Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 218: Chỉ huy sứ ở hai nước (2)

Chương 218: Chỉ huy sứ ở hai nước (2)Chương 218: Chỉ huy sứ ở hai nước (2)
         Hèn gì thấy quen mặt, thì ra là hơi giống với Khương Nhiên từng bị hắn giết.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc hai người này là huynh đệ.
Nhưng không thể tiết lộ ra thân phận ở Ma Môn của hắn, e rằng Khương Sơ không biết hắn là thiếu môn chủ của Ma Môn, cũng là mục tiêu ám sát của hai huynh đệ Khương Sơ.
Mặt ngoài Trần Trầm không lộ vẻ gì, thái độ cũng cực kỳ khách khí:
- Thì ra là Khương Sơ đạo hữu, khoảng thời gian này ta đi Ngọc Đỉnh Đan Tông, hơn nữa thuận lợi bái vào môn hạ Thánh Nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông, học tập thuật Luyện Đan, cho nên không ở Thiên Vân Tông, đã chậm trễ đạo hữu, xin thứ lỗi.
Đương nhiên, hắn câu nói này không chỉ vì khách sáo, cũng biểu minh núi dựa của mình, cảnh cáo Khương Sơ đừng ôm ý đồ gì.
Khương Sơ nghe vậy đầu tiên là có chút khiếp sợ, tiếp theo cười nói:
- Không sao, đạo hữu có thể bái vào môn hạ Thánh Nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông thì đáng vui đáng mừng, thật ra không chỉ Ngọc Đỉnh Đan Tông coi trọng đạo hữu, Đại Hạ hoàng triều ta cũng coi trọng đạo hữu. Ta đại biểu cho quân đội Đại Hạ đến đây, chính thức nhâm mệnh đạo hữu làm tổng chỉ huy sử của liên quân nhân tộc ta ở hai nước, quản lý tất cả tu sĩ nhân tộc trong vùng đất hai nước!
Trần Trầm nghe vậy trong lòng có chút kinh ngạc.
Điều này tương đương với cho hắn thân phận quan phương chính thức, giống như thân phận của Hồ Tiên Nhi trong yêu tộc. Tuy có thân phận này hay không đều chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, chung quy danh chính ngôn thuận rất nhiều, dù sao Đại Chu chính thức xếp vào dưới quyền quản lý của hắn.
Trần Trầm không kìm được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đơn giản là vì gai mắt Chu Nhân Long?
Nên biết, tu sĩ có thực lực mạnh nhất trong hai nước chắc là Chu Nhân Long, về tình về lý nên để gã nhận chức vị này.
Cố tình họ chọn mình, nếu không biết quan hệ giữa mình và Chu Nhân Long thì làm như vậy rõ ràng là để gã thấy khó chịu trong người.
Tuy rằng không hiểu được đối phương rốt cuộc đang nghĩ cái gì, nhưng không lý nào từ chối chức vị đưa lên tận cửa.
Trần Trầm nghiêm túc nói, xem như tiếp thụ chức vị này:
- Trần Trầm này tất nhiên sẽ không cô phụ kỳ vọng cao của quân đội Đại Hạ, sẽ không cô phụ toàn nhân tộc!
Khương Sơ thấy thế thì hơi vui mừng, sau đó trịnh trọng giao một tấm lệnh bài điêu khắc hoa văn phức tạp vào tay Trần Trầm.
- Đạo hữu, sứ mệnh chủ yếu của ta đã hoàn thành, chờ dọn sạch một số yêu tộc sót lại trong Đại Tấn thì ta sẽ quay về Đại Hạ. Trong khoảng thời gian này ta sẽ trú đóng trong quân doanh cách nơi này ba nghìn dặm về phía tây, nếu đạo hữu có thắc mắc gì thì có thể đến quân doanh tìm ta. Tại hạ còn có quân vụ trong người, xin cáo từ trước!
Khương Sơ nói xong xoay người đi ra đại điện chưởng môn.
Nét mặt của gã thay đổi ngay khoảnh khắc xoay người, từ mặt mày hớn hở biến thành vẻ mặt âm trầm.
Trần Trầm nhìn bóng lưng Khương Sơ, thầm nghĩ:
- Người này có ý gì? Chẳng lẽ muốn bồi dưỡng ta đối phó Chu Nhân Long? Điều này không hợp lý.
Nói thật, tuy Chu Nhân Long hơi lợi hại nhưng không đáng giá tốn công sức như vậy đối phó gã.
Trầm mặc giây lát, Trần Trầm nói cho Chu Nhân Long biết chuyện mình trở thành chỉ huy sứ liên quân hai nước.
Môn chủ Ma Môn hiện giờ thành thuộc hạ của hắn rồi, không vênh váo một chút thì uổng.
- À, thế à.
Biết được tin tức này, Chu Nhân Long đáp lại cực kỳ ngắn gọn, nhưng Trần Trầm có thể tưởng tượng bộ dạng tức giận máu dồn lên não của gã.
Có người mặt ngoài là môn chủ nhưng sự thật là thuộc hạ của thiếu môn chủ.
Chu Nhân Long sĩ diện chắc chắn không nhịn được.
Trần Trầm cười đáp lại:
- Lão Chu, quan hệ giữa ngươi và ta không cần nói nhiều, về sau chúng ta vẫn giống như trước kia, gặp ta đừng khách sáo làm gì, không cần quỳ lạy, ta không phải loại người được quan thì lên mặt.
Bên Chu Nhân Long lại im lặng một khoảng dài, Trần Trầm thầm đắc ý.
Qua giây lát không thấy Chu Nhân Long nhắn lại, Trần Trầm đành đổi đề tài:
- Lão Chu, địch thủ của ngươi, Khương Vương gì đó của Đại Hạ sao rồi? Ngươi nói xem ta trở thành cấp trên của ngươi có phải do hắn bày ra không? Vì muốn cho ta chèn ép ngươi?
Chu Nhân Long đáp lại:
- Lão tặc đó đã chết ở tiền tuyến, nửa tháng trước còn cử hành quốc tang, nghe nói trước khi chết ráng giết ba Yêu Hoàng Nguyên Thần của yêu tộc. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lão tặc có chút đáng mặt nam nhi.
Trần Trầm giật nảy mình:
- Đã chết?
Một trùm lớn mà chết trận? Hơi bị bất ngờ.
Nhưng Trần Trầm vẫn không dám hoàn toàn kết luận chuyện mình trở thành chỉ huy sứ không liên quan gì Khương Vương, dù sao Khương Sơ đã đến Đại Tấn một tháng.
- Đi một bước xem một bước đi.
Trần Trầm lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, dù sao hắn không phải thầy tướng số có thể nhìn thấu tất cả.
Thừa dịp mấy sư huynh sư tỷ Luyện Đan, hắn phải đi Ma Môn một chuyến, còn phải đến chỗ Lão Hắc.
Tuy Lão Hắc mang theo Lục Đầu, nhưng là một yêu tu Kết Đan Kỳ phải thống lĩnh nhiều yêu tộc như vậy cũng thật làm khó cho nó.
Xét cho cùng thì nó chỉ là một con heo, hơn nữa con heo này nếu thời gian dài không gặp chủ nhân lỡ biến thành lợn rừng thì sao? Vì bên người nó toàn là đồng loại.
. . .
Bên kia, Khương Sơ trở lại quân doanh cách xa ba nghìn dặm, đi vào lều chủ soái dựng ở chính giữa.
Mười hai người áo đen đứng bốn phía lều chủ soái, hoàn toàn phong tỏa lều lớn, người ngoài căn bản không cách nào đến gần một chút nào.
Mười hai người áo đen này là ám vệ Đại Hạ, lực lượng bí mật trực thuộc Khương Vương.
Những ám vệ này từ nhỏ đã bị bồi dưỡng huấn luyện, đều là quái vật vô tình vô nghĩa, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh. Hơn nữa tu vi tất cả đều đạt đến Nguyên Anh cảnh đỉnh, phối hợp các loại kỳ môn pháp bảo và trận pháp thì có thể kiềm chế cường giả Nguyên Thần.
Trong lều chủ soái được ám vệ thủ hộ có một trận pháp đặc biệt, trong trận pháp phong ấn một hộp gỗ.
Khương Sơ chậm rãi bước đến gần hộp gỗ, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, rất nhanh, một lũ Nguyên Thần bay ra khỏi hộp.
Trông thấy Nguyên Thần này, Khương Sơ lập tức quỳ gối xuống đất, trầm giọng nói:
- Sư tôn . . . Trần Trầm đã bái vào môn hạ của Thánh Nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông Ngọc Quỳnh. Ngoại hiệu của Ngọc Quỳnh là Đa Bảo Thánh Nữ, nếu nàng cho Trần Trầm pháp bảo bảo vệ linh hồn thì e rằng kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại.
Nguyên Thần nghe vậy không nói chuyện, nhưng trên khuôn mặt hư ảo lộ ra nét mệt mỏi rã rời.
- Khương Sơ, từ sau khi thể xác chết thì Nguyên Thần của ta ngày càng suy kiệt, nếu như đoạt xá thân thể bình thường, cuối cùng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn sống qua ngày, chẳng bằng chết cho rồi. Vậy nên, Trần Trầm là cơ hội cuối cùng của ta, nếu hắn bái vào Ngọc Đỉnh Đan Tông trong thời gian ngắn ngủi mà Ngọc Quỳnh đã cho hắn bảo bối quý trọng bảo vệ linh hồn thì coi như ta thua.
- Nhưng mà . . .
Không đợi Khương Sơ nói tiếp, Nguyên Thần kia trực tiếp ngắt lời:
- Nguyên Thần của ta không chống được hơn mười ngày, ngươi hiểu không?
Khương Sơ nghe vậy bỗng nhiên cúi đầu, nước mắt rơi tí tách thì thào:
- Đệ tử . . . Nguyện ý dâng ra thân thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận