Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 147: Sư Huynh! Tiếp Kiếm!

Chương 147: Sư Huynh! Tiếp Kiếm!Chương 147: Sư Huynh! Tiếp Kiếm!
         Nhìn thấy thân ảnh kia, trong mắt Trần Trầm lóe lên lửa giận ngút trời, bất quá, hắn vẫn giữ được bình tỉnh.
- Các ngươi lui ra sau, người này, các ngươi ngăn không được.
Nghe Trần Trầm nói, đám thiếu môn chủ không nói gì, chỉ yên lặng thối lui, không bao lâu sau đã cách khỏi chiến trường hơn trăm bước.
Thấy vậy, thanh niên áo gai cũng không ngăn cản, chỉ thản nhiên nói:
- Không ngờ ở cái mảnh đất bẩn thỉu này cũng có tu sĩ dưới Nguyên Anh tiếp được một kiếm của ta mà không chết, thâm chí còn có thể thoát khỏi huyễn trận mà ngay cả Nguyên Anh cũng không ra được, ngươi… Không tệ!
- Ngươi là ai? Người Đại Hạ? - Trần Trầm không để ý đến mấy lời tán thưởng của hắn, lạnh giọng nói.
- Ta tên là Khương Nhiên, hôm nay, chính là tử kỳ của ngươi!
Dứt lời, trường kiếm sau lưng Khương Nhiên lập tức ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí kinh thiên kéo dài mấy chục mét, bổ về phía Trần Trầm.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang, mặt đất nháy mắt bị chém ra một khe rãnh sâu gần ba mét.
Nhìn khe rãnh trước mặt, Trần Trầm lập tức xuất ra một bộ giáp không tệ từ trong nhẫn trữ vật, mặc lên người.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải đối thủ cường đại bực này.
Dù là lúc trước đối mặt với thiên kiếp, một chút áp lực hắn cũng không có.
Dù sao thiên kiếp không giống với con người, không có loại không chết không thôi, lại càng không có trí tuệ gì đáng kể.
Nhìn thấy Trần Trầm tránh được một kích này, Khương Nhiên cũng không tiếp tục nói nhảm, vọt về phía Trần Trầm, trường kiếm quét ngang, tốc độ vô cùng nhanh.
Nhìn trường kiếm sắc bén cùng cực kia, Trần Trầm chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thế kiếm của Khương Nhiên nhanh kinh người, Trần Trầm chỉ trốn khỏi được bản thể, lại không tránh thoát nỗi kiếm khí.
Kiếm khí cuồng bạo vẽ một đường trên người hắn, ngoại giáp nháy mắt vỡ nát, máu tươi lập tức phun ra.
Đây là bởi vì thể chất hắn cường hãn, nếu như là tu sĩ Kim Đan bình thường, chỉ một kích này đã đủ chém hắn ta thành hai nửa.
Trần Trầm che miệng vết thương, cấp tốc lui về sau.
Sinh cơ chi lực cường đại phát huy tác dụng, vết thương bắt đầu khôi phục, tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được.
- Ma đạo Luyện Thể Nhất Mạch quả nhiên có vài phần năng lực.
Thuận miệng tán thưởng một câu, Khương Nhiên lại không có ý định buông tha, vọt đến bên người Trần Trầm.
Xa xa, đám môn chủ đang quan chiến thấy một màn như vậy, nội tâm khẩn trương, muốn giúp lại không chen vào được.
Trái ngược với Thượng Quan Kiếm, công kích của người thanh niên áo gai này mạnh hơn rất nhiều, dù chỉ là một kích tùy tiện, bọn họ có xuất toàn lực cũng cản không nổi.
Nếu như liều mạng tiến lên, chỉ càng khiến sư huynh bị liên lụy.
Lúc này, thiếu môn chủ Vu Chú bộ đang ngồi trên mặt đất, vài cọng tóc còn sót lại trên đầu đã hoàn toàn rơi sạch, kế đó, hắn xuất ra một con dao, đâm mạnh vào chân của mình.
Phốc phốc!
Âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào thịt. Máu tươi phun ra.
Mọi người vô thức nhìn về phía thanh niên áo gai kia.
Nhưng đúng lúc này, một cái ngọc bội trên ngực hắn ta đột nhiên phát sang, một đạo ô quang kỳ dị lập tức bắn ngược ra.
Thiếu môn chủ Vu Chú bộ bị ô quang kia đánh trúng, hộc ra một ngụm máu tươi, lăn kềnh ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Dường như cảm ứng được điều gì đó, Khương Nhiên “hừ” một tiếng, nói:
- Chút tài mọn mà cũng dám lỗ mãng!
Dứt lời, một kiếm chém xuống Trần Trầm.
Trong một nháy mắt đó, Trần Trầm lôi từ trong nhẫn trữ vật ra Đồ Long Kiếm lấy được từ chỗ Lâm Tiến, giơ lên cản.
Phanh!
Một âm thanh trầm đục, kiếm khí sắc bén tứ ngược, Trần Trầm bị một kiếm này đánh lún xuống mặt đất vài thước, cho đến khi không thấy đầu gối.
Đồ Long Kiếm bị một kích kia đánh ra một cái lỗ.
Thấy vậy,. Trần Trầm thầm mắng, cảm giác… Cảm giác tên Lâm Tiến kia hố hắn.
Lúc trước còn nói kiếm này có bao nhiêu lợi hại hả? Kết quả vừa đụng một cái đã lủng rồi…
Đáng tiếc, nếu không có gì bất ngờ, Lâm Tiến đã sớm cưỡi hạc quy tiên rồi, hắn muốn kiện hàng dỏm cũng không được.
- Chỉ là Linh Khí mà cũng dám ngăn cản phong mang của Sương Bạch!
Khương Nhiên khẽ quát một tiếng, đột nhiên phát lực, trường kiếm trong tay điên cuồng ép xuống. Đồ Long Kiếm trong tay Trần Trầm mặc dù vừa dày, vừa thô, thế nhưng lại không chịu nổi, kêu lên xoẹt xoẹt, hiển nhiên đã đến bờ vực vỡ nát.
- Nói lời vô dụng làm gì? Giết lão tử mới xem như ngươi có bản lĩnh!
Trần Trầm nghiến răng nghiến lợi mắng, sau đó giẫm mạnh chân, một đạo vô hình chi lôi nháy mắt bao phủ lòng bàn chân Khương Nhiên.
Đùng đùng!
Âm thanh trầm đục, Khương Nhiên đứng sững lại.
Trong một khoảnh khắc đó, Viên Kình Thiên xuất hiện từ sau lưng, hung hăng găm một dao vào cổ hắn.
Khương Nhiên không thèm liếc mắt lấy một cái, tay trái hóa thành chưởng, tiện tay vung ra sau, Viên Kình Thiên lập tức bị đánh văng ra xa trăm mét, máu tươi trào ra, nằm vật trên đất, sinh tử chưa rõ.
Trần Trầm nhân cơ hội rút hai chân khỏi hố sâu, không đợi hắn có động tác tiếp theo, kiếm trong tay Khương Nhiên đã xoay tròn, Đồ Long Kiếm đứt gãy, phát ra một tiếng nổ.
Lại một kiếm đến!
Xoẹt xoẹt!
Tay trái Trần Trầm cứ thế bay ra, rơi xuống đất.
- Ha ha, từ khi sinh ra đến nay, đây là lần thứ hai ta bị thương nặng như vậy! Ngươi chọc giận ta rồi!
Nhìn cánh tay mình bay ra ngoài, Trần Trầm tức đỏ mắt, phẫn nộ quát. Kế đó, xuất từ trong nhẫn trữ vật ra một bình Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, nuốt vào bụng.
Sinh cơ chi lực cường đại bộc phát, cánh tay trái bằng mắt thường có thể thấy bắt đầu mọc lại.
Thấy một màn trước mắt, Khương Nhiên nhíu mày, bất quá, hắn không nói nhãm, tiếp tục vung kiếm chém ngang, trường kiếm để lại trên không trung một đạo quang ảnh.
Trần Trầm không tránh, dùng một quyền nghênh tiếp.
Xoẹt xẹt!
Âm thanh tơ lụa rách nát, cánh tay phải của Trần Trầm cũng đã bị chém đứt, nhưng cánh tay văng ra kia lại nện cho Khương Nhiên một quyền.
Đầu Khương Nhiên bị nện lệch quá một bên, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Thấy tay phải Trần Trầm bắt đầu sinh trưởng, hắn không hề khiếp sợ, mà còn lộ ra tươi cười khác máu.
- Ha ha, thật tốt, không ngờ là cái chỗ như thế này lại có loại đối thủ cứng còng như ngươi, chỉ là… Không biết ngươi còn mọc được mấy lần?
- Ngươi thử sẽ biết.
Ánh mắt Trần Trầm điên cuồng, hôm nay hắn thật sự liều mạng, dù là tránh thoát thiên kiếp lúc trước, hắn cũng không dùng hết toàn lực như vậy.
Xoẹt!
Hai người bắt đầu đánh giáo lá cà, Trần Trầm dùng thân thể cứng chọi cứng với pháp bảo của đối phương, chỉ cần không phải bộ phận yếu hại, thì tuyệt không tránh né.
Không đến mấy phút, mặt đất đã nhuộm đầy máu tươi. Ngoài ra, chân cụt tay đứt cùng với máu thịt văng tứ phía, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi tất cả những thứ này là chém từ trên một người xuống.
Trái lại, Khương Nhiên tuy có chút chật vật, nhưng vẫn giữ được phong độ tiêu sai, tính ra thì hắn không tổn thương bao nhiêu.
Trần Trầm dùng tay chống đỡ cơ thể, há miệng thở dốc, mặt nạ đã sớm nứt vỡ, ánh mắt tựa cô lang.
Tuy là ngày thường hắn hay nói nhãm, nhưng đến thời điểm cần liều mạng thì tuyệt sẽ không do dự. Ví dụ như lúc trước nhảy núi, hay là lần độ kiếp kia, đều là như thế.
Ở cái thế giới tiên hiệp này, nhẫn nhịn 16 năm, một khi xuất thế, nội tâm hắn đã có đủ tàn nhẫn.
Mắt thấy tốc độ khôi phục ngày càng chậm, Trần Trầm lại lấy ra một lọ Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, bất quá, lần này Khương Nhiên không cho hắn cơ hội uống hết, từ xa chém ra một kiếm, kiếm khí dâng lên, cứ thế đánh nát cái bình.
Không đợi Trần Trầm kịp phản ứng, hắn vung ra một cước, đạp Trần Trầm văng ra xa mấy trăm mét.
- Đi, các ngươi đi mau!
Gian nan bò dậy từ trên mặt đất, Trần Trầm quát một tiếng với đám thiếu môn chủ.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn, cả đám lệ rơi đầy mặt, nhưng đối diện với ánh mắt đang sợ kia, bọn họ không dám làm trái mệnh lệnh.
Trong chốc lát, đám người tản ra các hướng bay đi, Viên Kình Thiên cùng thiếu môn chủ Vu Chú bộ trọng thương cũng được bọn họ mang đi.
Nhìn bóng lưng mọi người xa dần, Trần Trầm như trút được gánh nặng, trực tiếp ngã xuống, ánh mắt có chút tan rã.
Hẳn cảm thấy hôm nay sợ rằng mình phải lạnh rồi, trước khi chết, hắn có hơi hồi hận vì đã không về thăm phụ mẫu một lần.
- Hệ thống, phạm vi 50 mét có thứ gì diệt được con hàng kia không?
“Không có.”
- Hệ thống, phạm vi 50 mét, thứ gì yếu đến gần chết?
“Là Kí Chủ không thể nghi ngờ, chúc mừng Kí Chủ đạt được thành tựu “Đến giờ chưa chết”, ban thưởng một cơ hội truy tung trong phạm vi vạn dặm.”
Trần Trầm nhếch miệng cười khổ, lại còn chúc mừng? Ta sắp ngoẻo rồi đấy!
Vạn dặm nghe thật lớn, thế nhưng lúc này thì có trứng gì dùng?
Đùng nói là vạn dặm, dù cho cả thiên hạ, lấy không được cũng chỉ là mây bay mà thôi.
Mắt thấy Khương Nhiên đang bay về phía mình, Trần Trầm vung tay ném ra một cái nhẫn trữ vật, nhìn xem Khương Nhiên có đi nhặt hay không.
Ngờ đâu Khương Nhiên đã quyết giết hắn, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhẫn trữ vật, lập tức vọt đến trước mặt hắn.
- Nếu ngươi sinh ở Đại Hạ, tất cũng là một phương Thiên Kiêu, đáng tiếc lại là nơi dơ bẩn này, còn đắc tội với sư phụ, vậy thì chỉ có một con đường chết!
Còn chưa dứt lời, Khương Nhiên đã vung kiếm chém xuống đầu Trần Trầm.
Hắn cũng không tin, chém đầu rồi mà tên này vẫn không chết đấy?
Nhung đúng lúc này, xa xa có một hài đồng chạy như điên đến, phát ra âm thanh giòn giã:
- Sư huynh! Tiếp kiếm!
Ai ôi!!!!
Sinh Phàm vừa xuất ra Vạn Hóa Thần Phong, nó lập tức bay vọt về phía Trần Trầm, bất ngờ không kịp đề phòng, tiểu tử này bị quáng tính đánh lăn bảy tám vòng, cuối cùng mới ngã sấp trên mặt đất.
Nghe giọng hài tử, Trần Trầm vô thức nhìn sang, chỉ thấy đằng xa có một thanh cự kiếm xích kim sắc mang theo khí thế kinh người bắn tới, gần như ngay lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Ầm Ầm!
Một tiếng bạo nổ, cự kiếm trực tiếp va chạm với trường kiếm trong tay Khương Nhiên, cứ thế đẩy hắn lui ra xa mấy chục mét.
Kế đó, cự kiếm “bịch” một tiếng, cắm trước người Trần Trầm, phát ra một tiếng kiếm minh hoan hỉ.
Nhìn cự kiếm xích kim sắc lưu chuyển quang mang, phát ra chấn động cường đại, Trần Trầm lệ nóng đoanh tròng.
Tuy chưa từng nhìn thấy, nhưng huyết mạch tương liên nói cho hắn biết…
Thứ này chính là bổn mạng pháp bảo của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận