Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 309: Trấn thủ một thành

Chương 309: Trấn thủ một thànhChương 309: Trấn thủ một thành
         Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông bỗng trầm giọng quát:
- Trần Trầm!
Nàng biết rõ tiểu tử này muốn trò mèo gì!
Trần Trầm giật bắn người, nhanh chóng đứng thẳng:
- Có!
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông nhìn thằng nhóc ranh ma trước mặt mình, bất đắc dĩ lắc đầu, một lát sau nàng quay mặt đi, nhẹ giọng nói:
- Tích Sương là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, xem nàng như nữ nhi của mình. Ngươi có thể mang nàng đi, nhưng phải chăm sóc tốt cho nàng, không thể khiến nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, hiểu không?
Trần Trầm nhìn vành mắt ửng đỏ của Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông, nét mặt cũng trở nên trịnh trọng, nghiêm túc nói:
- Sư phụ yên tâm, chỉ cần ta không chết thì tuyệt đối sẽ không để Tích Sương xảy ra chuyện. Dù ta chết cũng sẽ sắp xếp đường lui cho nàng.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông nghe thấy câu hứa hẹn này, nhẹ lau một chút khóe mắt, sau đó nghiêng đầu, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc.
- Ghi nhớ lời ngươi nói hôm nay, nếu ngươi không làm được, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
Nói xong câu đó, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông móc ra một tòa thành trì nhỏ từ trong trữ vật giới, đưa tới trước mặt Trần Trầm:
- Tòa thành này giống như Trấn Yêu Thành, là chí bảo không gian có thể chứa nhiều tu sĩ, mở rộng toàn bộ phòng hộ thì dù là cường giả Nguyên Thần đỉnh trong một chốc đều không cách nào công phá. Nguyên nhân tộc có tổng cộng hai mươi bốn tòa thành giống như vậy, là kết tinh hàng vạn năm của nhân tộc, bây giờ giao nó cho ngươi.
Trần Trầm nhìn tiểu thành trì trước mắt mình, nâng nó lên, cẩn thận quan sát một phen.
Tiểu thành trì cao cỡ một phần ba chiều cao con người, vuông vức, màu vàng đồng, rìa thành trì góc cạnh rõ ràng, cho người cảm giác cứng rắn không thể phá vỡ.
Nhưng Trần Trầm biết điểm quý giá nhất của thứ này không ở chỗ lực phòng ngự mà là tính năng mang theo.
Có tiểu thành trì, vô luận chiến tranh phát sinh ở nơi nào, chỉ cần cùng lúc mang hơn mười tòa thành là có thể trong khoảnh khắc hình thành một phòng tuyến không gì phá nổi.
Trần Trầm cẩn thận cất thành trì vào trữ vật giới, nghiêm túc hỏi:
- Sư phụ, ta mang tòa thành đi đâu trấn thủ?
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông không nói chuyện, mà là chỉ một vị trí trên bản đồ treo trên bức tường không xa.
Nơi đó nằm tận cùng bên trong toàn bộ chiến tuyến, cũng cách lãnh thổ yêu tộc xa nhất.
. . .
Cùng lúc đó.
Trên ngọn núi hiểm trở ở Tây Cương, một đám đại năng Luyện Hư đang bàn bạc việc này.
Trên mặt Ma Tôn của Thất Sát Ma Đạo tràn ngập lo lắng.
- Sư huynh, nhanh vậy cho Trần Trầm chấp chưởng một tòa thành có phải là quá sớm không?
Nguyên nhân tộc, người có thể khiến Ma Tôn kêu sư huynh thì chỉ có tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông, đương nhiên, chủ yếu là được cho viên Tạo Hóa Phá Hư Đan.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông lắc đầu nói:
- Ngọc không mài không sáng, hơn nữa Trấn Yêu Thành quá gần chỗ chúng ta, gần nơi đám chuột già yêu tộc ở, hắn vẫn luôn ở trong Trấn Yêu Thành sẽ rất nguy hiểm.
Đám đại năng Luyện Hư nghe vậy trong lòng có chút xem thường.
Ngọc không mài không sáng là giả, khiến Trần Trầm rời xa trung tâm vòng xoáy mới là thật.
Thấy người khác vẻ mặt quái dị, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm chi? Ngọc Đỉnh Đan Tông ta khó khăn lắm mới ra một đệ nhất thiên kiêu nhân tộc, hơi che chở một chút có gì lạ?
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông ở một bên đưa ra chất vấn:
- Tuy nói vậy nhưng vị trí kia . . . yêu tộc đã sớm từ bỏ, không có một đối thủ thì làm sao rèn luyện tiểu tử kia?
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông vừa nói xong, Ma Tôn Thất Sát Ma Đạo ở phía đối diện bỗng thay đổi sắc mặt, tựa hồ được đến tin tức trọng yếu.
- Sư huynh . . . e rằng ngươi tính toán sai lầm. Ta mới nhận được tin, yêu tộc điều động lực lượng từ các nơi đổ về chỗ đó, dẫn đầu là Toái Phong Yêu Hoàng của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, cường giả nổi tiếng lừng lẫy trong Nguyên Thần hậu kỳ, càng là nhạc phụ của tộc trưởng tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nghe vậy biến sắc, hỏi:
- Là cái tên có nữ nhi bị đạo lữ của Trần Trầm giết?
- Không sai, là hắn!
Nghe được đáp án này, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông giật nhẹ bộ râu, bí hiểm nói:
- Ta đột nhiên cảm thấy chỗ đó không quá thích hợp Trần Trầm, các ngươi thấy sao? Có nên điều đến phía sau phòng tuyến, lo phát triển không?
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông vội vàng ngăn cản:
- Tuyệt đối không thể!
Ma Tôn Thất Sát Ma Đạo ở một bên phụ họa:
- Đúng vậy! Ngươi làm như vậy đã lộ rõ tâm tư bảo hộ hắn, mà thiên kiêu đa số đều là người kiêu ngạo, huống chi là thiên kiêu siêu cấp như Trần Trầm? Lỡ bị hắn phát hiện ý đồ của ngươi, lòng tự trọng chắc chắn sẽ chịu đả kích, rất không dễ dàng tạo ra ý niệm vô địch sẽ bị ảnh hưởng.
- Ừm, thiên kiêu thật sự có thể gặp được thất bại, nhưng không thể bị người khinh thường! Chúng ta đều là người từng trải, nên hiểu đạo lý này.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nghe những nghị luận bên trên thì nét mặt trở nên hoang mang lo sợ, người khác thấy vậy trong lòng càng thêm xem thường.
Lão tặc này tặng báu vật cho Trần Trầm, dù là bọn họ cũng phải hâm mộ, không hiểu lão tặc còn lo lắng cái gì?
Phải biết rằng, lấy ra vài thứ kia thì dù Trần Trầm đứng yên không nhúc nhích, Toái Phong Yêu Hoàng Nguyên Thần hậu kỳ cũng không thể tổn thương một cọng lông của hắn.
Đơn giản là thua vài lần.
Trần Trầm hiện giờ phấn chấn bồng bột, không chừng tâm trạng đã phát sinh biến hóa, lúc này bị thua vài lần ổn định một chút đạo tâm cũng tốt mà.
- Hừ! Người có tiền thường cưng chiều hài tử quá mức!
Đáng ghét, đồ tôn mà bọn họ xem trọng đều đang vật lộn sống chết, tùy thời bị nguy hiểm mạng sống.
. . .
Trấn Yêu Thành.
Trước khi Trần Trầm lên đường, tất cả tu sĩ ra khỏi thành tiễn đưa.
Hạ Tích Sương đứng bên cạnh Trần Trầm, vành mắt đỏ hoe.
Ở trong Trấn Yêu Thành chiến đấu lâu như vậy, nàng sớm xem đám tu sĩ này là chiến hữu, hiện giờ chiến tranh còn chưa kết thúc mà nàng rời đi, có thể tưởng tượng tâm trạng của nàng thế nào.
Chẳng những lưu luyến còn có áy náy.
Đương nhiên, Hạ Tích Sương thấy có lỗi nhất là với sư phụ.
Trần Trầm nhìn Hạ Tích Sương thương cảm thì thầm thở dài.
Dù không nỡ cỡ nào, Hạ Tích Sương vẫn dứt khoát quyết nhiên quyết định đi theo hắn, không thể cô phụ tình ý này.
Nếu Hạ Tích Sương cảm thấy nợ tu sĩ Trấn Yêu Thành, vậy thì để hắn thay nàng bồi thường.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm lặng lẽ lấy ra một chiếc trữ vật giới đặt vào tay Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông.
- Sư phụ, con người của ta không có gì nhiều, chỉ có dư mấy vật ngoài thân, sư phụ hãy nhận lấy, xin đừng khách khí với ta.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông cảm ứng thứ trong trữ vật giới, tay run suýt không cầm chắc.
Tiểu tử này lấy đâu ra nhiều thiên tài địa bảo vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận