Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 328: Lại vào lãnh thổ yêu tộc (1)

Chương 328: Lại vào lãnh thổ yêu tộc (1)Chương 328: Lại vào lãnh thổ yêu tộc (1)
         Nếu bọn họ đã đưa cho Trần Trầm thì cũng chuẩn bị tâm lý không lấy lại, dù sao đi yêu tộc cướp thịt từ miệng cọp, có thể bình an trở về hay không vẫn chưa biết.
Nếu người đã chết thì những báu vật này cũng sẽ mất.
Khi đó thì tặng hay cho mượn có gì khác nhau?
Tặng đồ xong, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông giàu nhất.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông phớt lờ ánh mắt của ba người, trong mắt chỉ có Trần Trầm, giây lát sau, nhẹ giọng thở dài nói:
- Ngọc Đỉnh Đan Tông ta ra một đệ tử như vậy đúng là không dễ dàng.
Nói xong lời này, sắc mặt của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông hơi trắng, sau đó lấy một túi trữ vật ra đưa đến trước mặt Trần Trầm.
Dường như trong túi trữ vật đựng vật sống, túi mấp máy.
Thấy cảnh này, ba vị tông chủ khác bỗng thay đổi sắc mặt, tựa hồ cực kỳ khiếp sợ, nhưng cuối cùng không nói chuyện.
Ngược lại Ngọc Quỳnh siêu kích động lớn tiếng nói:
- Sư phụ, cái này không được! Lỡ bị thất lạc thì thực lực của sư phụ sẽ bị ảnh hưởng nặng!
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông liếc Ngọc Quỳnh một cái, vuốt râu hơi lộn xộn, ra vẻ không để ý nói:
- Không sao, đồ tôn của ta bất chấp cả tính mạng, dù thế nào thì ta không thể khiến hắn thất vọng đau khổ.
Nói xong, túi trữ vật trực tiếp bay tới trước mặt Trần Trầm, chủ động chui vào trong trữ vật giới.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông thấy thế cơ mặt co giật, không kiềm được nhắc nhở nói:
- Đồ tôn, ngươi nhớ phải chú ý an toàn, thứ này của ta là cho ngươi mượn thôi.
Trần Trầm dò xét trữ vật giới, túi trữ vật nằm trong đó còn mấp máy.
Hắn dùng thần thông cảm ứng sơ, ai ngờ một chút thần thức vừa thò vào đã bị xóa tan.
Tuy Trần Trầm không thấy rõ tình huống cụ thể ở bên trong, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm giác được trong đó đựng một đoàn lực lượng hủy diệt cực kỳ bạo liệt.
Rất có thể là thiên địa linh hỏa.
Lại liên tưởng nét mặt khiếp sợ kinh ngạc của người khác, Trần Trầm cơ hồ có thể kết luận, bên trong đựng linh hỏa mang theo bên mình của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông, thứ đó quan trọng với Luyện Đan Sư chỉ đứng sau bảo bối bản mệnh.
Nhưng bảo bối bản mệnh thì không thể đưa cho người khác, nên nói chính xác hơn thì tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông đã giao cho hắn thứ quý giá nhất có thể cho.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Trầm cảm động.
Tuy hắn chưa gặp sư tổ này vài lần nhưng thật lòng yêu thương hắn, không cầu bất cứ báo đáp.
Trần Trầm nhẹ thở ra một hơi, nghiêm túc chắp tay hướng sư tổ của mình:
- Sư tổ yên tâm, ta nhất định sẽ sống trở về!
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông gật đầu, chỉ cảm thấy càng nhìn Trần Trầm càng vừa mắt, chỉ chốc lát, ánh mắt nhìn hắn trìu mến như nhìn tôn tử của mình.
- Trần Trầm, bên chúng ta cũng sẽ thừa dịp khoảng thời gian này cố gắng hết sức đuổi yêu tộc trong lãnh thổ ra, cũng tạo áp lực với bên yêu tộc, bọn họ tuyệt đối không thể nào rút ra quá nhiều cường giả Luyện Hư đi sưu tầm Huyết Mạch Yêu Thần kia. Ta phỏng chừng Nguyên Thần đỉnh sẽ là chủ lực, tuy ngươi có nhiều báu vật nhưng phải nhớ cho kỹ, cẩn thận là trên hết!
- Đệ tử hiểu.
Trần Trầm chịu đựng ánh mắt trìu mến kia, lúng túng lên tiếng.
. . .
Một lát sau, thần thức của bốn tông chủ tan biến.
Trần Trầm tự chuẩn bị vài thứ, sau đó đi tới bên cạnh Hạ Tích Sương, giao một trữ vật giới cho nàng.
- Tích Sương, nàng hãy giữ thứ trong này giùm ta, đi ra ngoài không tiện mang quá nhiều đồ.
Hạ Tích Sương dò xét sơ, trong trữ vật giới đựng một trăm trữ vật giới, điều này khiến nàng trong một chốc đều không biết nói cái gì.
- Yên tâm, với sự thông minh tài trí của ta thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Đây không phải lần đầu tiên ta vào yêu tộc, trong yêu tộc cũng có người của ta.
Trần Trầm nói rồi hôn Hạ Tích Sương một cái, tiếp đó dùng thần thông báo cho một số người trong Vô Phong Thành, rồi hắn bay ra ngoài, không quay đầu lại.
. . .
Đi vào phạm vi lãnh thổ yêu tộc.
Trần Trầm đổi khuôn mặt khác, gọi Anh Vũ Yêu Vương ra, qua nhiều ngày, lông toàn thân Anh Vũ Yêu Vương đã mọc lại đầy đủ.
Khi gặp lại Trần Trầm, Anh Vũ Yêu Vương mếu máo, thân thể phản xạ có điều kiện co rúm lại.
- Đại nhân, lúc nãy tại sao đại nhân đánh ta?
Trần Trầm không biết nên nói cái gì, rõ ràng Anh Vũ Yêu Vương không nhận ra nó đã hôn mê hơn mười ngày.
- Không có gì, không cẩn thận đụng phải, đi, lại đi Thiên Hồ sơn mạch.
Anh Vũ Yêu Vương cười gượng đồng ý, lúc này mới phát hiện lông chim của mình đã mọc ra đầy đủ.
Nhưng lúc này Anh Vũ Yêu Vương không rảnh thắc mắc, đại nhân trên người nó quá hung tàn, nó sợ bay chậm chút sẽ ăn đòn.
Bay đi chưa được nửa canh giờ.
Nét mặt của Trần Trầm bỗng trở nên nghiêm túc, yêu tộc trong lãnh thổ yêu tộc nhiều hơn lần trước hắn đến gấp mấy lần, trong đó không thiếu một ít Yêu Hoàng.
Hắn mà bay lung tung kiểu này thì sẽ xảy ra chuyện.
Cẩn thận châm chước một phen, hắn trốn vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung. Ở trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, tuy thần thức của Trần Trầm sẽ bị áp chế một ít, nhưng chung quy an toàn rất nhiều.
Theo như quy hoạch của Trần Trầm thì chuyến đi này tìm Hồ Tiên Nhi trước, sau đó từ nàng mang hắn đi Yêu Đình.
Đến lúc đó, hắn sẽ thử tìm một ít dấu vết chiến đấu, qua dấu vết chiến đấu tìm được nơi Huyết Mạch Yêu Thần hoặc Thiên Tà đạo chủ biến mất.
Cuối cùng trực tiếp sử dụng cơ hội mười vạn dặm truy tung hoa nhân.
Trước khi đến đây, Trần Trầm đã chuẩn bị tâm lý sẽ dùng hết hai lần cơ hội mười vạn dặm truy tung.
. . .
Nhưng mà, ngày vui không dài lâu, không lâu sau, một truyền tấn đến từ Thiên Tà ngắt ngang kế hoạch của Trần Trầm.
- Trong yêu tộc, tất cả thành viên Thiên Tà đi Bắc Mang Sơn tập hợp.
Trông thấy mệnh lệnh này, Trần Trầm liên tục thay đổi sắc mặt.
Có được quyền hạn thống nhất truyền tấn thành viên Thiên Tà, e rằng trừ Thiên Tà đạo chủ ra chỉ có bán yêu Luyện Hư kia.
Hiện giờ Thiên Tà đạo chủ mất tích, căn bản liên lạc không được, vậy thì mệnh lệnh này tám chín phần mười đến từ bán yêu Luyện Hư kia.
Trước khi Thiên Tà đạo chủ mất tích làm một việc cuối cùng là mang bán yêu Luyện Hư về lãnh thổ yêu tộc, nghĩa là bán yêu Luyện Hư rất có thể biết chuyện Thiên Tà đạo chủ mất tích.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm xoa trán.
Bán yêu Luyện Hư kia từng có xích mích với hắn, nếu phát hiện thân phận của hắn thì khó mà nói có xuống tay hay không.
Hơn nữa Trần Trầm là nhân tộc, xuất hiện trong lãnh thổ yêu tộc, nói sao cũng không hợp lý.
Nhưng nếu không đi, vậy chưa chắc được đến tin tức xác thực về Thiên Tà đạo chủ từ chỗ Yêu Đình.
- Tiểu Anh Vũ, biết Bắc Mang Sơn ở đâu không?
- Ta đương nhiên biết . . . Biết.
Anh Vũ Yêu Vương theo bản năng đồng ý, nhưng nói xong thì lộ vẻ mặt hối hận.
- Cách nơi này xa không?
- Không quá xa, khoảng bốn vạn dặm đường. Bắc Mang Sơn là ngọn núi cao nhất của lãnh thổ yêu tộc ta, nhưng trụi lủi, không có yêu tộc nào muốn ở lại nơi đó, ta cũng chỉ đi qua một lần.
- Mang ta đi.
Biết được chặng đường không xa, Trần Trầm lập tức quyết định đi Bắc Mang Sơn một chuyến. Tục ngữ nói rất hay, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, nếu sợ mạo hiểm thì hắn không đến lãnh thổ yêu tộc cho rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận