Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 97: Người Kế Tiếp Chính Là Ngươi

Chương 97: Người Kế Tiếp Chính Là NgươiChương 97: Người Kế Tiếp Chính Là Ngươi
         - Sau này người khác sẽ không cho rằng ta là thiên tài địa bảo thành tinh chứ hả?
Trần Trầm cảm thấy có hơi lo lắng.
Trên thực tế, hiện tại hắn giống hệt Tiểu Hoàng, ra tí huyết cũng có thể dùng làm dược.
Thở dài, Trần Trầm lại cầm Đồ Long Kiếm cắt lên tay một phát, lúc này, hắn tận mắt nhìn thấy miệng vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
- Muốn nhỏ tí huyết cũng không dễ dàng gì…
Trần Trầm cảm thấy khó thở, dứt khoát đặt Đồ Long Kiếm trên vết thương, để máu tươi dọc theo thân kiếm rơi xuống Huyền Vũ Đản, mùi vị kia… Thật cmn dục tiên dục tử!
Thả độ khoảng 100 mililiter máu, Trần Trầm mới thu hồi kiếm.
Lúc này, Huyền Vũ Đản đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Từng sợi ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên, sau đó bắt đầu chậm rãi thẩm thấu vào bên trong, cuối cùng lan tràn khắp vỏ trứng.
Vỏ trứng Huyền Vũ cũng bắt đầu chớp sáng, một cỗ huyết khí chi lực nồng đậm đến cực hạn từ bên trong bạo phát.
Ầm!
Một âm thanh giòn vang, vỏ Huyền Vũ Đản xuất hiện một vết rạn.
Ngay sau đó… Im bặt.
- Hệ thống, phạm vi 30 mét, thứ gì trân quý nhất?
- Kí chủ, là Huyền Vũ Đản sắp nở trước mặt.
Từ nửa sống nửa chết biến thành sắp nở, vậy cũng là có tiến bộ. Bất quá, xem ra muốn ấp trứng cần phải tốn không ít máu.
Hiện tại hắn cũng không thể ra máu nữa, trời mới biết có người khiêu chiến hắn hay không.
Do dự một chút, Trần Trầm nhỏ vài giọt Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch lên vỏ trứng, sau đó cẩn thận từng chút một đặt Huyền Vũ Đản vào túi yêu thú.

Thánh tử, Thánh nữ ba mươi sáu tông cùng mười tám tiểu tông vẫn như cũ tụ tập trên quảng trường.
Chỉ có điều thiếu đi vài người, đều là người hôm qua bị trọng thương, vô pháp khôi phục.
Nhìn thấy Lâm Tiến cùng Diệp Vô Sinh sinh long hoạt hổ, trong mắt Trọng Diệp khó có được lóe lên tia kinh ngạc.
Hai người này đều do hắn đả thương, hôm qua ngay cả dậy cũng dậy không nổi, vậy mà nay đã… Xem ra Bạch Hổ Tông cùng Thanh Long Môn quả thật có vài phần nội tình.
Bất quá, cái này cũng không sao, hắn đánh thêm một lần là được.
Thế nhưng, trải qua một đêm “Thảm thống đại giới”, vô luận là tông môn nào cũng đều rút ra được bài học. Thời điểm Trọng Diệp khiêu chiến Diệp Vô Sinh, mặc dù tên này đã từng tuyên bố bản thân không có chuyện “Không chiến đã hàng”, thế nhưng hiện tại đã học khôn, trực tiếp nhận thua.
Không có biện pháp, đêm qua ngay cả lệnh bài thiếu tông chủ cũng đã đưa ra, giờ chẳng lẽ lại bán mình?
Sách lược trước mắt chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến chiều ngày mai, đánh một trận cuối cùng, dùng hết toàn lực. Dù hiện tại bị đánh khỏi ba mươi sáu tông, nhưng bọn họ cũng phải nhẫn.
Trần Trầm ngồi trên đài cao quan sát diễn biến trên lôi đài, cảm thấy rất vô vị, tất cả mọi người đều không đánh, vừa lên đã xin hàng, vậy thì còn gì để coi.
Cho nên hắn xem rồi lại xem, rốt cuộc ngủ gật lúc nào không hay.
Đến xế chiều, rốt cuộc thế cục cũng phát sinh biến hóa.
Bởi vì Thanh Long Môn, Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn,… không chỉ muốn bảo hộ địa vị tông mình, đồng thời còn phải hỗ trợ minh hữu.
Tựa như Thiên Vân Tông trợ giúp U Thủy Môn vậy.
Cho nên đến chiều, sau khi Trọng Diệp hết cơ hội khiêu chiến, đám cao thủ đứng đầu ba mươi sáu tông lại có hành động.
Đám người này hiện tại cũng học khôn ra, chuyên môn lựa chọn mấy cái tông môn có công pháp bị mình khắc chế.
Nói thật, tất cả mọi người đều là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ngươi khắc ta, tự nhiên ta cũng có người khắc ngươi.
Cho nên không bao lâu sau, có mấy người của mười tám tiểu tông bị đánh bại, ngay cả Huyền Băng thánh nữa vừa mới khôi phục cũng bị Diệp Vô Sinh đánh trọng thương.
Diệp Vô Sinh vừa đánh bại Huyền Băng Thánh nữ, mấy cái tông môn nhỏ yếu khác của tám tông phương Bắc lập tức khiêu chiến Diệp Vô Sinh. Hắn trực tiếp nhận thua, công thành lui thân, thay minh hữu đoạt ghế.
Đám Tiêu Hoàng thấy vậy cũng học theo. Thấy một màn trước mắt, sâu trong mắt Trọng Diệp lóe lên lửa giận.
Đám Thánh tử, Thánh nữ này không có một tên nào là ngốc. Vì muốn giữ lại địa vị ba mươi sáu tông, có thể nói là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hắn động, đám người này kiên quyết bất động.
Nếu quả thực dựa theo kế hoạch của bọn họ, chỉ sợ mấy cái tông như Thanh Long Môn, Bạch Hổ Tông,… đều được giữ lại trong ba mươi sáu tông.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhìn về phía Tề Bất Phàm.
Tề Bất Phàm gật đầu hiểu ý.
Lúc này, Lâm Tiến vừa đánh bại một Thánh tử mười tám tiểu tông, mắt thấy đồng minh của hắn chuẩn bị khiêu chiến, thần sắc Tề Bất Phàm đột nhiên trầm xuống, một cổ uy áp vô hình đánh về phía vị Thánh tử kia.
Thực lực Thánh tử kia chẳng qua chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ, bị đánh bất ngờ, rên lên một tiếng, lời chuẩn bị ra khỏi bị lập tức nuốt trở về.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, Tề Bất Phàm đã đoạt trước, tiến lên lôi đài.
- Lâm Tiến, vừa nãy không phải ngươi nói không muốn nghỉ sao? Không đổi ý đấy chứ? Nếu không thì cùng ta so chiêu.
Lúc này, sắc mặt Lâm Tiến có phần khó coi. Thực lực Tề Bất Phàm không tầm thường, nếu hiện tại đại chiến… Chưa chắc ngày mai hắn có thể bảo trì trạng thái toàn thịnh.
Thấy Lâm Tiến có vẻ do dự, Tề Bất Phàm giễu cợt:
- Ngày đó ngươi nói ta không xứng gọi ngươi một tiếng sư huynh, sao hả? Hiện tại đối mặt ta lại muốn nhận thua.
Nghe vậy, đồng tử Lâm Tiến lập tức co lại. Dù gì hắn cũng là thiên kiêu xếp hạng thứ hai, Thanh Long Môn Thánh tử, sao có thể chịu được loại vũ nhục này?
Nghĩ đến đây, Lâm Tiến lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, vậy thì so chiêu, để ta xem xuất môn từ tiểu tông như ngươi có xứng xếp hạng ba trong Phong Vân bảng hay không?
Nói xong câu đó, Lâm Tiến ngửa mặt lên trời gào một tiếng. Cánh tay phải nhanh chóng bành trường, không bao lâu sau, toàn bộ cánh tay đã biến thành một cái long trảo cực lớn, vô cùng tráng kiện, phía trên nó phát ra chấn động vô cùng cường đại.
Không chỉ như thế, một nửa bên mặt hắn cũng vặn vẹo, thoáng ẩn hiện Long Lân.
Thủ đoạn này là lần đầu tiên Lâm Tiến dùng, dù trước đó, đối mặt với Trọng Diệp, hắn cũng không biến hóa thành như vậy.
- Nghe đồn ngươi có huyết mạch Yêu tộc, xem ra là thật. Ha ha, một cái tạp chủng, ở nhân tộc chúng ta lại dám xưng Thánh tử!
Tên Tề Bất Phàm này đúng thật là mồm mép, nói chuyện quá mức kích thích người ta.
Ngang!
Hắn vừa dứt lời, Lâm Tiến bạo rống một tiếng. Một cỗ long uy bao trùm toàn bộ lôi đài, ngay sau đó, cánh tay phải đã hóa thành long trảo mang theo khí thế không gì phá được đánh về phía Tề Bất Phàm.
Long trảo còn chưa chạm vào Tề Bất Phàm, sàn lôi đài đã bắt đầu rạn nứt.
Chỉ đơn thuần một cánh tay, uy lực đã ẩn ẩn vượt khỏi phạm trù Trúc Cơ đỉnh phong.
- Lạc U Chi Viêm.
Tề Bất Phàm thì thào nói, trong nháy mắt, mặt đất xuất hiện hắc sắc hỏa diễm. Loại hỏa diễm này vô cùng kỳ lạ, bám trên lôi đài hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì, nhưng một khi chạm vào long trảo của Lâm Tiến thì khiến thần sắc hắn đại biến.
- Ha ha, ngươi cho rằng ta không hiểu ngươi sao? Nói cho ngươi biết, Lạc U Chi Viêm này của ta chuyên dùng để thiêu đốt linh lực, với trạng thái tiêu hao linh lực của ngươi hiện tại… Chắc không nhỏ ha! Để ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!
Tề Bất Phàm cười lạnh nói, cùng lúc đó, Lạc U Chi Viêm đã lan khắp toàn thân Lâm Tiến.
Nếu như lúc này Lâm Tiến giải trừ biến thân, phong bế linh lực toàn thân, Lạc U Chi Viêm sẽ biến mất.
Nhưng phong bế linh lực thì có khác nào nhận thua?
Nghĩ đến đây, thần sắc Lâm Tiến bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Bên trong thân hình đơn bạc bộc phát ra một cỗ lực lượng không gì sánh kịp.
- Chết đi cho ta!
Oanh!
Hắc viêm hừng hực thiêu đốt, nhưng Lâm Tiến lại chẳng chút để tâm. Trong nháy mắt rút cạn linh lực, lại lần nữa đánh ra một chưởng uy lực khủng bố.
Tòa bộ lôi đài bắt đầu xuất hiện xu hướng sụp đổ theo hình quạt, đứng giữa sóng xung kích của cánh quạt, Tề Bất Phàm bị đánh văng ra ngoài.
Ngay thời điểm sắp rơi xuống lôi đài, cả người Tề Bất Phàm đột nhiên khựng lại, cường hành đứng ở rìa lôi đài.
Chỉ có điều y phục trên người hắn đã bị nghiền nát, lộ ra nội giáp lóe sáng hào quang bên trong.
Phốc!
Phun ra một ngụm máu, sắc mặt Tề Bất Phàm tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Chặn, một kích tuyệt cường của Lâm Tiến cuối cùng vẫn bị hắn chặn lại.
Nhìn giữa lôi đài, Lâm Tiến đã bị hắc viêm thiêu rụi linh lực. Trong mắt Tề Bất Phàm lóe lên một tia tàn nhẫn, kế đó, hắn lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống.
Đan dược vừa vào bụng, tổn thương trên người hắn dùng mắt thường có thể thấy bắt đầu khôi phục.
Thấy vậy, đám Thánh tử, Thánh nữ đều vô thức nhìn về phía Trọng Diệp.
Trong phạm vi Đại Tấn, đan dược có hiệu quả dựng sào thấy bóng như vậy cũng chỉ có Độ Ách Đan của Vô Tâm Tông.
Mà loại đan dược này, ngoại nhân căn bản không thế nào có được. Hôm nay Tề Bất Phàm nuốt nó trước mặt mọi người, điều đó cũng có nghĩa là hắn đem mối quan hệ giữa mình và Vô Tâm Tông đưa ra ngoài ánh sáng.
- A, vài ngày trước không phải ngươi xuất khẩu cuồng ngôn với ta sao? Hôm nay thế nào? Thua à? Thiên kiêu thứ hai Đại Tấn chỉ là một tên phế vật?
Tề Bất Phàm bước đến cạnh Lâm Tiến, lớn tiếng trào phúng. Đợi châm chọc đã miệng, hắn vung chân đá liên tiếp bốn cái, đương trường phế đi tứ chi Lâm Tiến.
Phát tiết xong lửa giận, hắn mới nặng nề đá Lâm Tiến xuống lôi đài.
Một cước này có bao nhiêu nặng, có thể thấy rõ như ban ngày. Nếu như không phải Lâm Tiến là thân bán yêu, chỉ sợ đã sớm đi chầu trời.
Đám Thánh tử, Thánh nữ thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng phức tạp. Thiên kiêu thứ hai Đại Tấn, Thánh tử mạnh nhất trong ba mươi sáu tông vậy mà cũng thất bại.
Bài danh chiến ngày mai, bọn họ thật có thể làm theo kế hoạch sao?
Vốn không giải quyết được Trọng Diệp, nay lại thêm một cái Tề Bất Phàm.
Hơn nữa, tên Tề Bất Phàm này còn là một cái ngoan nhân. Mấy ngày trước, Lâm Tiến chỉ nói hắn một câu, vậy mà hôm nay lại ra tay nặng như vậy…
Nói thật, đám Thánh tử, Thánh nữ bị thủ đoạn tàn nhẫn của Tề Bất Phàm chấn nhiếp, trong mắt vô thức lóe lên tia sợ hãi.
Cảm nhận được ánh mắt kính sợ bốn phía, Tề Bất Phàm thập phần hưởng thụ. Bất quá, một giây sau, dường như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn về phía vị trí thứ mười bốn trong ba mươi sáu tông.
- Trần Trầm, trận này ngươi thấy thế nào? Nói cho ngươi một tin tốt, kế tiếp chính là ngươi, nếu có gan, đến lúc đó chớ có nhận thua.
Nghe vậy, đám Thánh tử, Thánh nữ vô thức nhìn Trần Trầm đang lẳng lặng ngồi trên đài cao, trong mắt hiện lên một tia đồng tình.
Tề Bất Phàm này hiển nhiên mang thù, hiện tại vẫn nhớ chuyện Trần Trầm đã tổn thương Hậu Thổ tông Chu Trí. Hôm nay giải quyết Lâm Tiến, hắn vậy mà lại để mắt đến Trần Trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận