Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 167: Quân Tử Chi Giao Nhạt Như Nước

Chương 167: Quân Tử Chi Giao Nhạt Như NướcChương 167: Quân Tử Chi Giao Nhạt Như Nước
         Nửa khắc sau.
Thành thứ mười hai đã yên ổn trở lại, bất quá tường thành đổ nát thê lương là minh chứng rõ ràng nhất cho trận kịch chiến trước đó.
- Đạo hữu chớ nghĩ nhiều, dù sao ngươi cũng không phải chuyên tu kiếm đạo, hơn nữa ta là Tiên Thiên Kim Linh Thể, trời sinh vốn thân hòa với… những thần binh này, cho nên mới có thể có được uy lực như vậy.
Hạ Tích Sương vừa nói vừa giao trả Vạn Hóa Thần Phong cho Trần Trầm.
Vạn Hóa Thần Phong lập tức phát ra một tiếng ngâm khẽ vui thích, cứ như đang nói nó không phải phản đồ vậy.
Trần Trầm biết Hạ Tích Sương đã nhìn ra thái độ của mình, bèn cười nói:
- Ta thật không có nghĩ nhiều, chỉ là kiếm này ngày thường giống với ta, vô cùng cương trực công chính, trong mắt không dung được hạt cát, chỉ cần người có một chút ác niệm sẽ không cách nào tiếp cận… Thế nhưng hôm nay đạo hữu lại có thể dễ dàng sai khiến nó, quả thật khiến cho ta có chút kinh ngạc.
- Xem ra đạo hữu cùng ta là người đồng đạo.
Nghe lời này, Hạ Tích Sương cười khẽ, hai má ửng hồng.
Một lát sau, nàng mới nói chuyện của Phá Hiểu.
Trần Trầm bừng tỉnh đại ngộ, vốn dĩ hắn còn tưởng Hạ Tích Sương thích làm bộ làm tịch, bản thân có kiếm lại không dùng, đợi đến lúc đối chiến nói cái gì mà: Ngươi không xứng để ta phải rút kiếm…
Hiện tại xem ra hắn nghĩ sai rồi.
Mấy thanh kiếm lợi hại quả nhiên không luyện chế bình thường được, tất cả đều cần một ít thủ đoạn lòe loẹt.
Còn lý do không truy Bất Tử Yêu Hoàng… Hạ Tích Sương cũng giải thích một phen.
Hóa ra, Bất Tử Yêu Hoàng lúc còn trẻ đều để lại Bất Diệt Hỏa Chủng trong tộc, cho dù ra ngoài bị đánh chết cũng có thể niết bàn trọng sinh.
Chỉ khi đạt đến cảnh giới nhất định mới có thể nuốt hỏa chủng, hòa làm một với bản thể.
Thấy Trần Trầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nội tâm Hạ Tích Sương thoáng buông lỏng.
Bất quá, ngay sau đó, nàng chợt nhận ra cảm xúc của mình hôm nay có gì đó không đúng.
Nếu lúc trước, với những người khác, nàng sẽ không giải thích.
Nhưng hôm nay… Dường như nàng có hơi lo lắng người trước mặt sẽ nghĩ mình là một tu sĩ không ổn trọng.
Hạ Tích Sương khẽ lắc đầu, xua đi tạp niệm, nói với Trần Trầm:
- Đạo hữu, chuyện ở đây đã xử lý xong, ta phải về Hạo Nhiên Kiếm Tông, ngày sau hữu duyên sẽ gặp lại, cáo từ!
- Hữu duyên gặp lại! - Trần Trầm đáp, thần sắc phong khinh vân đạm.
Hạ Tích Sương gật đầu, sau đó xoay người rời đi, bất quá, vừa quay đi, khóe miệng nàng không kìm được nhếch lên.
Hôm nay tới đây một chuyến khiến tâm tình nàng vô cùng tốt.
- Quân tử chi giao nhạt như nước… Đại khái chính là như vậy!
Nhìn bóng lưng Hạ Tích Sương xa dần, Trần Trầm cảm thán.
Hai người đều là quân tử, sơ giao thập phần đơn giản, thẳng thắn với nhau là được, không cần nghĩ quá nhiều cong cong quẹo quẹo.
- Hệ thống, quanh đây ai là quân tử có phẩm tính cao khiết nhất?
Thừa dịp bên cạnh không có ai, Trần Trầm nhàn nhạt hỏi.
“Quanh đây không có loại sinh vật này.”
- …
- Đại gia nhà mày!
...
Một lúc lâu sau, Trần Trầm mang theo tu sĩ Đại Tấn chuẩn bị quay về thành thứ mười sáu.
Trước khi đi, đám tu sĩ Ma môn còn ngạo kiều một phen, vừa tặng đồ vừa nói cái gì mà ngày sau quay về Đại Chu nhất định phải tiếp tục là địch mới không quên sơ tâm các kiểu.
Đợi đến khi Trần Trầm chính thức rời khỏi thành thứ mười hai, trong nhẫn trữ vật đã có không ích khí giới thủ thành cùng các loại khôi lỗi, ngoài ra còn có một lượng lớn kịch độc chuyên khắc chế yêu tu.
Chỉ cần không đụng phải tồn tại như Bất Tử Yêu Hoàng, những thứ này tuyệt đối là lợi khí thủ thành.
Bất quá, được đồ nhưng trong lòng Trần Trầm lại không có bao nhiêu vui sướng.
Trước kia hắn muốn đuổi theo tu vi của sư phụ Tiêu Vô Ưu, nhưng hiện tại hắn đã có mục tiêu mới, cũng bởi vì có mục tiêu cho nên hắn càng thêm khát vọng trở nên mạnh mẽ.
- Sư phụ, Thiên Vân Thần Lôi Quyết của Thiên Vân Tông ta có loại bí pháp gì?
Đang bay, Trần Trầm đột nhiên hỏi.
Nói thật, công pháp Thiên Vân Thần Lôi Quyết đối với hắn hiện tại có chút yếu, địch nhân bị hắn dùng sét đánh chết cũng có thể dùng một kiếm chém chết.
Sử dụng kiếm còn bớt hao linh lực hơn.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu đương nhiên hiểu được Trần Trầm đang suy nghĩ cái gì, thở dài nói:
- Có, muốn Thiên Vân Thần Lôi Quyết trở nên cường đại có một biện pháp, bất quá rất khó, cũng cực kỳ nguy hiểm.
- Sư phụ, mời nói.
- Dẫn Thiên Lôi nhập thể, hóa phàm lôi thành thần lôi. Nhưng tu sĩ Luyện Khí bình thường không cách nào thừa nhận được thống khổ khi thiên lôi nhập thể, nói không chừng chơi hỏng thân thể luôn đấy, đồ đệ, nếu ngươi muốn thử… Nhất định phải cẩn thận!
Trần Trầm khẽ gật đầu, dường như đang nghĩ đến cái gì đó.
...
Ngày hôm sau.
Trần Trầm lại lần nữa ra khỏi phạm vi trường thành, đi đến cứ điểm hơn trăm dặm, thanh lý mấy thứ vô dụng, sau đó hắn lập tức chạy đến cổ chiến trường thứ hai.
Cổ chiến trường này có niên đại lâu nhất, phạm vi bao trùm cũng lớn nhất, dĩ nhiên, số lượng tu sĩ chết trận ở đây cũng vào hàng nhất.
Trần Trầm tốn hết một ngày mới thu thập hết tài vật ở cổ chiến trước.
Trước khi đi, hắn cúi người thật sâu, bái lạy tấm cự bia đặt ở lối ra vào cổ chiến trường.
- Các vị tiền bối Nhan tộc, hôm nay ta lấy bao nhiêu thứ, ngày sau sẽ vì Nhân tộc làm bấy nhiêu chuyện, kính xin các vị thứ lỗi. Ngày sau, các vị sẽ phát hiện những vật này vào tay ta mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất.
- Cho nên kính xin các vị tiền bối buổi tối nhất định đừng có tới tìm ta!
Sau khi nghiêm túc hành lễ, Trần Trầm xoay người rời khỏi.
Trên đường về, hắn bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
Nhiều nhất vẫn là yêu đan, trong đó Nguyên Thần Cảnh yêu đan có 5, 6 viên, tính theo giá trị, chỉ riêng số yêu đan này đã thu được mấy chục vạn trung phẩm linh thạch rồi.
Ngoài ra hắn còn kiếm được không ít nhẫn trữ vật.
Đang lúc Trần Trầm do dự có nên mở nhẫn trữ vật xem hay không, thử vận khí của mình một chút thì một tia cảnh giác đột ngột xông thẳng lên.
Cẩn thận cảm ứng một phen, lúc này, hắn mới phát hiện cách đó không xa có một đạo thân ảnh đang âm thầm đi theo mình.
- Định cướp hả?
Trần Trầm cảm thấy bất đắc dĩ, trong thời gian chiến tranh, nội đấu là tối kỵ đấy. Giết người đoạt bảo lại càng là tối kỵ trong tối kỵ, nếu bị phát hiện, ngay cả thế lực tương ứng cũng bị nghiêm trị.
Trong tình huống như vậy, vẫn còn có người dám mạo hiểm… hành nghề?
- Hình như là Nguyên Anh, xuất đạo không lâu, cuối cùng cũng có người muốn cướp đến trên đầu ta!
Lại cảm ứng một phen, Trần Trầm đột nhiên dừng bước, trực tiếp xoay người.
- Tiền bối, ngươi đi theo ta làm gì?
Hắn vừa dứt lời, trong sương mù xuất hiện thân ảnh một lão giả mặt mũi hiền lành.
Lão giả nhìn Trần Trầm, chậm rãi tới gần, mỉm cười nói:
- Tiểu hữu, nếu như cảm giác của ta không sai, ở cổ chiến trường đằng kia, ngươi vừa thu được một viên Nguyên Thần yêu đan có đúng không? Không biết có thể nhượng lại cho ta hay không? Ta nguyện ý ra giá cao để mua.
Nghe nói thế, Trần Trầm nhíu mày.
Hắn quả thật lấy được mấy viên Nguyên Thần yêu đan, nhưng số… yêu đan kia đều bị che đi hào quang, nếu không có hệ thống, khẳng định hắn không tìm được.
Cổ chiến trường để đó nhiều năm như vậy, những thứ dễ tìm chắc chắn đều bị lấy sạch rồi.
Nói vậy, vấn đề đến rồi, sao lão giả này biết hắn tìm được Nguyên Thần yêu đan?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Trầm càng thêm cảnh giác, bất quá, trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười.
- Được thôi, mười vạn trung phẩm linh thạch, ta sẽ bán Nguyên Thần yêu đan cho tiền bối.
Nghe vậy, lão giả kia bật cười ha hả, thập phần hào sảng nói:
- Được, mười vạn trung phẩm linh thạch, ta mua!
Dứt lời, hắn lấy ra một cái nhẫn trữ vật, bước đến gần Trần Trầm.
- Tiểu hữu, xin cẩn thận kiểm kê một phen, Nguyên Thần yêu đan này rất hữu dụng đối với ta. Nếu như không phải gặp tiểu hữu, ta thật không biết đến khi nào mới tìm được một viên yêu đan như vậy.
- Nguyên Thần yêu đan vô dụng với tu sĩ Kết Đan như ta, vốn dĩ ta cũng định bán đi đấy, nay gặp tiền bối, đã nói lên hai ta hữu duyên.
Trần Trầm vừa tiếp nhận nhẫn trữ vật vừa mỉm cười nói.
Hai người vô cùng hòa hợp, êm thấm, tựa như bạn vong niên.
Mắt thấy một hồi giao dịch hai bên cùng có lợi sắp thành…
Thế nhưng ngay một khắc khi Trần Trầm tiếp nhận nhẫn trữ vật, tình huống phát sinh đột biến.
Khuôn mặt hiền lành của Nguyên Anh lão giả tháng cái trở nên dữ tợn, đáng sợ hơn là chỉ trong nháy mắt, cái tay kia của hắn đã biến thành xúc tu, quấn về phía Trần Trầm.
Sắc mặt Trần Trầm cũng trở nên hung tàn, trong tay áo thò ra một cái đầu bé xíu, hung hăng cắn xúc tu kia.
Sắc mặt Nguyên Anh lão giả thoáng cái biến đổi, một nửa mặt đã thành màu đen, kế đó, vậy mà biến thành hình thú.
Nhìn bề ngoài khủng bố của hắn, đồng tử Trần Trầm hơi co lại.
Kẻ này không phải Nhân tộc chính thức, mà là Bán yêu chi thân hiếm thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận