng xấu xí.
Nếu nữ tu này nhớ thương Vạn Hóa Thần Phong của hắn, vậy khó tránh khỏi phải đánh nhau một trận.
Nhưng mà lúc này còn không xác định nữ tu này có phải là thật đến vì Vạn Hóa Thần Kim hay không, Trần Trầm cũng không tiện trực tiếp động thủ, dứt khoát hỏi lại nàng:
- Một người khác? Người kia là ai?
Lê Tiên nghe đến đây, trong mắt lóe lên mấy phần hoài niệm, nói khẽ:
- Giống đạo lữ vẫn lạc của ta.
Phốc!
Trần Trầm kém chút một hơi không đề lên.
Giống đạo lữ đã vẫn lạc của nàng? Lấy cớ bắt chuyện vụng về như thế mà nàng còn nói được!
- Thế giới lớn, khó tránh khỏi có mấy người giống nhau, nếu như không có chuyện gì khác, xin đạo hữu cứ tuỳ ý, không phải vậy vạn vừa sinh ra hiểu lầm gì đó, sẽ không tốt lắm đâu.
Trần Trầm vừa nói, trong mắt vừa chứa uy hiếp cảnh cáo nói.
- Hiểu lầm? Đạo hữu, ngươi muốn xuất thủ sao? Vậy ngươi tới đi, ta tuyệt không hoàn thủ...
Lê Tiên điềm đạm đáng yêu nói.
Trần Trầm nhìn không được, trực tiếp cho cái này Lê Tiên một cái thần thức chấn nhiếp, muốn trực tiếp làm choáng nữ tu này là xong.
Nhưng mà Lê Tiên vẫn cười nói tự nhiên, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Trần Trầm cảm giác nặng nề, biết mình rất có thể đá trúng thiết bản.
- Hệ thống, phương viên năm mươi mét, tu sĩ nào mạnh nhất?
- Là kí chủ.
Nghe được đáp án này, trong lòng Trần Trầm khẽ buông lỏng.
Sau đó lại theo bản năng hỏi:
- Người nào là tu sĩ mạnh thứ hai?
- Là Xích Mục Kim Cương phía sau kí chủ hai mươi mét.
- Không hợp lý, cái này quá không hợp lý!
Trong lòng Trần Trầm vô cùng chấn động, nữ tu trước mặt này còn yếu hơn Xích Mục Kim Cương?
Cái này sao có thể? Mới vừa rồi, nếu thần thức chấn nhiếp đối với Xích Mục Kim Cương, thì to con đã sớm ngất đi.
Hoặc là... Nữ tu này, căn bản không phải tu sĩ gì?
- Nhìn ra được không?
Lê Tiên nhẹ giọng cười nói.
Trần Trầm cười khổ gật đầu một cái nói:
- Đã nhìn ra... Tiền bối, ngươi muốn làm gì?
Giờ này khắc này,
Sao hắn còn không biết, nữ tu trước mặt này là phân thân của một đại năng, mà có thể ngưng tụ ra phân thân mà cả hắn đều nhìn không ra đầu mối, thực lực này, tuyệt đối là mạnh hơn hắn.
Cái gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, địa thế còn mạnh hơn người, hắn nói chuyện tự nhiên mềm hơn nhiều.
- Ta ăn cướp.
Lê Tiên lời ít ý nhiều.
Trần Trầm không nói hai lời, lấy ra nhẫn trữ vật, không có cách, gặp được loại tu sĩ này vẫn là bảo mệnh quan trọng, dù sao tiền tài là vật ngoài thân.
- Ta không muốn những vật này.
Lê Tiên tiếp tục nói.
Trần Trầm thu hồi nhẫn trữ vật, theo bản năng muốn lấy Vạn Hóa Thần Phong ra, không nghĩ tới lúc này Lê Tiên đột nhiên nói:
- Ta cướp sắc.
Động tác trên tay Trần Trầm im bặt dừng lại!
Hắn nghe được cái gì? Nữ tu này lại muốn cướp sắc!
- Rất lâu rồi ta không gặp người tuổi trẻ thấy tuấn lãng như thế, đi ra còn không biết che giấu, thật sự là người trẻ tuổi ngây thơ, ta thích nhất loại người trẻ tuổi ngây thơ như ngươi! Chậc chậc chậc, còn giống như là Tiên Thiên Linh Thể, khó được khó được...
Nghe được lời nói của Lê Tiên, sắc mặt Trần Trầm đen như là đáy nồi, không ngờ ở Thượng giới này lại biến thái đến trình độ như vậy.
Nữ nhân xinh đẹp ra ngoài không an toàn thì cũng thôi đi, không ngờ nam nhân suất khí ra ngoài cũng không an toàn.
Nhưng mà nghĩ lại, dường như cũng có chút đạo lý.
Ở kiếp trước, nữ nhân bởi vì tố chất thân thể nên thuộc về yếu thế, nguyên cớ đại bộ phận đều là nam nhân cướp sắc của nữ nhân.
Thế nhưng thế giới này, mạnh yếu không nhìn nam nữ, đều xem tu vi, cho nên nữ tu cũng có thể cướp sắc của nam tu.
Mà hạng người anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong như hắn, chính là một đối tượng rất tốt để cướp sắc.
- Cái ĐCM nó!
Hồi tưởng lại lời nói vừa rồi mình giáo dục Hoàng Lê, Trần Trầm không nhịn được muốn mắng người.
Ai có thể ngờ, hắn vì bề ngoài này mà mang đến tai họa.
- Tiểu đệ đệ, phi hành xuôi theo hướng Tây mười ba ngàn dặm, nơi đó có tông môn của ta, từ nay về sau, chúng ta làm một đôi thần tiên quyến lữ, chẳng phải sung sướng?
Lê Tiên cười cực kỳ lỗ mãng, ngón tay khẽ vuốt lên cổ Trần Trầm tiếp đó nhẹ nhàng liếm môi.
Trần Trầm kém chút dọa đến xụi lơ, thế giới hố cha này thật là... Thái kê nhi nguy hiểm!
- Tha thứ không phụng bồi! Cáo từ!
Trần Trầm không nói hai lời, quay người trở về phi chu, hắn cũng không tin, một phân thân còn có thể làm gì hắn?
- Tiểu đệ đệ, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt nha!
Bên ngoài phi chu truyền đến âm thanh bình tĩnh Lê Tiên, âm thanh nàng càng bình tĩnh, Trần Trầm càng bối rối.
- Đi! Đi vòng qua, nữ nhân này là người điên!
Hắn vừa dứt lời, Ngô Đức đã lộ đầu ra khỏi phi chu, cao giọng nói:
- Ta nguyện ý thay chủ thượng nhà ta chịu đại kiếp này! Tiền bối, ngươi buông tha chủ thượng nhà ta có được không!
Ầm!
Một tiếng vang trầm, Ngô Đức vừa mới dứt lời, cả người đã bị đánh trở về bên trong phi chu, đâm vào trên vách tường, hôn mê bất tỉnh.
Xích Mục Kim Cương nhìn thấy một màn này rùng mình một cái, tranh thủ thời gian khởi động phi chu, ý đồ thoát khỏi Lê Tiên.
- Tiểu đệ đệ, hà tất tuyệt tình như thế?
Bên ngoài phi chu lại truyền tới âm thanh của Lê Tiên, sau đó một đạo khói nhẹ bay vào bên trong phi chu, dần dần hóa thành thân ảnh Lê Tiên.
- Nếu ngươi đã không lĩnh tình như thế, vậy đừng trách ta xúc động!
Vừa nói xong, thân ảnh Lê Tiên bỗng nhiên biến mất, cùng lúc đó, trên cổ tay Trần Trầm lại nhiều thêm một đạo Liên Hoa ấn ký.
- Tiểu đệ đệ, bản thể của ta không bao lâu nữa sẽ tìm được ngươi, đến lúc đó, khà khà khà khà!
Nhìn ấn ký trên cổ tay, Trần Trầm hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng tức giận tới mức muốn mắng mẫu thân.
Không ngờ mới đến Thượng giới không bao lâu, đã bị dính ấn ký của người khác.
- Đi... Đi! Đi nhanh lên! Trốn vào trong thành đi!
Trần Trầm nói năng lộn xộn, phi chu rất nhanh biến mất ở chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận