Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 192: Thanh Danh Lan Xa

Chương 192: Thanh Danh Lan XaChương 192: Thanh Danh Lan Xa
         Hạ Tích Sương đi rồi, Trần Trầm phiền muộn suốt mấy ngày, sau đó tập trung vào tu hành, đồng thời, hắn cũng bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để tăng cường thực lực hai nước.
Sở dĩ Đại Tấn cùng Đại Chu nhỏ yếu, nguyên nhân chủ yếu là do vị trí địa lý có vấn đề.
So với lãnh thổ của Tứ đại quốc Nhân tộc, mức độ linh khí tại đây kém một mảng lớn.
Theo như lời Chu Nhân Long, đó là bởi vì Hỏa Diệm sơn mạch ngăn chặn đại địa linh mạch, mới khiến cho linh khí trong lãnh thổ lưỡng quốc cực kỳ mỏng manh.
Vì lẽ đó, muốn có được linh khí nồng đậm như Đại Hạ, trừ phi dập tắt Hỏa Diệm sơn mạch.
Chuyện này nói dễ hơn làm! Nghe đồn Hỏa Diệm sơn mạch vốn là do Chu Tước vẫn lạc mà thành, cũng có lời đồn Hỏa Diệm vốn là thần hỏa từ thương giới rơi xuống hình thành.
Nói tóm lại, muốn diệt Hỏa Diệm sơn mạch kéo dài vạn dặm, bằng vào thực lực tu sĩ giới này thì không cách nào làm được.
- Nếu có thứ như Quạt ba tiêu thì tốt rồi! - Trần Trầm thở dài, tuy nhiên, hắn cũng không nhụt chí.
Không diệt được Hỏa Diệm sơn mạch, hắn có thể lui một bước cầu việc khác, chẳng phải Hạo Nhiên Kiếm Tông xây dựng trên khô sơn sao?
Nơi đó linh khí vẫn nồng đậm đến cực điểm.
Cho nên bằng vào nhân lực cũng có thể kiến tạo động thiên phúc địa đỉnh cao.
Theo như kế hoạch của hắn, tốt nhất là thành lập một nơi chuyên tu luyện ở giao giới hai nước, linh khí ở đó nhất định phải đạt đến cấp bậc của Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Về sau, tu sĩ hai nước sẽ tu luyện tại đó.
Lại nói, hắn nắm giữ động thiên phúc địa, cũng có nghĩa là nắm giữ quyền lực tuyệt đối, đến lúc đó, có làm tông chủ hay không làm tông chủ, kỳ thật không còn trọng yếu.
Nói không chừng sau này sẽ sinh ra tông môn mới, mà hắn chính là một đời lão tổ…
- Cũng không biết muốn kiến tạo một cái động thiên phúc địa như vậy cần tốn hao bao nhiêu nữa! - Đột nhiên, Trần Trầm lại có cảm giác mình nghèo rồi.
Nếu phát triển một mình, thân gia của hắn đương nhiên dư xài, nhưng muốn phát triển một đại tông môn, quả thật có chút giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi.
Tài nguyên thì còn đỡ.
Hắn có thể dùng hệ thống ra ngoài truy tung, vẫn tìm được một ít.
Thiếu thốn nhất chính là nhân tài.
Hắn cũng không thể trông cậy vào tên ngốc như Viên Kình Thiên giúp mình phát triển tông môn được!?
- Ta quả thật là vì tiền đồ hai nước mà nát ruột nát gan, không biết có ai hiểu được cho ta?
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Trầm đột nhiên cảm thấy xót xa cho thân mình.

Một đoạn thời gian ngắn sau đó, ban ngày Trần Trầm tu luyện, đến đêm lại bay vòng quanh mấy lượt.
Chỉ trong vòng một tháng, danh sơn đại xuyên trong lãnh thổ lưỡng quốc đều có bóng dáng vờn quanh của hắn, đồng thời, nhẫn trữ vật của hắn cũng càng ngày càng phong phú.
Phụ cận biên cảnh lưỡng quốc, không biết từ khi nào bỗng có một tòa đại sơn lẳng lặng quật khởi, thời thời khắc khắc có không ít tu sĩ hai nước xuất hiện, kiến tạo kiến trúc, bố trí đại lượng tụ linh trận pháp.

Lưỡng quốc chi ngoại.
Thông qua đám Yêu tộc kia, danh tiếng Trần Trầm ngày một lan xa.
Tiên Thiên Linh Thể, đạo lữ Hạ Tích Sương, tu sĩ Nhân tộc đánh bại Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc Hồ Bạch,…
Mấy thứ này đều là biệt hiệu của Trần Trầm.
Thời gian dần qua, từ một tên vô danh tiểu tốt, Trần Trầm từ từ có chút danh tiến, tuy chưa thấy rõ chân nhân, nhưng trong lãnh thổ tất cả các đại quốc, cái tên này bắt đầu được lưu tâm.
Tây Cương, trên một cái chiến trường nào đó.
Một gã thiên kiêu Nhân tộc nhìn tin tức trong tay, cả người nhịn không được run lên.
Lão giả bên cạnh vội vã đỡ lấy hắn.
- Hạ Tích Sương vậy mà có đạo lữ rồi… Không! Ta muốn đi diệt tên kia!
Ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, thiên kiêu Nhân tộc xoay người định phi về một hướng, nhưng còn chưa kịp bay lên đã bị lão giả bên cạnh đè xuống.
- Trần Trầm kia cũng là thiên kiêu Nhân tộc, trong đại chiến không thể vọng động can qua cùng đồng tộc! Thiếu chủ, xin hãy nén bi thương!
Nghe vậy, thiên kiêu Nhân tộc nọ khóc rống lên, bộ dạng vô cùng chán nản.
Một màn như vậy phát sinh ở rất nhiều nơi, trong vòng một đêm, Trần Trầm gây ra thù hằn vô số.

Cũng ở Tây Cương.
Một nam hồ tuấn tú đang ôm ấp hai cái nữ yêu bên cạnh, nghe tin, hắn đực mặt ra.
- Sao tên thiên kiêu Nhân tộc nào cũng thích giẫm lên Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc ta để nổi danh vậy hả? Móa nó, cái này khác nào xem thường tộc ta không yêu! Thật sự là đáng giận!
Tuy ngoài miệng kêu gào mắng chửi, thế nhưng nam hồ kia lại nhếch mép cười.
Lão hồ ly bên cạnh thấy vậy, nhịn không được co giật cơ mặt.
Lão bà của đại nhân vừa chết không lâu, cảm giác vui sướng còn chưa qua đi, thế nên mặc dù nghe tin xấu, hắn cũng vẫn khoái trá như thường.
- Đại nhân, ta cảm thấy nên cho tên Trần Trầm kia một bài học, dù sao hắn phế căn cơ đại nhân Hồ Bạch, Hồ đại nhân muốn bước vào Nguyên Thần chỉ sợ phải tiêu hao thêm năm mươi năm nữa.
- À, lãnh thổ lưỡng quốc kia là do người nào chịu trách nhiệm? - Nam hồ chẳng chút để tâm hỏi.
- Là nữ nhi của ngài, Hồ Tiên Nhi, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở đó, tương đối quen thuộc, ngài cũng đã lệnh cho lão nô chiếu cố nàng nhiều hơn, vì thế ta liền đề nghị Yêu Đình để nàng phụ trách mảnh đất kia.
Lão hồ ly cung kính nói.
- Là tiểu nha đầu kia sao, quả thật là ta có lỗi với nàng. Mà thôi, ngươi phái thêm cho nàng một ít nhân thủ, thuận tiện cho nàng thêm chút vốn, để nàng tìm cơ hội giáo huấn tên Trần Trầm kia một chút.
- Lão nô tuân mệnh!
Nghe vậy, lão hồ ly cung kính đáp, sau đó nhanh chân lui xuống, đợi sau khi xoay người, trong mắt hắn thoáng lóe lên một tia kích động.
- Tiểu thư, ân tình của phu nhân, lão nô không dám quên, đáng tiếc, lão nô chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu thôi.
...
Mà ở Bắc Cương.
Trong một tòa cung điện nào đó.
Một lão giả có vẻ ngoài tiều tụy, đôi con ngươi vẩn đục đang nhìn về phía trước, ánh mắt không hề có tiêu cự.
- Sư tôn…
Nhìn bộ dạng này của hắn, đệ tử bên cạnh nhịn không được ân cần hô lên một tiếng.
- Khương Sơ, đệ đệ Khương Nhiên của ngươi đâu rồi? Gọi hắn tới!
Nghe thấy cái tên “Khương Nhiên” này, trong mắt Khương Sơ lóe lên tia bi thống, trầm giọng đáp:
- Sư tôn, Khương Nhiên đến Đại Chu, thay sư tôn sử lý chuyện kia, sau đó… sau đó không còn về nữa. Ta đoán… E rằng hắn đã gặp phải chuyện bất trắc.
- Chuyên bất trắc? Thật đáng tiếc, đúng rồi, vật giấy ở biên cảnh Đại Hạ kia thế nào rồi?
- Sau khi Yêu tộc xâm lấn, đã mất tích. - Khương Sơ bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, vẩn đục trong mắt lão giả thoáng cái biến mất, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, cũng xem như dễ tính, chuẩn bị thêm cho ta mấy cỗ thân thể, đại nạn của vi sư sắp đến, hiện tại ta cũng chỉ có thể cố gắng mỗi ngày thôi.
Nghe nói thế, Khương Sơ thở dài.
Sư tôn chính là thừa tướng Đại Hạ, tu vi Nguyên Thần cảnh đỉnh cao, trăm năm không thể đột phát đến cảnh giới Luyện Hư, bất đắc dĩ phải nghiên cứu tà đạo, ý đồ thông qua tà đạo cường hành tiến vào Luyện Hư cảnh.
Có ai ngờ biến cố liên tiếp xảy ra, mấy cỗ Âm Sát Thi Khôi vất vả lắm mới luyện thành đều bị hủy, mà sư tôn cũng bị lực lượng tà đạo phản phệ, thân thể cơ hồ bước đến bờ bực tiêu vong.
Hiện tại chỉ có thể tìm một cỗ thân thể mới để thay thế, cường hành đoạt xá, mượn đó trọng sinh.
Mà nhắc đến thân thể, Khương Sơ đột nhiên nghĩ đến một cái tên vừa nổi lên ở Nhân tộc.
- Sư tôn, tộc ta lại xuất hiện một cái Tiên Thiên Linh Thể, Tiên Thiên Linh Thể này cũng không phải xuất thân từ tứ đại tông môn, mà hắn là Đại Tấn chi nhân. Đại Tấn chính là chư hầu quốc do Vô Tâm Tông đứng đầu, cho nên… Có lẽ hắn cũng không có bối cảnh lợi hại gì…
- A? Tiên Thiên Linh Thể, là thật sao? - Vốn dĩ, cơ thể còn đang còng xuống, thoáng cái, lão giả lập tức ngồi thẳng dậy, bởi vì kích động mà trong mắt bắn ra hào quang.
- Tin tức do Yêu tộc truyền ra, hẳn là thật.
- Ngươi mang theo ám vệ đi tra thử, đừng gây ra động tĩnh quá lớn.
- Vâng!
...
Ở Đại Tấn xa xôi, lúc này, Trần Trầm vẫn còn đang cố gắng tu hắn, không biết bên ngoài có không ý người đã đánh chủ ý vào hắn.
Trong một tháng này, sơn môn mới xây cũng đã dần có khí sắc, xem ra qua nửa tháng nữa sẽ kiến tạo hoàn tất.
Đến lúc đón, đoán chừng linh thạch trên người hắn cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Tuy là linh thạch chỉ chiếm một phần nhỏ thân gia của hắn, nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác không an toàn.
Trên người mang theo Hệ thống truy tung, nếu hắn cứ nấn ná ở nơi nhỏ bé này, đối với hệ thống chính là một loại lãng phí.
Đây cũng là nguyên do khiến hắn động ý niệm rời khỏi lưỡng quốc, cho nên vài ngày trước, hắn bắt đầu lưu ý tin tức ngoại giới.
- Sư huynh, đây là tin từ Đông Cương truyền tới, có lẽ sẽ hữu dụng đối với ngươi!
Lúc này, Viên Kình Thiên từ phía sau hiện ra, đặt một phần bạch thư trước mặt Trần Trầm.
Tiếp nhận bạch thư, Trần Trầm không khỏi nhướng máy.
Đây là công văn chiêu mộ tu sĩ của Ngọc Đỉnh đan tông Đông Cương.
Ngọc Đỉnh đan tông thân là một trong Tứ đại tông môn, trên phương diện luyện đan đứng hàng nhất lưu, nhưng lại khiếm khuyết về chiến lực, chính vì thế dưới trướng có rất nhiều tông môn phụ thuộc.
Hiện tại là đại chiến hai tộc, chỉ sợ những tông môn phụ thuộc này không đủ dùng, cho nên mới ra sách lược chiêu mộ binh lính.
- Ngọc Đỉnh đan tông…
Trần Trầm hít sâu một hơi, chợt nhớ đến thời điểm thủ vệ trường thành, trong cứ điểm có một ít đan dược đề thăng tu vi.
- Nếu có thể tìm được mấy vị Luyện Đan Sư về thì tốt rồi…
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Trầm đột nhiên nở nụ cười.
- Kình Thiên, đi với ta một chuyến đến Đông Cương.
Nghe vậy, mắt Viên Kình Thiên sáng lên, cũng nhếch mép cười theo, chỉ có điều nụ cười của hắn mười phần hèn mọn bỉ ỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận