Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 191: Trầm Sương

Chương 191: Trầm SươngChương 191: Trầm Sương
         Nghe vậy, đám người nhìn nhau không nói gì, trong mắt ngoại trừ đồng tình cũng chỉ có đồng tình.
Qua một lúc lâu sau, Huyễn bộ môn chủ mới nói:
- Có thể là cơ chế tự bảo vệ của đại não.
- Đúng vậy, đối với hắn chưa hẳn là chuyện xấu.
- Hắn còn nhỏ, không đáng phải gánh chịu quá nhiều bất hạnh, như vậy cũng tốt.
Không ít người thấp giọng phụ họa.
- Sao các ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta? Cứ như ta là kẻ ngu vậy hả? Có chuyện gì xảy ra?
Viên Kình Thiên trầm mặc quét mắt nhìn mọi người, ngữ khí có chút không cam lòng.
- Không có gì, không có gì, hắc hắc!
- Thấy ngươi trưởng thành, chúng ta đều vui mừng.
Mọi người đầu lắc đầu cười, trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên vô cùng hài hòa.
...
Nửa ngày sau.
Trần Trầm quay về Đại Tấn.
Từ nay về sau không cần dùng mặt nạ gặp người, với hắn mà nói cũng là một loại giải thoát.
Mặt nạ có thể mang nhất thời, nhưng không thể mang cả đời, sớm một chút để người Ma môn biết rõ thân phận của hắn, cũng coi như giảm bớt thương tổn.
Hôm nay, Ma môn đã tiếp nhận thân phận của hắn, điều đó nói rõ hắn cũng có lực ảnh hưởng tại Đại Chu.
Hơn nữa, hắn là Thánh tử Thiên Vân Tông, người mạnh nhất Đại Tấn, trong hai nước, còn có có thể cùng hắn tranh phong?
Mang theo khí phách như vậy, Trần Trầm quay về Thiên Vân Tông.
Lại chờ thêm một buổi, cuối cùng, Hạ Tích Sương cũng đúng hạn quay lại.
Nhìn thần sắc phức tạp của nàng, nội tâm Trần Trầm không khỏi thở dài, xem ra Hạ Tích Sương cùng sư phụ thương lượng cũng không được mười phần như ý.
- Trần Trầm, sư môn lo lắng ảnh hưởng đến tu luyện của ta, cho nên không cho phép ta tiếp tục nán lại Đại Tấn.
Câu nói đầu tiên của Hạ Tích Sương khiến tim Trần Trầm đập manhj một cái, tuy trong lòng khổ sở, nhưng trên mặt hắn vẫn cố nặn ra tươi cười.
- Bất quá, sư môn cũng không có ý ngăn cản ta cùng ngươi kết làm đạo lữ.
Hạ Tích Sương bổ sung thêm một câu.
Nghe đến đây, nội tâm Trần Trầm mới thoáng buông lỏng.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Trầm đổi rồi lại đổi, Hạ Tích Sương mỉm cười, sau đó chủ động tựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nỉ non.
- Trần Trầm, tu chân giả vốn là có nhiều thân bất do kỷ.
- Hạ Tích Sương ta là đạo lữ của ngươi, nhưng cũng là đệ tự Hạo Nhiên Kiếm Tông.
- Từ nhỏ ta đã tu hành ở Hạo Nhiên Kiếm Tông, vì bồi dưỡng ta, tông môn đã trút xuống đại lượng tài nguyên, sư phụ cùng mấy vị sư thái ký thác kỳ vọng vào ta, vì lẽ đó, bọn họ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết nuôi dạy ta.
- Ta biết, bản thân chính là lớn lên trong ánh mắt ghen ghét hâm mộ của đồng môn.
- Nếu như hiện tại ta làm trái lệnh sư môn, những… đồng môn kia sẽ nhìn ta thế nào? Ta còn mặt mũi gì để đối mặt với sư phụ cùng các sư thái?
- Nhất là tại thời điểm hai tộc đại chiến, trách nhiệm của ta càng lớn, ngươi có thể hiểu cho ta không?
- Có thể! - Trần Trầm nhẹ giọng đáp.
Thế gian này rất hiếm có vụ đầu tư nào không đòi kết quả, huống chi là tông môn đệ nhất Nhân tộc.
Tài nguyên mà ngươi hưởng dụng nhiều hơn người khác, vì lẽ đó, tránh nhiệm mà ngươi gánh vác càng phải trọng đại hơn người khác.
- Vậy sau này chúng ta làm sao vây giờ? - Trần Trầm nhìn nữ tử trong ngực, âu sầu hỏi.
Nghe hắn nói thế, Hạ Tích Sương thoáng cái trở nên tỉnh táo lại, nhìn thẳng vào Trần Trầm, cười nói:
- Sư phụ nói chỉ cần ta và ngươi đều bước vào Nguyên Thần cảnh, đến lúc đó, tùy chúng ta quyết định.
Nhìn thấy nhiệt tình tu luyện nồng đậm trong mắt Hạ Tích Sương, Trần Trầm khẽ thở dài.
Phương thức xử lý kiểu này cũng không khác là bao so với gia trưởng ở kiếp trước.
- Chỉ cần con thi được … điểm thì nghỉ hè có thể chơi game.
- Các con chỉ cần thi đậu đại học, ta liền cho phép các con yêu nhau.
Không thể không nói, loại phương pháp này tuy đơn giản thô bạo, nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
- Ta hiểu được, là Nguyên Thần cảnh thôi, cũng không bao lâu, trái lại là ngươi, tu vi chớ để ta bắt kịp, rồi lại bắt ta khổ sở chờ đợi mấy cái thập niên. - Trần Trầm trêu ghẹo.
Nguyên Thần cảnh là thứ gì? Hắn mới tu luyện một năm thôi đã đạt đến Nguyên Anh rồi đấy!
Nguyên Thần cảnh có khó hơn nữa cùng chỉ một năm là cùng, không thể nhiều hơn.
Nghe Trần Trầm nói, Hạ Tích Sương mỉm cười, tràn đầy tự tin.
- Trần Trầm, ngươi yên tâm, trong vòng ba năm, ta tất bước vào Nguyên Thần cảnh.
Trần Trầm mỉm cười không đáp.
- Ba năm, đoán chừng ta đã có thực lực cướp ngươi từ tay Hạo Nhiên Kiếm Tông rồi, đến lúc đó, ngươi không bước vào Nguyên Thần cảnh cũng chẳng sao. - Thầm nghĩ đến đây, Trần Trầm liền lấy mấy thứ trong nhẫn trữ vật ra giao cho Hạ Tích Sương, đây đều là lễ vật của người trong Ma môn.
- Tích Sương, thân phận của ta ở Ma môn đã bị bại lộ, bất quá, người Ma môn cũng không làm khó ta, trái lại bọn họ còn đưa ngươi một đống lễ vật, đều là mấy thứ đồ chơi nhỏ kỳ quái, tuy giá trị không cao, nhưng đó đều là tâm ý của mọi người.
Nhìn thấy những vật kia, Hạ Tích Sương vô cùng vui sướng.
Có thể được người ngoài tán thành cùng chúc phúc, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Đồng thời, lại càng thêm bội phục vị đạo lữ này của mình.
Người ta đi làm gian tế, có ai không cẩn thận từng li từng tí, lỡ như bại lộ, bị lột da rút gân đã là nhẹ,
Đạo lữ của này thì ngược lại, bại lộ thân phận chẳng khác nào trò đùa, người ta lại còn đưa cho một đống lễ vật.
Thế gian nào có chuyện vô lý như vậy?
Hẳn là bởi gần đèn thì sáng, gần mực thì đen, đám người Ma môn kia cũng đều trở thành chính nhân quân tử rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hạ Tích Sương càng thêm yêu thích Trần Trầm, đồng thời, trong lòng nàng cũng càng luyến tiếc nhiều hơn.
Tựa trong ngực Trần Trầm một lúc, sau đó, nàng lấy ra một tấm lệnh bài, giao cho hắn.
- Đây là sư phụ ta giao cho ngươi, có lệnh bài này, ngươi chính là khách khanh chấp sự của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta, về sau nếu có người làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần đưa lệnh bài ra là được.
- Ở Nhân tộc, bài diện của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta là dễ dùng nhất đấy!
Trần Trầm mỉm cười tiếp nhận lệnh bài, xem như Hạo Nhiên Kiếm Tông đối xử với nữ tế như hắn cũng không tệ, đã như vậy, ngày sau không cướp người nữa, có thể thương lượng liền thương lượng.
- Trần Trầm, ngươi dẫn ta đi gặp phụ mẫu của ngươi đi.
Một lúc sau, Hạ Tích Sương đột nhiên lấy dũng khí nói.
Nghe vậy, Trần Trầm cảm động không thôi, hắn biết rõ nàng là muốn cho hắn thấy rõ quyết tâm.
- Được!
Đáp lại một tiếng, Trần Trầm liền mang Hạ Tích Sương bay về phía một đỉnh núi của Thiên Vân Tông.
Không bao lâu sau, cả hai hạ xuống trước một tòa đại trạch.
Hôm nay, toàn bộ Thạch Đầu thôn đều đã dời lên ngọn núi này, đối với hoàn cảnh sống mới, chúng thôn dân đều tỏ vẻ thỏa mãn, chỉ có một số ít người lớn tuổi nhịn không được nhớ về cố hương.
Trong đại trạch, phụ mẫu Trần Trầm đang hàn huyên cùng phụ mẫu Trương Kỵ.
Nhìn thấy vẻ mặt u buồn của hai vị này, rõ ràng là đang vô cùng lo lắng cho tình huống của Trương Kỵ ở Thất Sát Ma Đạo.
Dù sao nghe danh tự Thất Sát Ma Đạo cũng có chút dọa người.
Thấy Trần Trầm dắt tay một vị tiên nữ tiến đến, Trần Trầm thoáng cái lên tinh thần, khẽ nói:
- Trần Trầm, đây là…?
- Đạo lữ của ta, dân gian gọi là vị hôn thê. - Trần Trầm dứt khoát đáp.
Tần Nhu cùng Trần Sơn hai mặt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương.
Mấy tháng trước bọn họ từng bái kiến nữ tử này, lúc đó, hai người chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Nghĩ thầm nữ tử như vậy nếu có thể trở thành tức phụ nhà mình thì tốt rồi, không ngờ là mong ước lại trở thành sự thật.
Chuyện này khiến họ vô cùng vui sướng, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Trái lại, phụ mẫu Trương Kỵ bên cạnh đã lên tiếng chúc mừng.
- Chúc mừng muội muội! Không thể không nói vẫn là Trần Trầm có bản lĩnh, tiểu tử nhà ta không biết lúc nào mới mang được tức phụ về đây!
Mẫu thân Trương Kỵ liếc nhìn Hạ Tích Sương, càng xem càng vừa mắt, hâm mộ không thôi.
Phụ thân Trương Kỵ là kẻ mãng phu, không giỏi nói chuyện, lúc này liền vỗ đùi cái “bộp”, nói:
- Ai! Cô nương nhà ta lúc trước còn có ý với Trần Trầm kia mà, may mà bị tiểu tử Trương Kỵ ngăn cản, cái này thực là… Chênh lệch quá xa. Đúng là tiểu tử Trương Kỵ có tầm nhìn!
Nghe nói thế, trong mắt Hạ Tích Sương thoáng lóe lên tia sắc bén, bất quá nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Sau đó, nàng hành lễ với phụ mẫu Trần Trầm, xem như hoàn toàn đồng ý với lời của hắn.
Lúc nói đến chuyện rời đi, Tần Nhu bóp cổ tay thở dài, trái lại, Trần Sơn chân thành nói:
- Hài tử, ngươi an tâm quay về tông môn, trên đường đến Thiên Vân Tông, ta nhìn thấy có không ít đại thành hoang phế, thi thể nằm rải rác.
- Nói thật, những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta dù có muốn vì Nhân tộc xuất lực cũng không có được bổn sự này, chỉ có thể dựa vào những… tiên nhân các ngươi.
- Về phần tiểu tử Trần Trầm này, ngươi cứ yên tâm, nếu như hắn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, ta nhất định sẽ từ hắn.
Trần Trầm á khẩu, rốt cuộc đang nói đến chuyện gì vậy hả?
Vậy mà Hạ Tích Sương lại gật đầu vô cùng nhiệt tình.
...
Đợi hai người xuống núi, Hạ Tích Sương cũng đến lúc rời đi.
Trước khi đi, nàng đột nhiên nói:
- Trần Trầm, ta đã đưa Thiên Khuyết Thần Kim cho sư phụ mang về tông, nàng nói sẽ tìm đại sư luyện khí trong tông chế tạo cho ta một thanh kiếm mới.
- Vậy thì quá tốt rồi! - Trần Trầm cười nói.
- Ta đã nghĩ kĩ danh tự cho thanh kiếm này, gọi là Trầm Sương, ngươi thấy thế nào?
- Tên rất hay! - Trần Trầm cười càng thêm chân thành, kiếm này mang theo tên hai người bọn họ, hàm ý trong đó, không cần nói hắn cũng rõ.
- Trần Trầm, hiện tại, toàn bộ Hạo Nhiên Kiếm Tông đã biết ta có đạo lữ, nếu như ta rời đi, nghe được ngươi dây dưa cùng ai…
Nói đến đây, Hạ Tích Sương tiến tới gần Trần Trầm, nói khẽ:
- Vậy thì lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ dùng Trầm Sương đâm ngươi.
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Trần Trầm thoáng cứng đờ.
Không đợi hắn kịp bày tỏ nỗi lòng, Hạ Tích Sương đã bất ngờ hôn lên má hắn một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.
- Trần Trầm, ngươi hảo hảo tu luyện! Ta cũng không muốn chờ ngươi mười năm, tám năm!
Nhìn theo bóng lưng xa dần, Trần Trầm sờ sờ má, nhếch mép cười, lẩm bẩm:
- Xem như thành gia lập nghiệp rồi, phải cố gắng phấn đấu thôi… Rồi sẽ có một ngày, ta đứng ở đỉnh cao, thoát khỏi hết thảy ràng buộc của thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận