Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 237: Các ngươi tìm báu vật cái cây búa! Bơi lội tắm biển thì đúng hơn

Chương 237: Các ngươi tìm báu vật cái cây búa! Bơi lội tắm biển thì đúng hơnChương 237: Các ngươi tìm báu vật cái cây búa! Bơi lội tắm biển thì đúng hơn
         Thuyền lớn dần di động, đám tu sĩ trở lại chỗ ở tạm của mình trên thuyền.
Hành trình trị giá hai vạn linh thạch thì trang sức căn phòng tự nhiên là cực kỳ lộng lẫy.
Trần Trầm thấy vậy thì tâm lý cân bằng hơn nhiều.
Chỉ riêng thuyền lớn đã cần phí tốn rất đắt đỏ. Ngoài ra đi suốt hành trình cần luôn luôn mở đại trận, tiêu hao linh thạch cũng là con số thiên văn.
Hơn nữa cuối cùng kiếm được linh thạch không chỉ rơi vào túi của một mình cường giả Nguyên Thần cảnh.
Lúc mới lên thuyền Trần Trầm đã cảm ứng một phen, trên thuyền lớn trừ chủ thuyền là Nguyên Thần cảnh ra còn có mười tu sĩ Nguyên Anh làm hộ vệ. Nhân viên các vai trò khác nhau cũng có gần trăm người.
Mặc dù tổng kết lại vẫn lời to, nhưng Trần Trầm không hâm mộ, dù sao hắn toàn làm kiểu mua bán không vốn, không cần mạo hiểm.
Quy tắc tìm bảo bối rất đơn giản.
Thứ nhất, tu sĩ được tùy thời tự mình xuống biển tìm, nhưng cấm không cho rời khỏi phạm vi hai mươi dặm quanh thuyền lớn.
Thứ hai, thuyền lớn đi một vạn dặm sẽ neo lại nửa ngày, trong khoảng thời gian đó phạm vi sưu tầm của tu sĩ có thể khuếch tán đến năm trăm dặm xung quanh thuyền lớn.
. . .
Thuyền lớn mới xuất phát, đám tu sĩ trên thuyền không có nhiều dục vọng tìm bảo bối, bởi vì vùng biển gần Đông Cực Đảo mỗi ngày đều có thuyền nhỏ sưu tầm, xác suất họ xuống biển tìm được đồ tốt không lớn.
Hơn nữa là người có tiền cưỡi trên thuyền lớn như thế này, trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác ưu việt, lúc này xuống nước thì khác gì cưỡi thuyền nhỏ?
Chờ thuyền lớn tiến lên ngàn dặm, rốt cuộc có một ít tu sĩ bắt đầu xuống biển.
Trần Trầm chú ý trang bị của bọn họ đa số là y phục chế tạo đặc biệt, có thể hoàn toàn ngăn cách nước biển, như vậy có thể tiết kiệm nhiều linh lực.
Sự thật thì tu sĩ trên đường đi phần lớn đều lặn dưới biển, đối với bọn họ, thuyền lớn trừ là trạm bổ cấp ra còn là chỗ dựa tâm lý.
Dưới biển sâu không thể bổ sung linh lực, nếu tiết kiệm linh lực hộ thể thì có thể tăng lớn thời gian xuống biển, thu hoạch càng nhiều thiên tài địa bảo.
Trần Trầm tự nhiên sẽ không ngồi nhàn rỗi trên thuyền lớn, hắn sớm muốn xuống biển rồi.
Lấy ra Tị Thủy Tráo mà Ngọc Quỳnh đưa cho, Trần Trầm xuống biển.
So với tu sĩ khác bơi qua bơi lại trong Vô Tận Hải thì Trần Trầm trực tiếp đi trong biển.
Ngọc Quỳnh đưa đồ không thể nào kém, Tị Thủy Tráo toàn dựa vào linh thạch cung cấp năng lượng, chẳng những bảo chứng bốn phía không bị nước biển xâm thực, còn có thể tự do khống chế di động, giống như một loại báu vật lặn cỡ nhỏ.
Nhưng báu vật lặn tuyệt đối không thể mang lại tầm nhìn rộng thoáng như Tị Thủy Tráo.
Mới xuống nước, Trần Trầm chưa kịp dùng hệ thống thì đã nhìn thấy một đốm sáng lớn trong đá san hô bên dưới.
Hắn đi qua xem, không ngờ trong kẽ hở đá san hô có một viên minh châu to bằng đầu người.
Nâng minh châu trong tay, Trần Trầm không biết nên nói cái gì, mang thứ này về có thể chiếu sáng nguyên căn phòng lớn.
Trần Trầm vừa lẩm bẩm vừa cất minh châu vào:
- Tục! Quá tục! Chắc Tích Sương không thích đâu, có lẽ sư phụ sẽ thích.
- Hệ thống, trong phạm vi trăm thước có vật quý giá nào không?
[Trong đá san hô trước mặt có một ít biển sâu tinh khoáng, trong cát biển về bên trái ba mươi thước có nội đan hải yêu Kết Đan Kỳ đánh rơi, bên dưới đáy biển năm mươi thước có một gốc Thâm Hải Linh Tham bảy nghìn năm . . .]
Hệ thống một hơi liệt kê ra bảy, tám đáp án, Trần Trầm tặc lưỡi lấy làm lạ.
Người không biết còn tưởng rằng hắn dùng truy tung phạm vi lớn.
Chỉ riêng phạm vi trăm thước đã có nhiều báu vật như vậy, suốt hành trình sẽ được bao nhiêu món?
Trần Trầm hơi lo, lo lắng mình chưa tìm được Ngưng Thần Châu thì đã vui vẻ đến quên hết lối về.
Trần Trầm lẳng lặng cất bảy, tám món này vào trữ vật giới, hắn quan sát tu sĩ khác trong biển, bọn họ như người cá sưu tầm khắp nơi.
Nhưng dưới đáy biển vô cùng tối tăm, trừ minh châu to cỡ đầu người là dễ tìm ra, thứ khác đâu dễ tìm được?
Đặc biệt là một số báu vật bị cát biển che đậy hoặc ẩn tàng trong đá san hô, căn bản không có cơ hội tìm đến, bởi vì mọi người phải theo sau thuyền lớn.
Những chỗ này có thể nhìn một cái đã là tốt rồi, làm gì có thời gian cẩn thận tìm.
- Các ngươi tìm báu vật cái cây búa! Bơi lội tắm biển thì đúng hơn!
Nhìn đám người lướt qua các thứ tốt mà vẫn ra vẻ tìm kiếm lung tung, Trần Trầm sốt ruột thay cho họ, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hốt hết chúng nó bỏ vào túi.
Bất giác hắn đã đi theo thuyền lớn tiến lên hơn nghìn dặm.
Không nói cái khác, lấy đồ cũng rất mệt mỏi, vừa đi vừa lấy làm Trần Trầm chết lặng. Những báu vật dưới vạn năm thì hiện tại hắn không thèm nhìn.
Trần Trầm sắp lấy đến mỏi tay thì hệ thống đột nhiên đưa ra một gợi ý:
[Bên dưới chín mươi tám thước có một gốc Xích Huyết San Hô trăm vạn năm.]
Nghe thấy gợi ý này, Trần Trầm nháy mắt tinh thần tỉnh táo, hắn không quan tâm cái khác, chỉ nghe năm tuổi của cây san hô trăm vạn năm.
Cơ hồ trong chớp mắt Trần Trầm đã đến vị trí mà hệ thống gợi ý.
Đó là một chỗ đá ngầm, có nhiều con cá lội ở bên trong, đưa mắt nhìn không thấy Xích Huyết San Hô gì cả.
Trần Trầm không tin tà, nhẹ nhàng vẹt ra khối đá ngầm mà hệ thống chỉ định vị trí.
Tảo biển dày cỡ một ngón tay bị vẹt ra, bên trong bỗng bắn ra một tia sáng đỏ như laser bắn thẳng lên mặt biển.
Cùng lúc đó, lực lượng huyết khí cực kỳ đậm đặc ập vào mặt, Trần Trầm suýt bị choáng xỉu.
Trần Trầm giật mình kêu lên:
- Ôi mợ!
Hắn nhanh chóng thu nguyên khối ‘đá ngầm’ vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Mấy tu sĩ cách không xa tựa hồ bị tia sáng đỏ vụt qua rồi tắt kia hấp dẫn, tất cả đều tiềm thức nhìn qua. Trần Trầm phớt lờ ánh mắt của mọi người, bình tĩnh bước đi.
Hắn rời đi, đám người bơi lại chỗ đá ngầm, lục tìm bốn phía.
Tìm khoảng một phút đồng hồ, mắt thấy sắp rời xa phạm vi hai mươi dặm quanh thuyền lớn, mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể không cam tâm rời đi.
. . .
Trần Trầm cảm ứng khối ‘đá ngầm trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, trong lòng không biết nói cái gì.
Xích Huyết San Hô trăm vạn năm này bị tảo biển bao kín, chỉ có chỗ cỡ một ngón tay bị hắn lau đi mới lộ ra bộ mặt thật.
Chỉ một khoảng trống nhỏ xíu mà bắn ra tia sáng cực kỳ chói mắt.
Lục Đậu thấy cục san hô đó thì bò lại, phun ra Huyền Vũ Trọng Thủy, tảo biển bị trôi đi hết, Xích Huyết San Hô to cỡ căn phòng nhỏ lộ ra hình dáng.
Nhưng Trần Trầm không thấy rõ bộ mặt thật của Xích Huyết San Hô, bởi vì ở trong mắt hắn, nguyên Tiểu Vô Ưu Tiên Cung đều thành màu đỏ, hắn như đi vào thế giới màu đỏ, chỉ mơ hồ thấy chính giữa có một mặt trời đỏ.
Ngoài ra tràn ngập lực lượng khí huyết cực kỳ bàng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận