Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 115: Ngươi Muốn Quay Về Đại Tấn?

Chương 115: Ngươi Muốn Quay Về Đại Tấn?Chương 115: Ngươi Muốn Quay Về Đại Tấn?
         Nghe Trần Trầm nói, đám người vô thức nhìn về phía hắn.
Đã rất lâu rồi Luyện Thể Nhất Mạch không có đệ tử, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một tên, còn tự tin như vậy, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ.
Dù sao trong hai mươi ba vị môn chủ Ma môn, có mười chín vị xuất thân từ Luyện Thể Nhất Mạch.
Bởi vì thể tu cường đại có cơ hội rất lớn trong việc dùng sức một mình làm được vạn pháp bất xâm, nghiền ép ba mươi sáu bộ.
Thiếu môn chủ khổng tước xòe đuôi của đệ ngũ phân bộ nghe vậy lập tức lui về trong đám người, hiển nhiên là đồng ý để Trần Trầm lên trước.
Trần Trầm cũng không khách khí, chậm rãi bước lên lôi đài, không bao lâu sau đã đi đến trước mặt Viên Kình Thiên.
Nhìn thiên kiêu mười ngày trước còn càn rỡ cười to trong vương thành Đại Tấn, sau đó còn đấu trí đấu dũng cùng mình, nhưng bây giờ lại ngốc ngếch đứng đó, Trần Trầm có hơi thổn thức.
Bất quá, trong lòng hắn không hề có đồng tình.
Con đường tu tiên vốn là ngươi chết ta sống, tàn khốc như vậy đấy! Nếu như không phải lúc đó không có cơ hội, hắn đã thẳng tay diệt Viên Kình Thiên.

- Ta nghe người trong phân bộ nói đánh bại các người chính là mong mỏi tha thiết của ta lúc trước, tuy là hiện tại ta không còn hứng thú với chuyện này, nhưng để đền bù tiếc nuối trước kia, ta vẫn sẽ hảo hảo đánh một trận!
Viên Kình Thiên nhìn Trần Trầm đeo mặt nạ, vẻ mặt thành thật, sau đó, cả người lóe một cái, biến mất.
Cảm ứng xung quanh, Trần Trầm có hơi kinh ngạc.
Cũng không biết có phải vì tâm trí trở thành hài tử hay không, mà Thần Ẩn Thuật của hắn hiện tại quả thật không có mảy may chấn động, dường như đã hoàn toàn dung nhập vào thiên địa.
Đương nhiên, nếu như vận dụng hệ thống vẫn có thể tìm ra hắn, nhưng Trần Trầm lại không muốn như vậy.
Sau mười ngày tiến vào bí cảnh, đánh Viên Kình Thiên còn phải dùng đến hệ thống, vậy chẳng phải xin lỗi thân phận thiên kiêu của hắn sao?
Đang lúc suy tư, sau lưng truyền đến chấn động linh khí.
Cảm ứng cỗ chấn động này, Trần Trầm có hơi phiền muộn, đồng thời, cũng hiểu rõ vài phần đối với thực lực của mình.
Không ngăn cản, cũng không làm ra bất kỳ động tác nào, hắn mặc kệ Viên Kình Thiên vỗ một cái vào lưng mình.
Linh khí bộc phát, sức lực cường đại từ bốn phía ập đến, lúc này, Viên Kình Thiên đã hoàn toàn phát huy thực lực bán bộ Kim Đan, thế nhưng lại không mảy may lay động được Trần Trầm.
Đám thiếu môn chủ xung quanh thấy vậy, thần sắc không khỏi trở nên ngưng trọng.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, trên người Trần Trầm đột nhiên bộc phát một đạo kim quang, ngay sau đó, Viên Kình Thiên tựa như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài.
Một màn trước mắt, đừng nói là mấy cái thiếu môn chủ, ngay cả Chu Phong cũng biến sắc.
Đoạt Thiên Bất Tử Quyết thật sự cường đại đến mức này? Có hơi bất hợp lý, đó không phải là công pháp luyện thể dựa vào sinh sinh bất tức (1) để đề thăng sao?
(1) Sinh sôi không ngừng.
Sao sức chiến đấu lại mạnh như vậy?
Trần Trầm không để tâm đến ánh mắt khiếp sợ của những người này, chậm rãi bước xuống lôi đài, kim quang trên người cũng nhạt dần.
Bước đến trước người Chu Phong, hắn đột nhiên quay đầu nói với đám thiếu môn chủ:
- Chư vị, đợi ta đến Đại Tấn làm xong đại sự, quay về sẽ tiếp nhận khảo nghiệm của các ngươi, hi vọng các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, chớ khiến ta thất vọng.
Bỏ lại những lời này, Trần Trầm theo sau Chu Phong yên lặng rời đi.
Lúc này, sau lưng rốt cuộc cũng vang lên tiếng nghị luận.
- Luyện Thể Nhất Mạch lại có thêm một thiên kiêu, ta thích!
- Dù sao ta cũng không nghĩ làm môn chủ, đi theo một vị lợi hại lăn lộn mới có cảm giác an toàn.

Trần Trầm quay lại lòng núi, nội tâm có vài phần khẩn trương, bởi vì những lời hắn vừa nói đã bị Chu Nhân Long nghe được.
- Ngươi muốn trở thành thiếu môn chủ Ma môn ta? – Chu Nhân Long nhàn nhạt hỏi.
- Môn chủ, đệ tử muốn diệt Vô Tâm Tông, tất phải đi trên con đường này! – Trần Trầm ngữ khí kiên định, thái độ muốn bao nhiêu kiên quyết thì có bấy nhiêu kiên quyết.
Chỉ có điều, trong lòng hắn muốn nhất chính là sớm chuồn đi, quay về làm Thánh tử Thiên Vân Tông.
Đương nhiên, hắn cũng biết chuyện này không thực tế, hiện tại, trên danh nghĩa hắn đã lấy được truyền thừa của Bất Tử Ma Tôn, muốn thoát khỏi Ma môn nào có đơn giản như vậy?
Trừ phi Ma môn đều là người ngu.
- Ngươi muốn mượn cơ hội này quay về Đại Tấn. – Ngữ khí Chu Nhân Long vẫn bình thản như trước, nhưng hào khí trong lòng núi phút chốc trở nên vô cùng áp lực.
Trần Trầm cảm giác tim mình đang nhảy loạn, không phải bởi vì hắn khẩn trương, mà là do trên người Chu Nhân Long tản ra huyết khí chi lực cực kỳ cường đại, đè ép khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Chẳng lẽ định lấy truyền thừa rồi bỏ trốn? – Chu Nhân Long đổi giọng, bốn phía đột nhiên vô cùng yên tĩnh.
Trần Trầm áp chế cảm giác khó chịu, phủ nhận:
- Môn chủ, đệ tử không có đan điền, thiên hạ này ngoại trừ Luyện Thể Nhất Mạch, còn có nơi nào cần ta? Trong mắt ta, Ma môn chính là con đường duy nhất, cũng là tương lai ta một lòng dốc sức.
Lời này vừa ra, áp lực trong lòng núi thoáng cái biến mất, Chu Nhân Long đột nhiên nở nụ cười.
- Ha ha, ngươi không cần khẩn trương như thế, cho dù lòng ngươi hướng về Đại Tấn, đó cũng là chuyện rất bình thường, ai bảo Đại Tấn là quê hương của ngươi.
- Bất quá, có một câu ngươi nói rất đúng, Ma môn ta chính là đường ra duy nhất của ngươi, hi vọng ngươi có thể vĩnh viễn nhớ kỹ điều này, về phần Đại Tấn cùng với nỗi niềm thương nhớ quê nhà, cái này rất đơn giản…
- Sau này ngươi mang người đi đánh mảnh đất đó về là được.
Nói xong, Chu Nhân Long nhìn thẳng vào mắt Trần Trầm, Trần Trầm không né tránh ánh mắt hắn, trong mắt là một vùng bằng phẳng.
- Môn chủ, cái khác đệ tử không biết, nhưng Vô Tâm Tông phế đan điền ta, ta tất diệt chúng!
- Tốt, ta tin ngươi.
Chu Nhân Long không tiếp tục nhìn Trần Trầm, hào khí một lần nữa quay về bộ dạng trầm lặng vốn có, dường như đã bỏ đi nghi kị.
Một giây sau, hắn nhìn vào chỗ tối.
- Chu Sơn, ngươi cũng xuất hiện đi.
Dứt lời, một hắc y lão giả bước ra, tu vi không chênh lệch bao nhiêu so với Chu Phong, vừa vặn là Nguyên Anh trở lên.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng Chu Phong thời thời khắc khắc bảo hộ an toàn cho Trương Thần.
Nghe thế, Trần Trầm thầm mắng Chu Nhân Long là lão hồ ly.
Tỏ vẻ tín nhiệm hắn, thế nhưng lại vụng trộm phái hai cái Nguyên Anh giám sát hắn.
Một tên tu sĩ vô danh còn chưa kết đan như hắn có cần bày ra trận thế lớn vậy không?
Chu Nhân Long mặc kệ Trần Trầm cảm thấy thế nào, tiếp tục nói:
- Trương Thần, ngươi muốn đi Đại Tấn kiến công lập nghiệp, vì Ma môn ta cống hiến, tranh một lần cơ hội khảo nghiệm, ta đây có thể hiểu. Nhưng dù sao ngươi cũng vừa tu hành không lâu, chưa đủ kinh nghiệm, ta phái hai vị Nguyên Anh bảo hộ ngươi, cái này không có gì quá đáng chứ?
- Không quá đáng, có gì quá đáng đâu chứ, có hai vị trưởng lão Nguyên Anh bên cạnh, ta càng như hổ thêm cánh! – Trần Trầm trái lương tâm nói.
Có hai vị Nguyên Anh đi theo, hắn không lo về vấn đề an toàn, hơn thế nữa còn có hai tên sai vặt, nhưng muốn quay về Thiên Vân Tông làm Thánh tử e là không được rồi.
- Ta biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy, bất quá trước tiên, ngươi mang theo Chu Phong cùng Chu Sơn đi xử lý một chuyện quan trọng, xử lý xong, ngươi có thể đi Đại Tấn.
Chu Nhân Long nhíu mày, dường như nhớ ra cái gì đó.
- Môn chủ xin cứ nói, đệ tử sẽ tận tực.
Trần Trầm duỗi tay cam đoan.
Thấy vậy, Chu Nhân Long khẽ gật đầu.
- Trương Thần, Thiên Vân Tông tông chủ Tiêu Vô Ưu hiện đang ở trong phạm vi Đại Chu ta, ngươi đi hiệp trợ đệ nhị phân bộ tìm hắn, sau đó để Chu Phong, Chu Sơn ra tay, đuổi hắn khỏi Đại Chu.
- Nhớ lấy, nhất định không được giết hắn, hắn còn sống, Vô Tâm Tông mới đau đầu, hiểu chưa?
Nghe đến tên sư phụ, mắt Trần Trầm lóe lên.
Kế đó, hắn lập tức cúi đầu, giấu đi tinh quang trong mắt, trầm giọng đáp:
- Đệ tử, đã hiểu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận