Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 146: Hôm Nay, Ta Cũng Đã Nghịch Thiên

Chương 146: Hôm Nay, Ta Cũng Đã Nghịch ThiênChương 146: Hôm Nay, Ta Cũng Đã Nghịch Thiên
         - Chuyện ở đây xem như kết thúc, chúng ta quay về Ma môn.
Sau khi gửi tin tức cho Chu Nhân Long, Trần Trầm trực tiếp ra quyết định.
Về phần đám tu sĩ Vô Tâm Tông bị bắt kia, đương nhiên là trước mang về, đợi nhốt một thời gian rồi hãy thả ra.
- Thiếu môn chủ, vội vậy sao? - Chu Phong kinh ngạc hỏi.
Thần sắc Trần Trầm ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Vô Tâm lão tổ chết quá kỳ quặc, ta cảm thấy nơi đay không nên ở lâu.
- Được rồi. - Chu Phong nhíu mày, nghĩ đến chuyện Vô Tâm lão tổ chết, hắn cũng hiểu được có gì đó bất ổn.
Người Ma môn đến nhanh, đi cũng nhanh, đám người hoàn toàn biến mất ở phía xa. Lúc này, bình dân trong Quốc đô Đại Tấn mới hoàn hồn.
Bọn họ có làm thế nào cũng không tưởng tượng được người Ma môn lại thủ tín như vậy, nói không cầm một kim một chỉ thì chính là không cầm một kim một chỉ.
Chỉ có Cố Khuynh Thành ở Hoa Nguyệt Lâu là mất hứng, không biết như thế nào mà tấm bảng treo ở lối vào của nàng bị người ta lấy mất.

Trên đường về Ma môn, Trần Trầm mang theo đám thiếu môn chủ phi ở phía trước nhất, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn phủ một tầng bóng mờ.
Lời Vô Tâm lão tổ đa phần là thực, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn, ví dụ như hắn bất đắc dĩ các kiểu.
Trần Trầm cũng không tin hắn có lòng tốt như vậy.
Hơn nữa, chuyện Âm Sát Thi Khôi bị hủy, hắn cũng chỉ nói lướt qua, không có kể rõ chi tiết.
Trời mới biết hắn có đem chuyện Trần Trầm hủy đi Âm Sát Thi Khôi nói ra hay không.
- Chắc chắn là đã nói, lão tặc này, nếu không phải vì Thiên Vân Tông, ta nhất định sẽ khích lệ môn chủ đi diệt Vô Tâm Tông. - Trần Trầm thầm mắng.
Nếu như tên cho má Khương vương gì gì đó giận chó đánh mèo, lỡ như Ma môn kéo không đến mười năm thì phải làm sao? Đến lúc đó, chẳng phải Vô Tâm Tông lại có cơ hội quật khởi.
- Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến ta, mười năm sau, ta hẳn đã vô địch thiên hạ rồi. Hơn nữa, ta là Thiên Vân Tông Thánh tử, nào phải người Ma môn, hắc hắc!
Trần Trầm thầm nghĩ mấy thứ linh tinh cổ quái này, nhịn không được khóe môi khẽ nhếch lên.
Đám thiếu môn chủ sau lưng vẫn còn khoác lác với mấy cái cường giả Kim Đan.
- Ta nói với ngươi, Thần Phong môn môn chủ kia là tu vi Bán bộ Nguyên Anh đấy! Thực lực mạnh đến đáng sợ! Nói không chừng có thể tranh phong cùng Nguyên Anh!
- Ây da, quá khen quá khen! Ta cũng chỉ đánh trúng hắn bảy tám lần, chủ yếu là do thiếu môn chủ lãnh đạo tốt!
Một đám người vừa tán chuyện vừa phi hành, không bao lâu sau đã tiến vào vùng trời của một mảnh sơn mạch.
Nhưng đúng lúc này! Tình huống phát sinh đột biến!
Trong thiên địa đột nhiên nổi lên một trận sương mù, linh khí đậm đặc đến cực điểm từ dưới đất bốc lên, đám người còn chưa kịp phản ứng thì đã lọt vào trong sương mù.
Nhìn một vùng mờ mịt trước mặt, đưa tay năm ngón không thấy, nội tâm Trần Trầm đánh thót một cái.
Với tu vi của hắn, sương mù tự nhiên đương nhiên không thể nào ngăn cản tầm mắt hắn.
Sương mù này… Chắc hắn là do con người tạo nên.
- Nhanh như vậy đã bị trả thù rồi sao?
Trần Trầm đề cao cảnh giác, quát lớn:
- Tất cả mọi người đến bên cạnh ta.
Ngay lập tức, đám thiếu môn chủ đã tề tụ bên cạnh hắn.
Nhưng đám tu sĩ Kim Đan cùng Nguyên Anh của Ma môn thì lại vô tung.
- Cùng ta xuống dưới.
Trần Trầm lạnh giọng nói, sau đó từ từ hạ xuống, bất quá, mất nửa buổi nhưng vẫn không chạm đến mặt đất.
- Quả thật là huyễn trận cường đại. - Trần Trầm thầm mắng, cuối cùng, hắn dứt khoát thu hồi linh lực.
Linh lực vừa được thu hồi, Trần Trầm phát hiện mình đang ở giữa không trung.
Vù vù!
Đợi đến khi rơi xuống đất, hắn mới có được một chút cảm giác về phương hướng.
Đám thiếu môn chủ xung quanh cũng rơi xuống, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, thần sắc có chút khẩn trương.
- Sư huynh, làm sao bây giờ? - Viên Kình Thiên nhìn về phía Trần Trầm, ánh mắt ngưng trọng.
- Mọi người đi theo ta, đừng để rơi lại phía sau. - Trần Trầm cao giọng nói.
Nghe vậy, đám thiếu môn chủ một tên tiếp một tên, dính sát với nhau.
- Hệ thống, bên nào linh khí mỏng manh nhất?
“Bên trái, 50 mét.”
Nghe được đáp án này, nội tâm Trần Trầm có hơi trấn định. Lúc này, hệ thống không vòng vo với hắn, đúng thật là khéo hiểu lòng người.
Trần Trầm vung ra một quyền, sau khi xác định đó là tay trái của mình, hắn mới bắt đầu tiến về bên trái.
- Hệ thống, bên nào linh khí mỏng manh nhất?
“Phải, phía trước, 50 mét.”
Theo chỉ dẫn của hệ thống, Trần Trầm mang đám người từ từ tiến lên.
Nhưng một khắc sau, tình huống đột biết, một thân ảnh lóe lên cách đó không xác, ngay sau đó, một đạo kiếm khí kinh thiên mang theo sát ý đánh úp về phía Trần Trầm.
- Quá mạnh!
Cảm nhận được sát khí, Trần Trầm nhịn không được sợ hãi thán phục.
Lúc này đây, hắn cũng chẳng quan tâm được nhiều, Luyện Thể cùng Luyện Khí song song bộc phát. Vung ra một quyền, linh khí bàng bạc đến cực điểm trực tiếp đón lấy kiếm khí kia.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, Trần Trầm bị đẩy lui ra sau mấy bước, cảm giác xé rách đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến.
Nhìn bàn tay máu tươi đầm đìa, ánh mắt Trần Trầm thoáng cái trở nên ngưng trọng.
Kẻ xuất thủ hẳn là Bán bộ Nguyên Anh, so với Thượng Quan Kiếm còn mạnh hơn vài lần!
Đối phó với Thượng Quan Kiếm, hắn chỉ sử dụng Luyện Thể, dưới sự trợ giúp của đám thiếu môn chủ, coi như dễ thở.
Thế nhưng kẻ ẩn trong bóng tối kia, chỉ tiện tay vung ra một kiếm, đã ép buộc hắn phải sử dụng toàn lực, thậm chí còn khiến hắn bị thương.
Bất quá, may là hiện tại đám thiếu môn chủ đều quan sát bốn phía, không ai chú ý đến tu vi Luyện Khí của hắn.
- Xem ra là người Đại Hạ, trong hai nước, không có Bán bộ Nguyên Anh nào mạnh như vậy cả!
Trần Trầm thầm nghĩ, trong đầu bắt đầu vận dụng hệ thống truy tung tên cường giả Bán bộ Nguyên Anh kia.
“Bên phải, 35 mét.”
Nghe được đáp án này, Trần Trầm không đánh rắn động cỏ, mà lẳng lặng đặt toàn bộ lực chú ý về hướng kia.
Một giây sau, một đạo kiếm khí lại vọt đến, lần này, Trần Trầm đã sớm có chuẩn bị, vung ra một quyền.
Cùng lúc đó, thiếu môn chủ Luyện Thi bộ, Thẩm Lâm, cũng đánh một kích về phía kia.
Oanh!
Một tiếng nổ vang.
Lần này, Trần Trầm chỉ lui lại mấy bươc,s không có bị thương.
- Sư huynh, thi thể của ta có thể cảm ứng được vị trí của hắn, ngày cứ chuyên tâm mang chúng ta ra ngoài đi.
Thẩm Lâm tiến đến gần, khẽ nói. Phía sau hắn, hai cổ thi thể đang không ngừng khịt mũi.
- Được.
Trần Trầm lên tiếng, tiếp tục dùng hệ thống dẫn đường.
Thẩm Lâm thì không ngừng thông báo vị trí.
“Bên trái, 100 mét!”
- Bên phải, bốn mươi lăm bước!
Mỗi một lần báo Thẩm Lâm báo phương hướng, lực chú ý của tất cả mọi người lập tức dồn về phía đó. Nếu có công kích đánh tới, Trần Trầm ngăn cản phần lớn lực, những người khác chia nhau một phần nhỏ. Trong lúc nhất thời, vậy mà có thể cản được tập kích của kẻ thần bí kia.
- Ha ha, đám người các ngươi quả thật thú vị.
Trong sương mù vang lên tiếng cười khẽ, ngay sau đó, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện từ giữa hư không, bắn về phía Trần Trầm.
Dù là trong sương mù, nhưng trường kiếm kia vẫn vô cùng chói mắt, chấn động khủng bố mà nó mang lại khiến đám người lộ vẻ tuyệt vọng.
Vừa nãy, chỉ là kiếm khí mà đã khó ngăn cản như vậy, giờ pháp bảo bản thể nhảy ra giương oai, thử nghĩ xem có bao nhiêu kinh khủng?
- Các ngươi lui ra sau!
Trần Trầm khẽ quát một tiếng, kim quang trên người nồng đậm đến cực hạn.
Kế đó, song chưởng vung mạnh về phía trước, nhưng một kiếm kia quá mức sắc bén, bị ngăn cản vẫn chỉ khiến nó chệch đi một chút.
Phốc phốc!
Một âm thanh trầm đục vang lên, trường kiếm xuyên thẳng phần bụng của Trần Trầm, từ trước xuyên ra sau.
Trần Trầm đương trường hộc ra một ngụm máu tươi, kế đó, không chút do dự lập tức xuất ra bảy tám loại thiên tài địa bảo, nuốt vào.
- Đáng giận! Ở trong mê trận, ta quá bị động rồi!
Không chờ hắn nuốt linh dược vào bụng, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.
- Sư huynh, coi chừng!
Ngay sau đó chính là âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thế.
Trần Trầm quay đầu lại, nhìn thấy trước ngực Thẩm Lâm xuất hiện một cái động lớn, mà trước người hắn, bốn cỗ hành thi đều bị một kiếm xuyên thủng.
Lúc này, khí lực của trường kiếm kia mới hoàn toàn tiêu tán, một lần nữa lẩn trong sương mù.
Khục!
Thẩm Lâm hộc ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt như người chết giờ đã không còn chút máu.
Trần Trầm vô thức muốn đút thiên tài địa bảo cho hắn, nhưng lại bị Thẩm Lâm cự tuyệt.
- Sư huynh, đối với Luyện Thi Nhất Mạch, thứ này chính là độc dược… Người nọ ở bên trái… Cách đây trăm bước.
Nói xong câu đó, thân thể Thẩm Lâm nhũn ra, thấy vậy, Trần Trầm không để ý mùi hôi phát ra từ trên người hắn, cứ thế vác hắn lên linh.
Mấy cỗ hành thi bị kiếm xuyên thủng kia dường như cũng không mấy ảnh hưởng, vẫn yên lặng theo sau.
- Người nọ ở bên phải, cách khoảng hai mươi bước. Sư huynh… Ta sắp không xong rồi, kiếm khí của hắn sát khí quá nặng, tàn phá kỳ kinh bát mạch của ta… Ngươi đi nhanh đi!
Cảm nhận được khí tức yếu ớt sau lưng, tâm tình Trần Trầm cực kỳ tệ hại. Thế nhưng đây không phải lúc chần chừ, theo chỉ dẫn của hệ thống, hắn điên cuồng chạy, đám thiếu môn chủ sau lưng cũng lẳng lặng đi theo, không nói một câu.
Nhưng tất cả đều dồn lực chú ý vào hướng Thẩm Lâm chỉ, bầu không khí lúc này vô cùng nặng nề.
- Thẩm Lâm, ngươi còn có nguyện vọng gì? Sư huynh giúp ngươi. - Trần Trầm hạ giọng, nói.
- Hắn… Đã đến gần, phía sau, 50 bước…
- Không có… Nguyện vọng gì cả. Ta thân là Ma môn đệ tử… Bái nhập Luyện Thi Nhất Mạch. Một nhà bị sơn tặc tàn sát, ta ương ngạnh giữ bọn họ bên người mười năm… Hôm nay, ta cũng coi như đã nghịch thiên, chết không hối tiếc.
- Thẩm Lâm, sắp ra khỏi huyễn cảnh rồi!
Nhìn thấy núi rừng xa xa, ánh mắt Trần Trầm lóe sáng, trực tiếp bay ra ngoài, đám thiếu môn chủ đằng sau cũng thế.
- Sư huynh, có thể kề vai chiến đấu cùng ngươi là vinh hạnh của ta, chỉ đáng tiếc… Không thể nhìn ngươi chấn hưng Ma môn rồi.
Nói xong câu đó, Thẩm Lâm lấy ra một cái bình nhỏ, vung mạnh, một vòng sương mù tản ra.
Cùng lúc đó, hào quanh linh lực trên người mấy cỗ hành thu cũng thoáng ảm đạm, biến thành thi thể bình thường.
Sương mù rơi xuống, mấy cái thi thể kia lập tức có phản ứng, bất quá, chỉ trong khoảnh khắc, bốn cỗ thi thể đã tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, sức nặng sau lưng Trần Trầm biến mất, mùi hôi cũng tan đi, chuyển thành hương thơm thoang thoảng.
Trần Trầm tiến vào rừng, sau lưng đã không còn vật gì.
Quay đầu nhìn lại, trong sương mù dần dần xuất hiện một thân ảnh. Người nọ mặc áo gai, lưng đeo trường kiếm, thần sắc hờ hững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận