Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 276: Nguyên Thần cảnh và Phá Ách Ấn

Chương 276: Nguyên Thần cảnh và Phá Ách ẤnChương 276: Nguyên Thần cảnh và Phá Ách Ấn
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Một lát sau, một đám Thiên Ma đều thua rút lui, vẻ mặt của Trần Trầm càng ung dung.
Cái gọi là Thiên Ma chỉ là đầu ma gợi lên dục niệm trong lòng người.
- Tâm tình của ta không vướng bận, ta không sợ hãi điều gì.
Trần Trầm lặng lẽ nhắm mắt lại, tùy tiện đám Thiên Ma ồn ào.
Hắn muốn cái gì có thể tự lấy được, căn bản không cần nhờ cậy lực lượng của đám Thiên Ma.
Dù là về tinh thần hay vật chất thì hắn đều đã giàu có đến cảnh giới nhất định, mấy thứ Thiên Ma đưa ra không đủ tầm dụ dỗ hắn.
Trần Trầm cảm giác thực thoải mái, trong lòng quyết định về sau cùng Tích Sương sinh con trai hay con gái đều phải nuôi trong điều kiện giàu có, như vậy mới có thể thản nhiên ứng đối dụ dỗ ở bên ngoài.
Còn về sẽ nuôi ra cậu ấm cô chiêu thì Trần Trầm không quan tâm, có gen chính trực của hắn và Tích Sương thì sinh ra hài tử chắc chắn cũng cực kỳ chính trực.
Cho dù bị lệch đường chút xíu, có hắn mưa dầm thấm đất thì chắc chắn sẽ phát triển theo phương hướng tốt.
Thật lâu sau.
Trong thiên địa thanh tịnh, tất cả Thiên Ma đều tan biến, biến thành lực lượng linh hồn căn nguyên nhất dung hợp vào thân thể của Trần Trầm.
Trần Trầm cảm giác thân thể nhanh chóng lột xác, một loại cảm giác siêu thoát tràn ngập toàn thân.
Đây là cảm giác hòa hợp thành một với thiên địa.
Trần Trầm siết chặt nắm tay:
- Đây là Nguyên Thần cảnh Tiên Thiên Linh Thể!
Giờ phút này, Trần Trầm cảm giác thức hải nhanh chóng khuếch trương, lực lượng thần thức vốn tràn đầy bắt đầu trở nên trống hơn.
Nhưng mà mặc dù như vậy, thần thức của hắn mạnh hơn trước kia gấp mấy lần.
Ngoài ra, hắn rốt cuộc rõ ràng cảm giác sự tồn tại của Nguyên Thần của mình.
Phải biết rằng, trước khi đến Nguyên Thần cảnh, tu sĩ chỉ có thể chân chính hiểu rõ tình hình thân thể của mình, khi bước vào Nguyên Thần cảnh thì có thể cảm giác linh hồn của mình.
Sự biến chất này còn được gọi là Hóa Thần.
Trần Trầm thì thào, khóe môi cong lên nụ cười vừa lòng:
- Linh hồn của ta thuần khiết đúng như trong tưởng tượng.
Cùng lúc đó, Trần Trầm mở rộng toàn bộ thần thức, cảnh tượng trong phạm vi mấy chục dặm đều chiếu vào óc của hắn.
Cảm thụ cảnh tượng trong đầu, Trần Trầm cảm thấy lực lượng thần thức của hắn hiện giờ không kém hơn Thanh Lâm là bao.
Vừa mới bước vào Nguyên Thần cảnh đã có thần thức gần với Nguyên Thần đỉnh, từ nay về sau, Trần Trầm chỉ dựa vào Ngưng Thần Châu là có thể dễ dàng giết tu sĩ Nguyên Thần cùng tu vi.
Trần Trầm nhìn lên trời, âm thầm hét lên một câu:
- Còn có ai!
Một lát sau, bầu trời dần dần trở lại sáng sủa, khoảnh khắc trời sáng, một tia ban mai bỗng chiếu xuống người Trần Trầm, giống như khai thiên tích địa.
Trần Trầm thấy vậy thoáng chốc thay đổi sắc mặt, tia sáng ban mai không có uy áp gì, nhưng trong lòng cực kỳ lo sợ.
Thứ chưa biết là đáng sợ nhất, phút cuối thiên kiếp còn chơi chiêu này thì chắc chắn là đại sát khí nào đó.
Đại sát khí mạnh còn hơn Diệt Thế Thần Lôi và Thiên Ma Kiếp!
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, tia sáng ban mai đã trực tiếp xuyên thấu Huyền Quang Tráo bắn vào người hắn.
Bịch!
Một tiếng vang khẽ.
Trần Trầm ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, bầu trời hoàn toàn sáng sủa.
. . .
Thật lâu sau.
Trần Trầm cẩn thận bò dậy từ mặt đất, tra xét linh hồn, thân thể, Nguyên Thần.
Kết quả không phát hiện bất cứ khác lạ nào.
Không sao hết!
Trần Trầm vui mừng quá đỗi, nhanh chóng vái hướng bầu trời.
Ông trời còn biết lý lẽ đôi chút, phút cuối chỉ giỡn với hắn thôi, không làm thật.
Trần Trầm trong lòng lập tức quyết định, về sau mỗi ngày thức dậy, điều làm đầu tiên là vái ông trời để biểu đạt lòng tôn kính.
Lão Hắc từ xa chạy lại, vẻ lo lắng trên mặt biến mất:
- Trần Trầm, lần này ngươi độ kiếp trông khá thoải mái!
Viên Kình Thiên thì vẻ mặt nghĩ mà sợ, hiển nhiên trận thế vừa rồi hù sợ gã, so với Lão Hắc thì đây là lần đầu tiên gã thấy Trần Trầm độ kiếp.
Trần Trầm vẫy tay, vẻ mặt khiêm tốn:
- Cũng không tính nhẹ nhàng, nhưng khó khăn trong đó không thể nói cho người ngoài.
Ngay lúc này, Lão Hắc đột nhiên vẻ mặt sửng sốt bắt lấy tay của Trần Trầm, chỉ vào lòng bàn tay hỏi:
- Trần Trầm, ngươi xăm cái gì vậy?
Trần Trầm nhướng mày nhìn lòng bàn tay của mình, không biết từ khi nào nơi đó có thêm một dấu ấn đặc biệt, tựa hồ là chữ huyền ảo nào đó không ai biết.
Trần Trầm mơ hồ cảm thấy không ổn:
- Đây là cái gì?
Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh:
- Cho ta xem!
Ngay sau đó, tay của Trần Trầm bị Ngọc Quỳnh bắt lấy.
Nhìn dấu ấn trên tay Trần Trầm, Ngọc Quỳnh liên tục sắc mặt cực kỳ khó xem, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trần Trầm nhìn vẻ mặt của Ngọc Quỳnh thì trái tim nhảy lên tận cần cổ, sốt ruột nói:
- Sư phụ, thế này là sao? Ông trời xăm mình cho ta à?
Sư phụ này của hắn chuyện khác không được nhưng tuổi tác đặt ở đó, quanh năm ở địa vị cao, hiểu biết nhiều hơn hắn.
Ngọc Quỳnh không vội nói chuyện, linh lực quanh người bỗng chấn động, đẩy Viên Kình Thiên và Lão Hắc lùi ra xa mấy chục thước, rồi lấy một bao tay từ trong trữ vật giới ra, đeo vào cho Trần Trầm.
Bao tay này đen thui, không biết làm bằng chất liệu gì, Trần Trầm bản năng dùng thần thức điều tra nhưng bị bao tay chặn hoàn toàn.
Thấy Ngọc Quỳnh chủ động tặng đồ cho mình, Trần Trầm trong lòng áp lực càng lớn:
- Sư phụ, dấu ấn này có ý gì? Tại sao sư phụ phải che nó lại?
Nếu không phải mình ở bờ vực sống chết thì sư phụ này tuyệt đối không thể nào tốt bụng như vậy.
Ngọc Quỳnh nhìn Trần Trầm, dùng thần thức truyền âm:
- Nếu không có gì ngoài ý muốn thì dấu ấn này chắc là Phá Ách Ấn. Theo như ghi chép của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, hơn một vạn năm qua dấu ấn này chỉ xuất hiện ba lần.
Trần Trầm thận trọng hỏi:
- Xuất hiện trên người của ai?
- Trên người cường giả đứng đầu tà đạo. Ngươi cũng thấy Bất Diệt Phiên rồi, nó vốn tên Phệ Hồn Phiên, chủ nhân là một siêu cao thủ tà đạo vào chín nghìn năm trước, thực lực đạt đến Luyện Hư đỉnh, khi còn sống giết chết ức vạn, nhân tộc hay yêu tộc đều run sợ trước hắn. Phàm nhân, tu sĩ hay yêu tộc bị hắn tàn sát đều bị hút linh hồn vào trong Phệ Hồn Phiên. Dựa vào Phệ Hồn Phiên, hắn trở thành cao thủ đệ nhất hai tộc người, yêu. Thậm chí độ phi thăng kiếp thất bại vẫn không chết, chẳng qua là thực lực rút lui Luyện Hư sơ kỳ. Nhưng trải qua lần thất bại đó, trên người của hắn có thêm một dấu ấn giống như ngươi.
Trần Trầm nghe đến đây thì trán rịn mồ hôi lạnh.
- Dấu ấn này là Phá Ách Ấn, đại biểu cho trên trời giáng tội, nếu có thể đánh chết người mang theo dấu ấn này thì trời sẽ giáng xuống công đức. Mang công đức lớn trong người, nghe đồn có thể tránh một lần chịu khổ lôi kiếp, bao gồm kiếp phi thăng. Năm xưa chủ nhân của Phệ Hồn Phiên quen thói ngông cuồng ngạo mạn, không biết che giấu, cuối cùng bị cao thủ tuyệt đỉnh của hai tộc vây công mà chết.
Nghe xong giải thích của Ngọc Quỳnh, mặt Trần Trầm đen như nhọ nồi.
Hắn biết ngay mà!
Ông trời quyết tâm hại hắn cho bằng được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận