Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 243: Thật là vô lý!

Chương 243: Thật là vô lý!Chương 243: Thật là vô lý!
         Lục Đậu cũng nhìn về hướng Trần Trầm, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy thắc mắc, nó muốn hỏi tiếp theo nên làm gì?
Trần Trầm quét mắt đám hải yêu, trong lòng lập tức ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, tâm tình từ tốt đẹp trở nên nặng nề.
Lục Đậu là Huyền Vũ, vốn thuộc về Vô Tận Hải này, xem bộ dạng của bầy hải yêu thì rõ ràng đã nhận rùa con làm chủ của Vô Tận Hải.
Thậm chí con rồng khổng lồ thực lực đến đỉnh cao một giới mà cũng ở mặt ngoài biểu thị thần phục, hơn nữa xin một rùa tình.
Câu hỏi: Hắn còn có thể mang Lục Đậu quay về đất liền không?
Nếu lấy được Ngưng Thần Châu mà mất đi Lục Đậu thì chuyến đi này xem như mất nhiều hơn được.
Nhưng nhớ lại bộ dạng yêu thích biển cả của Lục Đậu, lòng Trần Trầm chua xót.
Trần Trầm không phải loại người ích kỷ, đối với người gần gũi thì càng như thế.
Cho nên hắn không thể nào chỉ vì Lục Đậu hữu dụng với mình mà cướp đoạt quyền lợi ở lại Vô Tận Hải của nó, cưỡng bức mang nó theo bên cạnh.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm thở dài, sau đó sâu thẳm nhìn Lục Đậu, giao quyền lựa chọn cho nó.
Lục Đậu không có do dự, bỗng nhiên nhảy lên vai Trần Trầm, gầm nhẹ với hải yêu bốn phía.
Rất nhanh, đàn hải yêu lộ vẻ khiếp sợ và lưu luyến rất nhân tính hóa.
Thấy vẻ mặt đó của bầy hải yêu thì Trần Trầm đã hiểu lựa chọn của Lục Đậu, lòng thầm cảm động.
Không hổ là con rùa . . . nhi tử được mình dùng máu nuôi dưỡng, vẫn còn chút máu mủ tình thân.
Nhưng sau khi Lục Đậu biểu lộ ý tứ của mình thì vô số hải yêu đều trừng mắt Trần Trầm, tựa hồ nhận ra cái gì.
Trần Trầm tự biết đuối lý, đơn giản nhắm mắt lại, bắt đầu giả chết.
Không biết trôi qua bao lâu, trên trán Trần Trầm rịn mồ hôi.
Ngay lúc này, trong bầy hải yêu chợt bắn lên luồng sáng, một hải yêu biến hóa thành nữ bay lên cao, bay tới trước mặt Trần Trầm và Lục Đậu.
Hải yêu nữ này mặc áo da màu đen, tóc xanh mắt xanh, tuy rằng ngũ quan tinh xảo, dáng người cũng rất nóng bỏng, nhưng cho người cảm giác cực kỳ yêu dị.
Mặc dù vậy, nhìn khắp phạm vi nghìn dặm, ức vạn hải yêu, đây là hải yêu giống loài người nhất.
Nên biết, hải yêu không như yêu tộc, rất khó biến hóa, hơn nữa hải yêu cũng không hứng thú hóa thành hình người khó khăn di chuyển trong biển.
Hải yêu nữ này khác loại, đương nhiên, có lẽ vì nàng là mỹ nhân ngư thành tinh.
Trần Trầm ở trong lòng không ngừng phỏng đoán.
. . .
Lúc này hải yêu cua khổng lồ huyên thuyên mấy câu với hải yêu nữ, nàng quỳ một gối xuống trước mặt Lục Đậu, nói tiếng người:
- Vương, ngài muốn trở về đất liền cũng được, nhưng phải cho nô tỳ đi theo bên cạnh, bảo hộ an toàn của ngài.
Nghe xưng hô nô tỳ, trái tim Trần Trầm co thắt.
Nếu hắn không cảm ứng nhầm thì hải yêu nữ này có tu vi Nguyên Thần cảnh.
Lần đầu tiên Trần Trầm thấy có cường giả Nguyên Thần cảnh tự xưng nô tỳ bằng giọng điệu tự nhiên lạnh nhạt như thế.
Lục Đậu tiềm thức nhìn về hướng Trần Trầm, đám đại hải yêu ở xung quanh lại bắt đầu trừng mắt hắn, lộ rõ ý cảnh cáo.
Trần Trầm lúng túng gật đầu, những ánh mắt tức giận này mới biến mất.
Tuy hải yêu nữ này bề ngoài không quá giống nhân tộc nhưng hơi dịch dung một chút thì vẫn chấp nhận được.
Cùng lắm thì bình thường khiến nàng và Lục Đậu cùng nhau ở trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung là được.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm trong lòng có chút hâm mộ.
Lục Đậu chỉ là con rùa mà đã có nữ yêu xinh đẹp làm vệ sĩ theo hầu, tại sao hắn không được sướng như vậy?
Thật là vô lý.
Ngẫm lại đống thiên tài địa bảo trong trữ vật giới của mình, Trần Trầm cảm thấy mình có khả năng mướn vài vệ sĩ, ít nhất mặt mũi không thua gì Lục Đậu!
. . .
Một lát sau, theo chỉ lệnh của Lục Đậu, hải yêu trong Vô Tận Hải lưu luyến không rời tán đi. Hải yêu cua khổng lồ chảy hai hàng lệ rồi mới chìm vào đáy biển.
Nguyên mặt biển chỉ còn lại một con cá mập dài hai, ba mươi thước, xem như để lại công cụ đi bộ cho Trần Trầm.
Hải yêu nữ lẳng lặng đứng phía sau Lục Đậu, bộ dạng máu lạnh vô tình.
Chờ cá mập to tiến lên hơn nghìn dặm, Lục Đậu đảo tròng mắt nhỏ bình tĩnh giao Ngưng Thần Châu cho Trần Trầm.
Trần Trầm liếc hải yêu nữ một cái, thấy nàng không có phản ứng gì mới cẩn thận nhận lấy Ngưng Thần Châu.
Không biết Ngưng Thần Châu làm bằng chất liệu gì, mà hình dạng ở giữa hư và thực, Trần Trầm thử thôi động linh khí khống chế nó, không ngờ Ngưng Thần Châu trực tiếp biến mất, dung hợp vào trong óc của hắn.
Ngưng Thần Châu vừa chui vào người Trần Trầm liền cảm giác thần thức chớp mắt mạnh gấp mấy lần.
Vốn phạm vi quét hình của thần thức của hắn chỉ được vài dặm, nhưng có Ngưng Thần Châu này thì thoáng chốc mở rộng phạm vi thần thức quét hình ra hơn mười dặm.
Tuy với thị lực của Trần Trầm hiện tại cũng có thể trông thấy thứ xa hơn mười dặm, nhưng thần thức dù sao là 360 độ không góc chết, thị lực không thể so sánh với nó.
- Pháp bảo loại thần thức thật là kỳ diệu.
Trần Trầm thầm tặc lưỡi lấy làm lạ, trừ pháp bảo bản mệnh ra, bình thường làm gì có pháp bảo nào dung hợp vào người được?
Huống chi Ngưng Thần Châu nhập vào trong thức hải, chẳng những có thể liên tục ôn dưỡng thức hải, không ngừng tăng cường lực lượng thần thức, hình như còn có thể phát ra công kích.
Trần Trầm thử một phen, đúng là có thể thông qua ngưng tụ thần thức thành một điểm bắn ra, nhưng hắn không biết sức sát thương như thế nào.
Quét mắt xung quanh một vòng, Trần Trầm ngừng lại trên người hải yêu nữ.
Hải yêu nữ này tên Thanh Lâm, tu vi Nguyên Thần cảnh trung kỳ, là tộc hải yêu cực kỳ hiếm thấy trong Vô Tận Hải.
Tộc của nàng gọi là hải yêu, đặc điểm là thần thức trời sinh mạnh mẽ, trừng người một cái là có thể trừng chết người ta, nên dù lên đất liền cũng ít bị hạn chế sức chiến đấu.
Trầm mặc giây lát, Trần Trầm dời mắt khỏi người Thanh Lâm, nhìn về hướng mặt biển cách không xa.
Một luồng thần thức bắn ra từ Ngưng Thần Châu, bùm một tiếng, bọt nước nhỏ bắn lên cao cỡ một thước, tựa như ném cục đá nhỏ vào nước.
Trần Trầm thấy vậy có chút vừa lòng, công kích thực thể của thần thức có sức phá hoại yếu còn trong tầm chấp nhận được, chỉ cần xác định hữu hiệu là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận