Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 397: Không Được Bao Lâu Thời Gian

Chương 397: Không Được Bao Lâu Thời GianChương 397: Không Được Bao Lâu Thời Gian
         Hơn nửa ngày sau, đại địa đã trở thành một mảnh hỗn độn, xung quanh khắp nơi đều là lít nha lít nhít hố to gần trăm mét. Trên bầu trời, Lê Tiên và hắc y lão giả trên không trung nhìn nhau, cả hai đều không hề nhúc nhích, giờ này khắc này, bọn hắn đã tiến hành quyết đấu thần thức. Tranh đấu tiến hành đến lúc này, nếu một bên lạc bại, vậy sẽ thật có nguy hiểm vẫn lạc. Lúc này, hai người đều đã đánh nhau thật, chuyện của Trần Trầm ngược lại bị bọn hắn ném sang một bên.
- Nữ nhân điên, vì một tiểu tử đến mức liều mạng như vậy sao?
Hắc y lão giả thần thức truyền âm nói. Thần sắc Lê Tiên băng hàn, giễu cợt nói:
- Một lão đầu ngươi đều có thể liều mạng như vậy, vậy mà còn mặt mũi nói ta?
- Ta...
Hắc y lão giả có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể âm thầm oán hận. Đúng lúc này, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía xa xa. Lập tức, xa xa một bóng người bị định tại chỗ. Trần Trầm xấu hổ xoay người cười nói:
- Hai vị tiền bối, có chuyện gì cũng từ từ nói, không cần xúc động.
Tuy trên mặt tươi cười, nhưng Trần Trầm trong lòng im lặng.
Hai người này đấu pháp thần thức đã đến thời khắc mấu chốt, nếu người nào rút khỏi một bộ phận thần thức, cũng có thể lạc bại. Không ngờ đến loại thời khắc mấu chốt này lại biết ăn ý phân ra một bộ phận lực lượng thần thức trấn áp hắn... Quả thực làm cho hắn không biết nên nói cái gì cho phải....
Sau một hồi lâu, hai người chưa phân ra thắng bại, Trần Trầm cũng chẳng hiểu ra sao bị liên lụy tại trong đó, trở thành bên thứ ba của hai người.
Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên truyền đến một âm thanh âm trầm.
- Tiểu tử, thần thức của ngươi là Phân Thần cảnh? Dùng thần thức của ngươi toàn lực ngăn cản một bộ phận thần thức của nàng, nếu công thành, ta chỉ lấy bản mệnh chi bảo của ngươi, không lấy tính mạng ngươi.
Trần Trầm nghe đến đây, trong lòng lộp bộp một tiếng, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, vội vàng hỏi:
- Tiền bối, nói miệng không có bằng chứng, ta như thế nào mới có thể tin tưởng ngươi nói là thật đây?
- Ta một nửa bước Hợp Thể, sẽ còn lừa gạt loại tiểu bối như ngươi sao?
- Tiền bối, chúng ta sở dĩ có thể sống đến bây giờ, chính là không tuỳ tiện tin tưởng người khác.
Trần Trầm ý thâm trường nói, hiển nhiên không đồng ý cái kia với hắc y lão giả.
- Vậy ta lấy đạo tâm của mình phát thệ, nếu ta lừa ngươi, sẽ làm cho ta đời này kiếp này không cách nào bước vào Hợp Thể cảnh giới.
Hắc y lão giả tức giận nói. Trần Trầm cười không nói, phát thệ thứ này càng không thể tin. Có trời mới biết người này có phải vốn cắm ở cảnh giới này không thể đột phá hay không.
- Tiểu tử, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi suy nghĩ gì đừng cho là ta không biết, ngươi thật cho là song tu với nữ tu bậc này ngươi có thể bình yên vô sự sao?
Trần Trầm nghe đến chỗ này lập tức không vui. Hắn là loại người có khả năng hướng loại phương hướng kia sao! Người này thật sự là quá xem thường hắn!
Lê Tiên thấy hắc y lão giả và Trần Trầm mắt đi mày lại, lông mày lập tức nhíu lại, tiếp đó truyền âm của Trần Trầm.
- Tiểu tử, lão gia hỏa này chính là nam nhân! Muốn bắt ngươi khẳng định là muốn tu luyện tà thuật! Mà tỷ tỷ ta tu luyện là công pháp Tiên gia chính thống, coi như là bắt ngươi, ngày sau cũng sẽ không tạo thành tổn thương cho ngươi. Ngươi giúp ta diệt trừ hắn, ngày sau ngươi theo ta trở về Lê Tiên tông, ngươi chính là dưới một người, trên vạn người, ta sẽ còn giúp ngươi bước vào Phân Thần cảnh, từ đó cùng ta làm một đôi thần tiên quyến lữ, chẳng phải đẹp ư?
Trần Trầm nghe đến đây mơ hồ có một ít tâm động. Nhưng mà một lát sau, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng lên. Động tâm? Làm sao có thể? Hắn tuyệt không phải loại người như vậy!
- Tiểu tử, ngươi giúp ta diệt nàng, ta không cần Vạn Hóa Thần Kim của ngươi!
Trong đầu lại nghĩ tới âm tức hổn hển của thanh hắc y lão giả. Trần Trầm tâm tình đã bình tĩnh lại, giờ khắc này, cho dù hai người này hứa hẹn như thế nào, tương lai đều không nhất định có thể thực hiện, loại tình huống này, hắn vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến mới tốt.... Lại qua một canh giờ, hai người tranh đấu thần thức đã đến thời gian khẩn trương nhất. Giờ khắc này, hai người coi như là phân ra thần thức truyền âm đều không làm được, tất cả tinh lực tất cả đều đầu nhập vào trận chiến. Mà Trần Trầm bị dính dáng trong đó, mơ hồ cũng có chút không chịu nổi. Tiếp tục như vậy nữa, hai người này không chết, Hắn trước tiên cần phải quy thiên, nguyên cớ hắn nhất định cần chọn người đứng bên cạnh. Không còn cách nào, lúc này hắn chỉ có thể hỏi thăm hệ thống.
- Hệ thống, trong phương viên năm ngàn mét, có người có sát ý đối với ta hay không?
- Có, phía trên bên trái kí chủ hai trăm mét Khô Sơn lão nhân.
Trần Trầm nghe đến đây nhìn hắc y lão giả một chút, rất rõ ràng, lão gia hỏa này hiệu chính là Khô Sơn lão nhân. Gia hỏa này ngoài miệng nói dễ nghe, thực ra trong lòng đối với hắn vẫn mang sát ý. Nhưng còn Lê Tiên kia, thật không có ý giết hắn. So sánh ra, đứng tại bên nào không cần nói cũng biết. Vừa nghĩ vậy, Trần Trầm truyền âm cho Lê Tiên ở trên cao nói:
- Tiền bối, sau khi suy nghĩ, ta đột nhiên đại triệt đại ngộ, hơn nữa lúc ở Thiên Dương thành, ta từng nghe người ta nói qua, tiền bối là ngươi có đức độ, làm người hào phóng, mỹ mạo thiện tâm. Tiên tử như ngươi nếu vẫn lạc ở nơi này, không khỏi quá mức đáng tiếc, đó là nguyên nhân ta quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa!
Dứt lời Trần Trầm không để ý tới ánh mắt chấn kinh của Lê Tiên, toàn lực bạo phát ra thần thức Phân Thần cảnh, hướng về phía Khô Sơn lão nhân!
Xa xa Khô Sơn sắc mặt lão nhân bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, bên trong ánh mắt thậm chí mơ hồ có ý hoảng sợ, lực lượng thần thức của tiểu tử này còn mạnh hơn hắn tưởng tượng một đoạn dài!
Lê Tiên càng không nghĩ tới, Khô Sơn lão nhân ít nhất còn biết thần thức của Trần Trầm là cảnh giới Phân Thần, nhưng nàng từ đầu đến cuối cũng không biết, giờ đây Trần Trầm thời khắc mấu chốt lại bạo phát ra công kích không kém nàng, trong lòng lập tức đại hỉ. Cơ hội như vậy, thân là một tu sĩ cường đại, tất nhiên không thể bắt không được, căn bản không tí ti do dự, nàng cơ hồ phản xạ vô điều kiện phát ra công kích thần thức mạnh nhất.
- A!
Xa xa Khô Sơn lão nhân thê lương hét thảm một tiếng, thu hồi thần thức đang vô cùng suy yếu ngoảnh lại bỏ chạy, Lê Tiên thấy vậy bỏ xuống Trần Trầm lập tức truy kích. Sau một lát tại chỗ chỉ còn lại một người Trần Trầm. Nhưng mà hắn lại cười không nổi, Lê Tiên rõ ràng là ỷ vào trên người mình bị nàng gieo ấn ký, nên mới quả quyết truy kích. Mình bây giờ coi như chạy, không bao lâu, vẫn phải bị nữ nhân này đuổi kịp. Nghĩ tới đây, Trần Trầm cười khổ một tiếng tại chỗ chờ đợi, đồng thời phát ra đưa tin, nói ba người Hoàng Lê trước tiên tìm một nơi tu luyện một đoạn thời gian....
- A, nếu là hai người có thể đồng quy vu tận thì tốt.
Chờ thì chờ, nhưng Trần Trầm cảm thán một câu.
Ước chừng đi qua một canh giờ, xa xa một đạo cầu vồng kích xạ bay đến, Lê Tiên lại lần nữa xuất hiện trước mặt Trần Trầm. Nhưng mà lúc này sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, hai mắt ảm đạm vô quang. Nhưng từ chỗ sâu ánh mắt nàng, Trần Trầm lại nhìn thấy một vẻ vui mừng.
Từ cái này có thể phán đoán, Khô Sơn lão nhân kia tám chín phần mười là bị nàng chém giết, hơn nữa nàng thu hoạch cũng không nhỏ, không phải vậy không đến mức chịu trọng thương này, còn mơ hồ có một ít cao hứng.
- Ha ha, tiểu đệ đệ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi lại không chạy, thật là làm cho ta lau mắt nhìn!
Lê Tiên suy yếu nói.
Trần Trầm xấu hổ cười cười, không trả lời.
Hắn ở Thượng giới lại không có chỗ dựa, có thể chạy đi đâu?
- Vừa rồi, ta có thể chém giết lão nhân gầy như que củi kia, ngươi lập công không nhỏ, ừm, cái này ngươi cầm lấy đi, đừng nói tỷ tỷ hẹp hòi.
Lê Tiên nói xong lấy ra một nhẫn trữ vật giao cho Trần Trầm, thuận tiện gỡ mặt nạ xấu xí trên mặt Trần Trầm xuống, nhẹ nhàng liếm môi một cái.
Trần Trầm mặt mo đỏ ửng, không ngờ, hắn lại bị một nữ tu đùa giỡn, hắn phải tìm ai nói rõ lí lẽ bay giờ.
Cẩn thận kiểm tra nhẫn trữ vật một hồi, bên trong vật tư cực kỳ phong phú, lại không thua nhẫn trữ vật của kim giáp ngoại tộc lúc trước. Trừ cái đó ra, còn có một môn công pháp song tu, sau khi xem xét lại bỏ vào.
- Theo ta trở về Lê Tiên tông, sau này trở về thật tốt trong tu luyện môn công pháp kia, lần này bản thân tỷ tỷ ta bị trọng thương, nhưng thu hoạch cũng tương đối khá, cần bế quan chữa thương, thuận tiện tiêu hóa chiến lợi phẩm, tranh thủ chính thức bước vào Hợp Thể kỳ, chờ ta xuất quan, sẽ... Hắc hắc hắc!
Trần Trầm nghe đến đây theo bản năng hỏi:
- Tiền bối, ngươi đại khái muốn bế quan bao lâu?
Lê Tiên cười mỉm đáp:
- Thế nào? Tiểu đệ đệ, ngươi đã đợi không kịp? Yên tâm, tỷ tỷ bế quan không lâu lắm đâu, ngắn thì ba bốn năm, lâu là bảy tám năm là có thể.
Trần Trầm:
-...
Bảy tám năm là có thể? Trong mắt những đại tu sĩ nơi này, thời gian không đáng tiền như thế sao? Bảy tám năm mà nói như bảy tám ngày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận