Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 255: Loạn chiến

Chương 255: Loạn chiếnChương 255: Loạn chiến
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Tuy Thần Băng Yêu Hoàng truy kích nhưng chân mày luôn nhíu chặt, bởi vì gã không tìm thấy đối thủ truyền kiếp Thất Sát Ma Quân của mình.
Hơn nữa từ khi Thất Sát Ma Đạo bước vào mảnh đất hai nước Tề, Vệ thì chưa từng lùi lại một bước, nhưng hôm nay một hơi rút đi trên trăm dặm.
Dù trong tình huống như vậy nhưng Thất Sát Ma Quân vẫn không lộ mặt.
Điều này khiến trong lòng Thần Băng Yêu Hoàng mơ hồ dâng lên linh cảm không may.
Thần Băng Yêu Hoàng luôn cẩn thận khi đối phó đối thủ truyền kiếp này, dù đánh lén ban đêm thì gã cũng phải xác định nhiều lần trong doanh địa không bày ra trận pháp đặc biệt gì, chờ tu sĩ trong doanh địa đều xuất hiện rồi mới phát động tiến công.
Hiện giờ đối thủ truyền kiếp không xuất hiện, chẳng lẽ bên trong có trá?
Nghĩ đến đây, Thần Băng Yêu Hoàng bản năng lấy ra lệnh bài truyền tấn, nhưng còn chưa kịp truyền tấn hỏi thì lệnh bài truyền đến tin tức sốt ruột của thuộc hạ.
- Đại nhân! Doanh địa Cuồng Sư Yêu Hoàng ánh lửa bắn ra bốn phía! Vừa rồi ta loáng thoáng nghe được tiếng gầm của Cuồng Sư Yêu Hoàng!
- Cuồng Sư Yêu Hoàng biến ra bản thể, đuổi bắt một tu sĩ nhân tộc!
Trông thấy hai tin tức này, Thần Băng Yêu Hoàng hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lập tức hiểu ra.
Hèn gì Thất Sát Ma Quân không ở đây, chẳng ngờ là vì đi bí mật đánh úp doanh trại địch!
Vậy xem ra ban ngày tu sĩ nhân tộc không tiến công, cố ý trễ nãi thời cơ chiến đấu là để đánh lừa gã, khiến gã cảm thấy Thất Sát Ma Quân bị thương.
Thần Băng Yêu Hoàng chửi thầm trong bụng:
- Cẩu tặc! Thật là lòng dạ độc ác! Vì giết một Cuồng Sư Yêu Hoàng mà dùng nhiều tu sĩ nhân tộc làm mồi nhử!
Nếu Cuồng Sư Yêu Hoàng chết, gã chỉ phải bảo vệ Xích Hồ Yêu Hoàng, vậy xem như thế hòa đối với hai tộc người, yêu.
Nhưng tình huống vốn là chỉ cần gã bám giữ tu sĩ nhân tộc thì cuối cùng thắng chắc.
Ván thắng biến thành hòa, Thần Băng Yêu Hoàng đâu chịu?
- Cuồng Sư! Ngươi trở về cho ta! Thất Sát Ma Quân không ở trong doanh địa, cẩn thận mai phục!
Thần Băng Yêu Hoàng tức giận nhanh chóng móc ra lệnh bài truyền tấn liên hệ với Cuồng Sư Yêu Hoàng.
Nhưng Cuồng Sư Yêu Hoàng không đáp lại.
Thần Băng Yêu Hoàng thấy vậy, lửa giận trong lòng đã ngập trời.
Cuồng Sư Yêu Hoàng mà bắt đầu chiến đấu thì như kẻ điên, đâu rảnh tay xem lệnh bài truyền tấn?
Không biết hiện giờ còn sống hay đã chết?
- Nếu tên này mà là thuộc hạ của ta thì ta đã một bàn tay đập chết! Huyết mạch đê tiện dù được thăng cấp thì bên trong vẫn đê tiện!
Thần Băng Yêu Hoàng bực dọc mắng, sau đó bóp lệnh bài truyền tấn của Cuồng Sư Yêu Hoàng thành phấn, xoay người bay đi hướng doanh địa của mình.
Cùng lúc đó, một tiếng gầm giận dữ truyền vào tai chúng yêu trong phạm vi mấy chục dặm.
- Theo ta về doanh!
Nhiều tu sĩ nhân tộc cũng nghe thấy mệnh lệnh đó, đều hoang mang khó hiểu.
. . .
- Diệt!
Trần Trầm bắn ra mấy Diệt Thế Thần Lôi đánh Nguyên Thần của Yêu Hoàng Nguyên Thần thành mây khói.
- A, Nguyên Anh giết Nguyên Thần, ta cũng có thể làm được.
Trần Trầm sửa sang lại kiểu tóc, bỏ xác chết sư tử dài mấy chục thước cách đó không xa vào trong trữ vật giới.
Con sư tử này tự nhiên là bản thể của Yêu Hoàng Nguyên Thần kia, trên người đầy dấu vết bị Vạn Hóa Thần Phong chém, dấu cháy đen bị Diệt Thế Thần Lôi đánh trúng.
Rất không dễ dàng chém giết một tên Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh, Trần Trầm đương nhiên muốn cất giữ để về sau khoe ra.
Ầm ầm!
Phương xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ rung trời, Trần Trầm nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy chỗ nổ mạnh sấm chớp bủa giăng, linh khí tàn phá phạm vi mấy chục dặm, gọt một mảng đất.
Phát hiện động tĩnh này, Trần Trầm nhanh chóng bay đi.
Lúc này Thanh Lâm và Cuồng Sư Yêu Hoàng đã đánh hăng máu. Mái tóc xanh của Thanh Lâm dài mấy thước, tựa như cỏ nước không ngừng vươn ra chỉ lên trời. Đôi mắt nàng tỏa sáng từ trong ra ngoài, dù cách thật xa Trần Trầm vẫn cảm giác được uy áp thần thức nhè nhẹ.
Cuồng Sư Yêu Hoàng thì biến thành bản thể, trong mắt đỏ hồng, mặc cho Thanh Lâm dùng thần thức công kích cỡ nào thì gã đều thơ ơ, tựa như cỗ máy điên cuồng công kích, giống như tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn mất đi lý trí.
Bùm!
Lại một tiếng nổ vang.
Thanh Lâm bị Cuồng Sư Yêu Hoàng đánh bay ra vạn thước, trong khi bay ngược trên không trung thì khóe mắt của nàng bỗng chảy máu.
- Chết cho ta!
Cùng với tiếng quát khẽ, đôi mắt của Cuồng Sư Yêu Hoàng nổ, máu tựa như tên bắn ra ngoài.
Cuồng Sư Yêu Hoàng ngửa đầu cuồng rống, toàn thân biến thành màu vàng. Trần Trầm thậm chí xuyên qua làn da thấy máu chói lòa chảy dọc theo mạch máu nhanh như nước xiết.
Tiếng sư tử rống càng lúc càng mãnh liệt, thực vật trong phạm vi mấy chục thước đều bị chấn thành bột mịn.
Trần Trầm thầm khiếp sợ:
- Con sư tử này nổi điên!
Hắn lắc người đến trước mặt Thanh Lâm bị thương nặng, nâng nàng dậy.
Thanh Lâm nhắm mắt, trên gò má yêu dị tràn đầy giọt máu, nhưng không quên kiêu kỳ nói:
- Cái đồ . . . điên, không thèm chấp nhặt.
Trần Trầm không nói nhảm nhiều với nàng, dứt khoát nhét nàng vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Bùm!
Cuồng Sư Yêu Hoàng ở phía xa há to mồm phun ra một đợt sóng xung kích đánh vào sát bên Trần Trầm, đánh hắn bay ra ngoài vài trăm thước xa.
Nương sức va chạm này, Trần Trầm nhanh chóng trốn đi xa, chốc lát sau đã mất tăm.
Nhìn Cuồng Sư Yêu Hoàng phát cuồng phá hoại khắp nơi, Thần Băng Yêu Hoàng liên tục thay đổi sắc mặt.
Không ngờ Cuồng Sư Yêu Hoàng còn sống!
Nói thật thì trên đường về Thần Băng Yêu Hoàng đã chuẩn bị tâm lý nhặt xác cho Cuồng Sư Yêu Hoàng, thậm chí suy nghĩ hàng loạt phương pháp ứng đối, kết quả là tên khốn này còn sống.
Đương nhiên, đây là chuyện không thể tốt hơn, nhưng Thần Băng Yêu Hoàng cứ cảm giác tình huống không đúng, còn về lạ ở đâu thì trong một chốc không nghĩ ra.
Đang lúc Thần Băng Yêu Hoàng rối rắm suy nghĩ, Cuồng Sư Yêu Hoàng há mồm phun sóng xung kích vào gã.
Thần Băng Yêu Hoàng mắng:
- Đồ thiếu não!
Thần Băng Yêu Hoàng bỗng đạp mặt đất, thiên địa trở nên buốt giá. Chốc lát sau, Cuồng Sư Yêu Hoàng bị đóng băng ngay tại chỗ, không thể động đậy.
Nhìn Cuồng Sư Yêu Hoàng bị đông lại, Thần Băng Yêu Hoàng rất muốn đập chết gã ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng không xuống tay.
Dù sao tên điên này là đối tượng bảo hộ đặc biệt của yêu tộc, liên quan đến sĩ khí yêu tộc.
Hơn nữa, nếu gã không cảm ứng sai thì tuy tên điên này bị thương nặng nhưng trải qua trận chiến này, huyết mạch hình như thức tỉnh rõ ràng hơn.
Ông trời đúng là bị mù.
. . .
Bên kia, một đám tu sĩ nhân tộc thấy Thần Băng Yêu Hoàng rút lui thì thăm dò quay trở về doanh địa.
Phát hiện Thần Băng Yêu Hoàng không có dấu hiệu vòng về đánh, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Liên lạc với nhau một lúc, chốc lát sau, tu sĩ nhân tộc chạy tứ tán tập thể tập kết trong doanh địa.
Trải qua trận chiến này, bên tu sĩ nhân tộc chết trận gần trăm người, tuy rằng không đến mức nguyên khí đại thương, nhưng vấn đề là những tu sĩ này chết trên đường bị truy kích, không đánh bị thương hay giết bất cứ yêu nào bên yêu tộc.
Nói theo tục ngữ là chết uổng.
Điều này khiến nhiều tu sĩ trong lòng đều không cách nào tiếp thụ, dù sao tất cả đều là chiến hữu của họ, thậm chí là sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội ở chung sớm chiều.
Cho nên, đợi khi Trương Kỵ trở lại doanh địa thì không khí bên trong hơi lạ.
Cảm xúc tức giận quay cuồng trong lòng từng người, mắt thấy sắp đến bờ vực bùng nổ.
Trương Kỵ không biết nên làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận