Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 145: Thần Phong Xuất Thế

Chương 145: Thần Phong Xuất ThếChương 145: Thần Phong Xuất Thế
         Nghe vậy, thần sắc Trần Trầm ngưng trọng, tiếp nhận nhẫn trữ vật.
Bên trong đặt một quyển bạch thư, còn có mấy thứ linh tinh.
Trần Trầm xuất bạch thư ra, cẩn thận xem.
“Tiểu hữu, lời của ngươi ngày đó khiến ta có loại cảm giác thể hồ quán đính, đáng tiếc, muốn chính thức thái thượng vong tình sao mà gian nan.
Nếu như tiểu hữu nhìn thấy bạch thư này, nói rõ ta đã không còn tại thế, không ngờ cuối cùng ta vẫn tránh không được một kiếp.”
Xem đến đây, Trần Trầm thầm thở dài.
Người sắp chết luôn nói lời thiện, Vô Tâm lão tổ vậy mà lại gọi hắn là tiểu hữu.
Hữu cái gì mà hữu? Đoán chừng hận không thể bóp chết mình ấy chứ, bất quá vì Vô Tâm Tông, hắn vẫn phải nuốt cục tức này vào bụng.
Lắc đầu, Trần Trầm tiếp tục đọc.
“Chuyện mười năm trước quả thật có liên quan đến Vô Tâm Tông ta. Năm đó, Chu Nhân Long bước vào Nguyên Thần, tâm ta sợ hãi, bất đắc dĩ mới tiến về Đại Hạ, tìm kiếm phương pháp bước vào Nguyên Thần.
Cơ duyên xảo hợp, ta gặp Khương vương điện hạ của Đại Hạ hoàng triều, hắn thấy công pháp ta kỳ lạ, nên đã đưa ra chủ yếu muốn dưỡng một cái tà vật ở Vô Tâm Tông ta.
Tu tiên, tu ma vốn đều được nhân tộc cho phép, nhưng dùng quy mô sát thương cực lớn thu hoạch tà vật lại là cấm kỵ.
Lão phu biết rõ điều đó, tuy nhiên, Khương vương điện hạ đã đưa ra yêu cầu như vậy, nếu ta không đáp ứng, tuyệt chỉ có một con đường chết. Cho nên, bất đắc dĩ, lão phu đành phải đồng ý giúp hắn.
Thấy vậy, Khương vương vô cùng mừng rỡ, đáp ứng thay ta làm một chuyện.
Ban đầu, ta vốn muốn hắn giúp ta đột phá Nguyên Thần. Nhưng Nguyên Thần nào có dễ đột phá như vậy, dù hắn có lòng cũng không cách nào giúp được.
Vì vậy, ta chỉ có thể đưa ra thỉnh cầu muốn làm suy yếu lực lượng Ma môn.
Khương vương điện hạ vui vẻ đồng ý, ta cùng hắn thương nghị, nhanh chóng đưa ra một kế sách.
Lúc ấy chính là thời điểm Nhân tộc cùng Yêu tộc xảy ra tranh chấp, Khương vương quyền cao chức trọng, dễ dàng gài bẫy đám người Ma môn, khiến cho thiếu niên ưu tú nhất cõng trên lưng tiếng xấu e chiến bỏ chạy.
Bởi vì ta và hắn đều biết, nếu chỉ đơn thuần là chết trận, chưa chắc Chu Nhân Long sẽ đi điều tra. Thế nhưng xú danh e chiến bỏ chạy… Cái này chắc chắn Chu Nhân Long không nhịn được.
Sự thật đúng với dự liệu, sau khi bước vào Nguyên Thần, Chu Nhân Long ngựa không dừng vó chạy đến Đại Hạ, hòng tìm kiếm chân tướng.
Nhân tộc có quy định, tứ đại hoàng triều không thể tùy ý nhúng tay vào nội chính của các vương quốc phía dưới, nhưng Chu Nhân Long đã đến Đại Hạ, Khương vương muốn thu thập hắn chẳng phải dễ dàng sao?
Bất quá, nói thế nào cũng là quốc chủ một phương, sao có thể tùy tiện giết? Cuối cùng, Khương vương phạt hắn phong cấm bách niên.
Sau chuyện đó, ta mang theo một cỗ quan tài quay về Vô Tâm Tông, tà vật trong quan tài gọi là Âm Sát Thi Khôi, dựa vào hấp thụ cảm xúc tiêu cực của con người để phát triển, cần phải dưỡng ở Vô Tâm Tông ta bách niên.
Ngày xuất quan, cần thu nạp bách nhân chi huyết để ngưng tụ chân thân. Nghịch thiên tà vật bực này nếu bị cao tầng của nhân tộc phát hiện, dù có là Khương vương điện hạ cũng chắc chắn bị xử phạt.
Thế nhưng sau đó, Âm Sát Thi Khôi lại bị hủy trong vụ nổ kia.
Ta cáo tri việc này với Khương vương điện hạ, nếu ta chết, tất nhiên là do người của Khương vương gây nên.
Ha ha, đây là quả do mình gieo, ta không oán ai cả.
Chỉ hi vọng Ma môn ngươi cẩn tuân hứa hẹn, tha cho Vô Tâm Tông ta một ngựa.
Về phần những thứ còn lại trong nhẫn trữ vật, đó đều là vật chứng Khương vương nuôi tà vật tại Vô Tâm Tông ta. Ngươi tự mình giải quyết cho tốt!
Vô Tâm lão tổ lưu.”
Xem hết bạch thư, sắc mặt Trần Trầm có chút khó coi.
Kế đó, hắn lấy ra lệnh bài đưa tin từ trong nhẫn trữ vật, cáo tri toàn bộ chuyện này cho Chu Nhân Long.
Nhận được tin tức, Chu Nhân Long hồi lâu không nói, mãi một lúc sau, mới đáp lại một câu:
- Phóng Vô Tâm Tông một con ngựa, mười năm sau lại diệt Vô Tâm Tông.
Nhận được đáp án, Trần Trầm cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chu Nhân Long không phải loại người không từ thủ đoạn, giống với Hạng Vũ kiếp trước, cũng là một phương hào kiệt.
Nếu không, hắn cũng sẽ không bị khóa ở đó.

Cùng lúc đó.
Đệ nhất phân bộ Ma môn, trong lòng núi, Chu Nhân Long thở ra một hơi, dường như buông xuống được gánh nặng nghìn cân.
- Quả nhiên là thủ bút của Khương vương, ha ha, lão tặc này vậy mà lại nuôi dưỡng tà vật.
Một thanh y lão giả bên cạnh đang giúp Chu Nhân Long xử ký vết thương trên vai, nghe hắn nói, liền tiếp lời:
- Hắn phạt ngươi ở đây trăm năm, thế nhưng xích sắt này lại thời thời khắc khắc phá hủy sinh cơ trong cơ thể ngươi. Trăm năm sau, cho dù ngươi có thể thoát ra, chỉ sợ tu vi cũng mất hết.
- Không phải ta còn có ngươi sao? - Chu Nhân Long nhếch môi cười.
Thanh y lão giả trước mặt không phải ai khác, chính là môn chủ đệ tam thập lục phân bộ, Y bộ, Thanh Nham, người này là do hắn ngoài ý muốn cứu được khi tiến đến Đại Hạ.
Hai người vừa gặp đã thân, quan hệ thập phần hòa hợp, nếu không phải có Thanh Nham, tu vi của hắn hiện tại chỉ sợ đã sớm rớt xuống Nguyên Anh.
- Hắc hắc, ta đương nhiên sẽ cố gắng. - Thanh Nham miệng nói cố gắng, nhưng trong mắt lại tràn đầy kiêu ngạo. Hiển nhiên, hắn vô cùng tự tin với y thuật của mình.
Mà thiếu môn chủ Y bộ thì đang trốn phía sau hắn, hoảng sợ nhìn hắn xử lý vết thương.
- Sinh Phàm, ngươi cũng là người trong Ma môn, đừng có nhát gan như vậy, luận bổn sự, chẳng lẽ ngươi kém đám thiếu môn chủ kia sao?
Nhìn bộ dạng chuột nhắt của đồ đệ nhà mình, Thanh Nham nhịn không được trách mắng.
Tiểu nam hài không đáp, ánh mắt có chút hổ thẹn.
Đúng lúc này, thần sắc Chu Nhân Long chợt biến đổi, kế đó, hắn vung tay ra, một giây sau, phía trên sơn thể bị đục ra một cái động lớn, một thanh bá khí cự kiếm dài đến hai mét, toàn thân tràn ngập lưu quang bắn vọt vào, cắm thẳng xuống đất.
Rầm rầm!
Cự kiếm rơi xuống, chiến minh không ngớt, khí tức cường đại bắt đầu khuếch tán, không gian trong sơn thể cũng theo đó mà rung động.
Nhìn Cự kiếm trước mắt, Chu Nhân Long lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Vạn Hóa Thần Kim này vậy mà đã tiêu hóa hết tất cả thần tính, trở thành pháp bảo… Có điều, tiểu tử Trương Thần kia rốt cuộc cho nó nuốt bao nhiêu thứ? Sao lại có uy lực khủng bố bực này?
Thấy một màn như vậy, Thanh Nham cũng chậc lưỡi kêu lạ:
- Thứ này đã có chút vượt qua phạm trù pháp bảo rồi, đáng tiếc vô hồn, nếu có hôn, tất là Linh Bảo.
- Linh Bảo? Tiểu tử Trương Thần kia… đúng là… - Chu Nhân Long lúng túng, không biết nên nói sao. Bổn mạng pháp bảo của hắn còn chưa đạt đến cấp độ Linh Bảo đấy, vậy mà một tên đệ tử lại có được, đúng thật là chuyện hiếm có.
Mắt thấy sơn thể sắp bị chấn sụp, Chu Nhân Long đưa tay cầm lấy Cự kiếm.
Ông!
Chiến minh vút cao, không đợi Chu Nhân Long kịp phản ứng, cự kiếm trong nháy mắt đã hóa thành đại kích.
Một khắc sau, lại biến thành đại đao, rồi quay về cự kiếm.
- Vạn Hóa Thần Phong (1) quả nhiên huyền diệu! - Trong mắt Chu Nhân Long lóe lên tia hâm một, thứ này cứ đổi tới đổi lui, hắn cũng chỉ có thể gọi nó là Vạn Hóa Thần Phong.
(1) Lúc trước là Vạn Hóa Thần Kim, cái đó là thiên tài địa bảo nha các đạo hữu. Giờ thành hình rồi, Chu Nhân Long gọi nó là Vạn Hóa Thần Phong, chữ “phong” ở đây nghĩa là mũi nhọn.
Xoẹt xoẹt!
Không đợi hắn bật cười, chuôi cự kiếm đột nhiên mọc ra mấy cái gai ngược, trực tiếp xuyên thủng bàn tay hắn.
Máu tươi bắn ra, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành vụn băng, đợi đến lúc rơi xuống lại đột nhiên bùng cháy, cuối cùng biến thành một đống tro tàn.
Chu Nhân Long vội buông cự kiếm ra, dùng linh khí cách không giữ lấy nó. Giờ phút này, mặt hắn đã đen như đáy nồi, nhịn không được mắng:
- Tên tiểu tử Trương Thần này rốt cuộc đã cho Vạn Hóa Thần Phong nuốt cái gì? Bên trong vừa có thuộc tính băng, lại có thuộc tính hỏa. Mấy cái thuộc tính phá tà, phong linh, khát máu,… cũng không thiếu.
Ông!
Vạn Hóa Thần Phong bị linh khí trấn áp giữa không trung, mũi kiếm chỉ về hướng Đại Tấn.
Thấy vậy, Thanh Nham đang xử lý vết thương cho Chu Nhân Long mỉm cười nói:
- Thông linh chi khí như thế, ngươi cần gì đụng chạm với nó, ngươi xem, nó gấp gáp như vậy, nói không chừng là cảm ứng được chủ nhân gặp nạn.
- Tiểu tử Trương Thần kia gặp nạn? Ngươi đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ, tất cả cường giả Ma môn ta đều ở bên cạnh hắn, hắn có thể gặp nạn cái gì chứ? - Chu Nhân Long khẽ giật mình, tức giận nói.
Nhưng nghe hắn nói như vậy, Vạn Hóa Thần Phong càng rung động mãnh liệt, tựa hồ muốn thoát khỏi vây khốn, lập tức vọt thẳng đến Đại Tấn.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Nham cũng không còn cười nổi nữa, lẩm bẩm:
- Ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi… Thế nhưng ngươi xem đi, quả thực có vài phần khả năng đấy. Bổn mạng chi bảo vốn là huyết mạch tương liên, thường cảm ứng được một số thứ.
Nghe thế, Chu Nhân Long càng thêm phẫn nộ, mắng:
- Dù cho thật sự như thế thì đã sao? Cao thủ Ma môn ta đều xuất động, còn ai đi giúp hắn được? Về phần chí bảo bực này… Cũng chẳng ai có thể đưa qua cho hắn.
- Không phải còn có Sinh Phàm sao? - Thanh Nham nhìn đồ đệ sau lưng. - Ngươi, qua cầm chặt thanh kiếm kia.
Nghe vậy, Sinh Phàm cẩm thận từng chút một nắm lấy chuôi kiếm. Vạn Hóa Thần Phong lập tức ngừng rung lắc, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
- Sinh Phàm, đi đi, mang kiếm này đến cho sư huynh của ngươi. - Thanh Nham không để ý đến Chu Nhân Long còn đang khiếp sợ, thản nhiên nói.
- Vâng! Sư phụ!
Sinh Phàm đáp lời, mà Vạn Hóa Thần Phong dường như cũng hiểu ra, vậy mà trực tiếp thu vào trong người hắn.
- Cái này… Cái này! - Chu Nhân Long nghẹn họng nhìn trân trối, đến hắn cũng hàng phục không được, vậy mà tên tiểu tử này lại có thể mang trên người, cái này sao có thể?
- Môn chủ, ngươi thực sự xem hắn là tiểu hài nhi à? Sinh Phàm là Nhân Tham Oa Oa (2), trên người không có một chút lệ khí, đương nhiên sẽ không bị bảo vật bài xích, ai như ngươi?
(2) Đại loại là Nhân sâm tinh.
- Về phần an toàn, ngươi cũng chớ có lo lắng, trước khi biến hóa, đứa trẻ này suốt ngày bị vô số cường giả đuổi giết, thế nhưng lại chẳng có chuyện gì, Thổ Độn Thuật của hắn đã sớm xuất thần nhập hóa rồi.
Thanh Nham vừa dứt lời, thiếu một chủ đã khom lưng cúi chào, sau đó mang theo Vạn Hóa Thần Phong biến mất ngay tại chỗ.
---
Hôm qua không đăng, nay đăng ba chương, một chương thiếu ghi nợ nhé. Dạo này cv ta nhiều quá.
À, chương sau sẽ là một trận đã mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận