Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 286: Một mình ngươi độc chiếm tám đấu

Chương 286: Một mình ngươi độc chiếm tám đấuChương 286: Một mình ngươi độc chiếm tám đấu
         Một lát sau, Phi Long Đảo lần thứ hai khôi phục an ninh, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Trầm nhìn đại hải yêu con cua, nói một đống lời tâng bốc, đại hải yêu con cua mới vừa lòng rời đi.
Nam Bình Hải từ không xa lảo đảo chạy tới, vẻ mặt cực kỳ tức giận:
- Đại nhân! Việc này thật sự không liên quan tới ta! Ta dám thề với trời ta tuyệt đối không có ý hại đại nhân!
Trần Trầm cười cười, thật lâu sau mới mở miệng nói:
- Chuyện này về sau không cần nhắc lại, sau khi trở về ngươi kêu huynh đệ kia của ngươi thay hình đổi dạng đi đất liền phát triển đi.
Nam Bình Hải hơi thay đổi sắc mặt nói:
- Chuyện đó . . .
Mới nãy Nam Bình Hải bị phong tỏa tu vi ném qua một bên, căn bản không nghe thấy bất cứ câu gì.
Hiện giờ nghe ý của đại nhân hình như thế lực kia không bị một lưới bắt hết . . . Thậm chí về sau có khả năng sẽ trả thù.
Mười cường giả Nguyên Thần, hai mươi mấy Nguyên Thần chỉ là một phần của thế lực đó, vậy sau lưng thế lực kia khủng bố đến mức nào?
Trần Trầm lại nhắc nhở một câu:
- Còn ngươi nữa, ít gây chú ý cho ta, về sau có thể không lộ mặt thì hãy tránh lộ mặt, hiểu không?
Nam Bình Hải nghe vậy trong lòng có chút cảm động, tục ngữ nói rất hay, kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Đối mặt hiểu lầm lớn như vậy mà đại nhân chẳng những vô điều kiện tin tưởng gã, còn nhắc nhở gã chú ý an toàn, niềm tin lớn như vậy khiến gã hơi áy náy không yên.
- Đại nhân, thuộc hạ hiểu được! Thuộc hạ ngày sau sẽ hết lòng cố gắng làm việc cho đại nhân.
- Hiểu được thì tốt, để ta dạy ngươi nên giải thích việc này thế nào với bên ngoài.
- Rõ!
. . .
Sáng sớm hôm sau, Trần Trầm âm thầm quay trở về thành trì.
Sau đó tuyên bố với bên ngoài đêm qua tiền bối của Ngọc Đỉnh Đan Tông thành công bao vây tiễu trừ một đám trong phạm vi trăm thước.
Thiên Tà tổn thất nhiều người như vậy trong Vô Tận Hải, không thể nào không điều tra rõ.
Trần Trầm chỉ có thể khiến Ngọc Đỉnh Đan Tông thế thân, dù sao Ngọc Đỉnh Đan Tông rộng lớn hùng mạnh, Thiên Tà cũng không dám chọc vào.
Đương nhiên, làm một người có lương tâm, Trần Trầm không thể nào làm Ngọc Đỉnh Đan Tông gánh thay mà không cho chút kẹo.
Giả vờ đàm phán với Nam Bình Hải một phen, thương minh thật tự nhiên nhường ra nhiều ích lợi cho Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trần Trầm không quá để bụng việc này.
Trận chiến này, sức chiến đấu cấp cao của Thiên Tà trong Vô Tận Hải cơ hồ bị toàn diệt, từ nay về sau thương minh không còn bị trở ngại hướng phát triển, nhường chút ích lợi cho Ngọc Đỉnh Đan Tông là lẽ tất niên, coi như phí bảo hộ.
. . .
Khi trở lại Ngọc Đỉnh Đan Tông, Trần Trầm báo cáo sự thật việc Thiên Tà cho sư phụ Ngọc Quỳnh.
Tuy người áo đen kia không nói cho hắn biết tên của hai cường giả Luyện Hư trong Thiên Tà, nhưng Trần Trầm không ngại.
Cường giả Luyện Hư của Linh Hư Khí Tông, bán yêu.
Cường giả tuyệt đỉnh của yêu tộc, tà tu.
Tin tức này rất dễ định vị, chỉ cần hắn đến gần hai người này, tùy ý dùng hệ thống tìm kiếm liền biết đó là ai.
Nghe Trần Trầm nói, Ngọc Quỳnh khiếp sợ vô cùng, lẩm bẩm:
- Không ngờ Thiên Tà đạo chủ đời này là yêu tộc, sao có thể như vậy? Tà tu của nhân tộc ta đều đi đâu mất rồi?
Trần Trầm ở một bên không nói chuyện, thực hiển nhiên sư phụ cũng biết đến tổ chức Thiên Tà.
Trần Trầm mở miệng dò hỏi:
- Sư phụ, người nói xem, Linh Hư Khí Tông bị phá có quan hệ gì với Thiên Tà không?
Trần Trầm hỏi câu này không phải suy đoán lung tung, bán yêu của Linh Hư Khí Tông và yêu tộc cùng một tổ chức, khó bảo đảm sẽ không làm chút động tác nhỏ.
Giống như đám bán yêu Ô Tiên Tông, đi bên lằn ranh hai tộc người, yêu, kiếm chỗ tốt từ hai bên.
Ngọc Quỳnh nghe hỏi thì bỗng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
- Chuyện này không cần nói ra, ta sẽ nói cho sư phụ biết suy đoán của ngươi, còn về xử lý như thế nào thì để lão nhân gia quyết định.
Trần Trầm khẽ lên tiếng:
- Ừm!
Ngọc Quỳnh chìm trong suy tư, qua một khắc đồng hồ mới trở lại bộ dạng ung dung ưu nhã.
- Tiểu tử nhà ngươi có chút năng lực, lần này đi Vô Tận Hải chẳng những điều tra ra chân tướng, còn tra ra tin tức quan trọng như vậy. Lại còn tranh thủ nhiều lợi ích cho Ngọc Đỉnh Đan Tông ta. Công nhận, nhân tài như ngươi nếu như không ra tiền tuyến thì rất đáng tiếc.
Trần Trầm mỉm cười, trong lòng lại có chút xem thường.
Hắn rõ ràng là thiên kiêu, cố tình bị sư phụ giáng một bậc thành nhân tài.
Phi!
Trong lòng xì một tiếng khinh miệt, Trần Trầm nặn ra vẻ mặt khó xử:
- Sư phụ, thật ra ta cũng muốn ra tiền tuyến góp sức cho nhân tộc, nhưng các tiền bối của Hạo Nhiên Kiếm Tông nói ta và Tích Sương chưa đến Nguyên Thần cảnh, không thể ở bên nhau, nếu không sẽ ảnh hưởng tu luyện. Hiện giờ ta bước vào Nguyên Thần cảnh rồi, nhưng đạo lữ của ta còn kém một ít.
- Ha ha, đám kiếm tu Hạo Nhiên Kiếm Tông là tu sĩ ngay thẳng, bảo thủ, tâm tính kiên định, sao có thể vì chuyện tình cảm liền từ bỏ tu luyện? Nếu có tâm cảnh như thế thì tương lai tất nhiên không bước vào Luyện Hư được, có ở bên nhau hay không đều là rác rưởi.
Trần Trầm đưa lên lời khen đúng lúc:
- Sư phụ anh minh!
Ngọc Quỳnh liếc Trần Trầm một cái, đột nhiên nói:
- Nhưng nếu là ngươi thì ta hơi hiểu lựa chọn của Hạo Nhiên Kiếm Tông. Con người của ngươi sẽ không chậm trễ bản thân tu luyện, nhưng rất có tài ảnh hưởng người khác.
Trần Trầm đen mặt, nói vậy là sao?
Hắn ảnh hưởng ai chứ? Người đi theo hắn có ai mà không tu vi tăng tiến vùn vụt?
Cùng lắm là Trương Kỵ bị hắn ảnh hưởng chút xíu.
Ngọc Quỳnh này nói chuyện giết người không thấy máu!
Thấy vẻ mặt hậm hực của Trần Trầm, Ngọc Quỳnh tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút hưng phấn nói:
- Trần Trầm, hay là ngươi gia nhập Thiên Tà đi? Tuy là thế lực hắc ám, nhưng trong thời gian chiến tranh này góp sức cho nhân tộc vẫn tốt hơn. Tệ nhất cũng không thể để nó rơi vào tay yêu tộc, trở thành vũ khí cho yêu tộc đối phó nhân tộc ta.
Trần Trầm nghe vậy lắc đầu như trống bỏi:
- Loại người như ta đã định sẵn khí chất khác biệt với Thiên Tà, sư phụ, nếu ngươi kêu ta trà trộn vào Hạo Nhiên Kiếm Tông thì ta có mấy phần nắm chắc, còn bảo vào Thiên Tà thì làm khó ta quá.
Nói xong lời này, Trần Trầm vẻ mặt nghiêm túc, trên người mơ hồ có hạo nhiên chính khí phát tán ra.
Ngọc Quỳnh nét mặt có chút thất vọng:
- Trần Trầm, ngươi đã quá coi thường bản thân.
Trần Trầm hoàn toàn thờ ơ, hắn không thích giao tiếp với người tà ác:
- Sư phụ, ta không phải tà tu, cũng không phạm tội lớn bị truy nã, ta đi Thiên Tà làm gì? Nếu có ngày nhân tộc không chứa chấp ta được thì ta mới suy xét chuyện này.
Ngọc Quỳnh nghe vậy cười bắt lấy tay của Trần Trầm, nhìn Phá Ách Ấn, khinh miệt nói:
- Trần Trầm, nếu tội nghiệt trên đời cỡ một thạch thì mình ngươi độc chiếm tám đấu, ông trời đều không chứa ngươi được, còn dám bảo là không phạm tội lớn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận