Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 186: Nghiệp Chướng!

Chương 186: Nghiệp Chướng!Chương 186: Nghiệp Chướng!
         Hạ Tích Sương trong ngực khẽ run lên, Trần Trầm lại càng ôm nàng chặt hơn.
Hai người không nói nửa lời, chỉ dùng nhiệt độ cơ thể giúp nhau sưởi ấm, thiên ngôn vạn ngữ giờ phút này chỉ gói gọn trong một cái ôm.
- Ngươi là người phương nào? Sao có thể xâm nhập Phong Vũ Sát Trận của ta?
Bốn phía vang vọng một thanh âm lãnh liệt, Hạ Tích Sương vô thức nắm chặt kiếm.
- Không sao, có ta ở đây! - Trần Trầm vẫn ôm lấy Hạ Tích Sương không buông.
Đúng lúc này, phong vũ biến áo, một đạo bóng đen tựa như lợi tiễn hướng hai người kích xạ mà đến.
Đồng tử Trần Trầm thoáng co lại, cùng lúc đó, hắc tán trong tay lập tức biến thành Sương Hàn chi kiếm, đánh về phía bóng đen kia.
Oanh!
Bóng đen cầm trong tay là một loại pháp bảo dạng trọn, vô cùng sắc bén, nhưng sau khi va chạm cùng Vạn Hóa Thần Phong thì lập tức bị đánh lui.
- Ồ!
Một âm thanh kinh nghi bất định vag lên, bóng len lại lần nữa lẫn vào màn mưa.
- Hệ thống, hiện tại nữ yêu kia ở nơi nào?
“Bên trái, phía trên bảy mươi lăm mét.”
Nghe được đáp án, Vạn Hóa Thần Phong trong tay Trần Trầm mạnh mẽ chém về phương hướng kia, ngoài ra, còn có một đạo thần lôi bắn ra, biến mất trong mưa gió.
Oanh!
- A…!
Trong màn mưa, tiếng nổ cùng tiếng kêu thảm thiết gần như đồng thời vang lên, dần dần, trong mưa xen lẫn một tia huyết sắc.
Không bao lâu sau, mưa gió cấp tốc dừng lại.
Non nửa người của Phong Thần Điểu nhất tộc Phong Ngọc bị nổ tan tành, biến mất vô tung. Đằng xa, một nửa còn lại đang không ngừng nuốt các loại đan dược.
Trên bầu trời, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của nàng, hết thảy Yêu Tộc khônmg khỏi chấn động, lúc này, mọi người mới chú ý đến bên cạnh Hạ Tích Sương có thêm một nam tử, người này đang ôm lấy Hạ Tích Sương trong ngực.
Trong Thiên Vân Tông đại trận, thấy một màn này, Tiểu Hà che miệng, hoảng sợ đến mức nói không nên lời.
Sư tỷ thanh lãnh nhà mình lại bị một nam nhân ôm trong ngực trước mặt mọi người, chuyện này khiến cho tam quan của nàng bị phá vỡ rồi, tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Bất quá, chỉ trong giây lát, những cảm xúc phức tạp kia liền biến thành vui sướng, bởi vì sư tỷ được cứu rồi, hơn nữa, nàng còn được nam nhân mà mình yêu thích ôm trong ngực.
Chỉ là cảnh tượng này quá đẹp, khiến nàng nhịn không được dâng trào nhiệt huyết!
Bang bang!
Tiểu Hà vụng trộm nhìn quanh một vòng, dường như nghe thấy âm thanh một đống cõi lòng tan nát.
Mấy… cái âm thanh này có một phần đến từ sư đệ Hạo Nhiên Kiếm Tông, bất quá, nhiều hơn chính là đến từ đám nữ đệ tử Thiên Vân Tông.

- Rốt cuộc ngươi là người phương nào?
Phương Ngọc nuốt liên tục gần nửa cái thân gia, mới có thể ngăn cản được cỗ lực lượng kinh khủng đang tàn phá trong cơ thể.
Đột nhiên bị hàng này đánh trọng thương, trong lòng nàng có bao nhiêu phẫn nộ không cần phải bàn.
Nguyên Anh Nhân Tộc có thể dùng một kích đánh trọng thương nàng không có mấy ngươi, gã nam tử trẻ tuổi ở đằng xa kia đương nhiên không nằm trong danh sách này, cho nên nàng bức thiết muốn biết rốt cuộc hắn là ai?
Trần Trầm chậm rãi buông Hạ Tích Sương ra, hai người lại yên lặng nhìn nhau hồi lâu.
- Tích Sương, ngươi trở lại trong đại trận đi thôi, kế tiếp cứ giao cho ta.
- Thế nhưng mà…
Hạ Tích Sương không nói tiếp, bởi vì nàng thấy được kiên quyết trong mắt Trần Trầm.
Nhu thuận gật gật đầu, Hạ Tích Sương chậm rãi thối lui vào bên trong Thiên Vân Tông đại trận, Tiểu Hà lập tức chạy đến đỡ sư tỷ nhà mình.
Thế nhưng trong mắt Hạ Tích Sương lúc này cũng chỉ có nam nhân bên ngoài đại trận kia.

Lúc này, Trần Trầm mới quay người, nhìn về phía Phong Ngọc đang trọng thương, nghiêm túc nói:
- Ta là tu sĩ Nhân Tộc!
Nghe vậy, Phong Ngọc á khẩu. Móa, chẳng lẽ ngươi là ngươi ta không nhìn ra sao?
Trên bầu trời lại vang lên âm thanh lạnh như băng của thiên kiêu Yêu Tộc khác.
- Hôm nay chúng ta đến là để khiêu chiến Hạ Tích Sương, không cho phép ai can dự, một kẻ vô danh tiểu tốt, còn không đáng để chúng ta ra tay.
Mục đích của đám thiên kiêu Yêu Tộc rất rõ ràng, chính là đánh bại Hạ Tích Sương, một bước thành danh.
Còn tu sĩ Nhân Tộc trước mặt không chỉ không nổi danh, còn rất lợi hại, dù bọn họ có hao hết khí lực đánh bại cũng không có bao nhiêu danh tiếng.
Cái này chẳng phải là phí sức còn chẳng được gì sao?
Nghe vậy, Trần Trầm cười lạnh, ngước nhìn lên trời, hướng về phía yêu vân, lớn tiếng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi… Những kẻ gọi là thiên kiêu Yêu Tộc lại lợi dụng lúc người gặp khó, chạy đến khi dễ một nữ tử bị thương à?
- Đến khoe khoang thực lực của các ngươi sao?
- Nếu đúng là vậy, thì các ngươi căn bản không xứng với danh xưng Thiên Kiêu kia đâu!
- Còn như không phải, vậy thì chiến với ta một trận, ta là đạo lữ Hạ Tích Sương, hôm nay muốn khiêu chiến với nàng, đến một cái tính một cái, đến toàn bộ ta… tiếp hết!
Nói ra lời này, Trần Trầm mặt không đỏ tim không đập, cứ như hết thảy là chuyện đương nhiên.
Trong đại trận, Hạ Tích Sương hai má đỏ bừng lên, chẳng biết vì sao, đột nhiên nàng có cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho nàng nhịn không được muốn chạy trốn.
Mà trên không trung, chúng Yêu lại nổi giận không thôi.
Tu sĩ Nhân Tộc này khẩu khí quá lớn! Không chỉ nhục nhã bọn họ, còn tuyên bố muốn chơi some?
Sao lại có thể như vậy?!
Cho nên Trần Trầm vừa dứt lời, liền có một Đại Yêu đùng đùng nổi giận lao xuống, không nói hai lời đã phát động công kích.
Sau mười chiêu, Yêu tu kia bị Trần Trầm dùng một kiếm bổ văng ra vài trăm thước, thổ huyết bại lui.
Thấy vậy, đám người Thiên Vân Tông lộ vẻ sùng kính không thôi, áp lực trong lòng Tiêu Vô Ưu cùng nháy mắt biến mất vô tung, trên mặt lộ rõ tươi cười.
- Tên đệ tử này… Rốt cuộc cũng vượt qua ta…
Lúc này đây, trong lòng của hắn càng thêm vui mừng.
Trên bầu trời, thấy một màn trước mắt, đám Yêu Tộc càng cảm thấy áp lực hơn.
Thực lực tu sĩ Nhân Tộc này quá mạnh mẽ, chỉ sợ không thua Hạ Tích Sương thời kì toàn thịnh.
Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể tiến không lui.
Bằng không sau hôm nay, không phải bọn họ giẫm lên Hạ Tích Sương thành danh, mà là tên tiểu tử này giẫm lên bọn họ thành danh.
Vừa nghĩ đến đây, không ít Yêu Tộc vô thức nhìn về phía mấy tên mạnh nhất bên phe mình.
Còn chưa đợi cả bọn quyết định xong xem ai sẽ lên trước, Hồ Bạch - Nguyên Anh đỉnh phong trước đó - đã hạ xuống trước mặt Trần Trầm.
- Trần Trầm… Coi chừng ảo thuật của hắn!
Trong đại trận, Hạ Tích Sương nhịn không được nhắc nhở một câu.
Ngay khi nàng lên tiếng, hai mắt Hồ Bạch lại lần nữa biến thành bích lục sắc.
Trần Trầm lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng dù là như thế, trong đầu hắn vẫn xuất hiện đại lượng ảo giác, quấy nhiễu tinh thần hắn.
Cuối cùng, hắn dứt khoát phong bế hoàn toàn ngũ giác, lúc này mới xem như thanh tịnh.
- Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc Yêu tu… Đoán chừng là đến báo thù, nhất định phải nghĩ biện pháp giết hắn.
Trần Trầm thầm hạ quyết tâm, kế đó, hắn bắt đầu dùng hệ thống truy tung vị trí Hồ Bạch kia.
Vì vậy, mọi người liền thấy được một màn kỳ dị.
Phía dưới, tu sĩ Nhân Tộc nọ nhắm hai mắt, lại có thể từng bước ép sát Hồ Bạch, đánh với hắn ta một trận hữu thanh hữu sắc.
- Đây là… Thần thức?
Đồng tử Hồ Bạch co lại, nội tâm đã khiếp sợ đến cực điểm.
Cường giả Nguyên Thần cảnh tu ra thần thức, có được thần thức liền có thể không dựa vào ngũ giác vẫn có thể cảm ứng được gió thổi cỏ lay trong phạm vi hơn mười dặm.
Mà tiểu tử trước mặt chỉ mới là tu vi Nguyên Anh, lại có được thần thức.
Từ khi nào Nhân Tộc xuất hiện một thiên kiêu như vậy?
- Trước khi bước vào Nguyên Thần, ảo thuật của ta không ảnh hưởng được cường giả có thần thức….
Hồ Bạch không cam lòng, nếu như hắn không thể dựa vào ưu thế ảo thuật, trận chiến này chỉ sợ rất gian nan.
Không chút do dự, Hồ Bạch trực tiếp hóa ra bản thể, biến thành một đầu Yêu Hồ Ngũ Vĩ dài mấy chục thực, năm cái đuôi, mỗi cái đều dài có hơn mười thức, vững tựa cương thiết, chỉ cần huy động, sơn băng địa liệt.
Nhưng đối mặt với loại công kích này, Trần Trầm lại không tránh không né, dùng thân thể cứngu chọi cứng.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, Trần Trầm đã bắt được một cái đuôi, đột nhiên, bạo quát một tiếng, kế đó vung mạnh thân hình mấy chục thước của Hồ Bạch lên, hung hăng nện xuống mặt đất.
Không đợi Hồ Bạch kịp giãy dụa, trong tay hắn xuất hiện một đạo kim sắc lôi định, trực tiếp đánh xuống cái đuôi kia.
Phanh!
Một tiếng nổ vang, hồ vĩ dài hơn mười thước biến thành than đen, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Hồ Bạch đau nhức rống lên một tiếng, bốn cái đuôi còn lại vung mạnh, trực tiếp đập Trần Trầm văng mạnh vào một ngọn núi gần đó, kế đó, nhìn cũng không liếc nhìn lấy một cái, quay người bay đi.
Hắn đã sớm cảm nhận được sát ý mãnh liệt của tên kia.
Hắn sắp bước vào Nguyên Thần, thật sự không cần phải liều mạng, huống chi hắn còn bị hủy mất một cái đuôi, bị trọng thương.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, Hồ Bạch đã phi ra xa hơn mười dặm, hoàn toàn rời khỏi chiến trường.
Khảm sâu trong sơn thể, cả người Trần Trầm kim quang lập lòe, kế đó, hắn từ sơn thể giãy dụa bước ra, thấy Hồ Bạch đã biến mất vô tung, nội tâm hắn nảy sinh ác độc.
- Hệ thống, vận dụng một lần cơ hội truy tung trăm dặm, Hồ Bạch kia hiện tại ở đâu?
- Hướng Tây Nam 35 độ, hơn ba mươi dặm.
Có được phương hướng cụ thể, không đợi hệ thống báo khoảng cách, Trần Trầm đã điểm một ngón tay, một đạo kim sắc thần lôi chợt lóe, kích bắn về phía Tây Nam.

Bay ra xa hơn mười dặm, Hồ Bạch mới khẽ buông lỏng, đang chuẩn bị hóa hình nuốt một ít đan dược trị thương, đúng lúc này, một đạo kim sắc thần lôi đột nhiên vọt tới.
Phanh!
Một tiếng nổ vang!
Yêu thân dài mấy chục thước bị nổ ra một cái đại động mấy thước.
Hồ Bạch gào lên một tiếng thê thảm, rơi thẳng xuống đất.
Trước sơn môn Thiên Vân Tông.
Thấy Trần Trầm đánh một đạo công kích vào hư không, đám Yêu đều cảm thấy kẻ này có tâm trả thù cực mạnh.
Nhìn không thấy người rồi mà còn muốn đánh một đòn phát tiết nữa cơ đấy!
Nhưng đúng lúc này, từ nơi xa xông vọng đến tiếng thét như có như không, khiến da đầu cả bọn nhịn không được run lên.
Chẳng lẽ đòn công kích kia đánh trúng rồi hả? Điều này sao có thể.
Nhìn thân ảnh cầm kiếm phía dưới, có không ít Yêu Tộc sinh lòng sợ hãi.
Trần Trầm lại chẳng chút để tâm, hít sâu một hơi, không hề che dấu Tiên Thiên Không Linh Thể, bắt đầu điên cuồng thôn phệ linh khí bốn phía, chỉ trong nháy mắt, linh lực tiêu hao đã được bổ sung hoàn toàn.

Trên bầu trời Thiên Vân Tông.
Một nữ tử trung niên thấy cảnh tượng phía dưới, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
- Vốn muốn mượn việc này khiến Tích Sương kiên định, một lòng hướng về đại đạo… Không ngờ cái tên kia… Vậy mà lại là Tiên Thiên Linh Thể!
- Tiên Thiên Linh Thể, Diệt Thế Thần Lôi, thần thức, quả thực là…
Nói đến đây, nữ tử trung niên im lặng thật lâu, cuối cùng mới thở dài, nhìn về phương xa.
- Cái này thật sự là nghiệp chướng mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận