Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 257: Một mình ta đủ rồi

Chương 257: Một mình ta đủ rồiChương 257: Một mình ta đủ rồi
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Một đám tu sĩ ăn Sư Hoàng Nguyên Thần cảnh chỉ còn lại khung xương.
Phải công nhận, yêu tộc có thể trở thành Yêu Hoàng thì thể chất đều kinh người cực kỳ, huyết mạch cũng không tầm thường chút nào.
Cho nên Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh này . . . rất ngon.
Mấy đệ tử nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông ngại ngùng lau khóe môi hơi bóng, ngẩng đầu nhìn Trần Trầm:
- Trần sư huynh, chúng ta tiếp đến phải làm gì?
Nghe câu hỏi, đám tu sĩ đều nhìn về hướng Trần Trầm, tự động bỏ qua Trương Kỵ, cũng xem nhẹ tu sĩ Nguyên Thần cảnh có tu vi cao nhất ở đây.
Hết cách, có người trời sinh là như thế, dù đang ở đâu cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trần Trầm là người có đặc tính đó.
Trong riêng tư, Trần Trầm gọi đây là khí chất lãnh tụ.
- Trong phạm vi trăm thước có ai chán ghét nhân tộc không?
[Không có.]
Nghe đáp án của hệ thống, Trần Trầm nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh nói:
- Thất Sát Ma Quân đại nhân tùy thời đều có thể trở về, chúng ta kéo dài đến khi đại nhân về chủ trì đại cục là được, nếu không kéo dài nổi thì mọi người có thể thích hợp rút lui, đánh du kích với yêu tộc.
Có tu sĩ hoàng triều do dự hỏi:
- Nhưng chiến trường Tề Vệ này . . . bị cao tầng hai tộc chú ý chặt chẽ, nếu chúng ta rút lui có khi nào ảnh hưởng sĩ khí của toàn nhân tộc không?
Trần Trầm lắc đầu, nét mặt có mấy phần oanh liệt.
- Các vị, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt? Chúng ta không ngăn được mà không muốn rút lui, cuối cùng chẳng qua là toàn quân bị diệt. So với thất bại, toàn quân bị diệt càng đả kích nặng sĩ khí của nhân tộc chúng ta. Nói thật, ta không phải loại người sợ chết, nếu có thể lấy cái chết của ta đổi lại chiến thắng của nhân tộc thì ta sẽ không có chút do dự. Nhưng hy sinh vô vị là không cần thiết.
Mọi người nghe vậy gật gù, công nhận quan điểm của Trần Trầm.
Trời vừa sáng, một đám tu sĩ nhân tộc trực tiếp rút ra doanh địa, vẫn lùi đến nghìn dặm, rốt cuộc tìm được một chỗ tàn tích của tiểu tông môn, dựng doanh địa trên mảnh đất hoang này.
. . .
Nửa ngày sau.
Một chỗ hiểm trở cheo leo trong Tây Cương, mấy người râu tóc bạc phơ vẻ mặt tức giận trừng một ma tu mặc áo đen.
- Sư điệt của ngươi đi chỗ nào? Rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Ma tu áo đen không trả lời, nhưng sắc mặt cũng cực kỳ khó xem.
Bởi vì gã cũng không biết sư điệt Thất Sát Ma Quân đã đi đâu.
Trong riêng tư, ma tu áo đen đã tức giận đến nỗi bóp nát lệnh bài truyền tấn thành mảnh nhỏ, nhưng sư điệt không thèm trả lời lại gã một câu, hoàn toàn không thèm để Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn như gã vào mắt.
- Đừng tưởng không nói tiếng nào là có thể né được, tu sĩ chiến trường Tề Vệ đã rút lui nghìn dặm, khi bắt đầu rút lui thì chưa đầy một ngày sẽ hoàn toàn rút ra chiến trường Tề Vệ! Điều này đại biểu cho nhân tộc chúng ta cúi đầu hướng yêu tộc! Khi đó tất cả yêu tộc sẽ tàn phá trong lãnh thổ nhân tộc, vô số phàm nhân sẽ bị tàn sát! Ma Tôn đại nhân của chúng ta, ngươi có gánh nổi nhân quả như vậy không?
Ma tu áo đen giọng ồm ồm nói ra câu này:
- Sư điệt của ta không phải loại người đụng trận chùn chân, chờ thêm chút nữa đi, ta tin tưởng hắn.
Tuy gã không vừa mắt sư điệt kia nhưng trong lòng vẫn tin tưởng, nếu không thì đã chẳng định vị Thất Sát Ma Quân tương lai nhận chức Ma Tôn của Thất Sát Ma Đạo.
Nói thật ra, nếu không phải nhóm bọn họ bị mấy lão già yêu tộc theo dõi phải ru rú ở chỗ này thì gã rất muốn tự mình đi tìm sư điệt kia, nhìn xem có phải Thất Sát Ma Quân lỡ độ đại kiếp nạn Luyện Hư rồi bị đánh chết không.
- Chờ? Không thể đợi nữa! Mới rồi ta nhận được vô số truyền tấn, yêu tộc ở các nơi đã rục rịch! Nếu tiếp tục chờ đợi thì sẽ xảy ra việc lớn!
Ma tu áo đen nghe vậy trầm mặc, nhưng không biết làm sao, nhân tộc hiện giờ thiệt tình không thể điều ra cao thủ lợi hại đi chiến trường Tề Vệ.
. . .
Trong lãnh thổ Đại Tấn.
Lão Hắc đang tiêu sái làm vua núi, Nhị Cẩu ở phía sau đấm lưng cho nó.
Nhìn bộ dạng ngồi ăn chờ chết của Lão Hắc mà Nhị Cẩu nóng ruột nóng gan.
- Đại nhân, bên chiến trường Tề Vệ truyền ra tin chiến thắng, yêu tộc ta thắng lớn, nhân tộc rất có thể sắp rút ra chiến trường Tề Vệ!
Lão Hắc vừa ngáp dài vừa hỏi:
- Ồ? Liên quan gì chúng ta?
Nhị Cẩu nhắc nhở một câu:
- Đại nhân, kế hoạch tiêu diệt nhân tộc! Không chừng sẽ được Yêu Thần Điện ban thưởng.
Lão Hắc ngẫm nghĩ, cuối cùng nhớ ra lời Trần Trầm từng dặn nó.
- Vậy à, chờ chút nữa, đợi ta tỉnh ngủ rồi tính tiếp.
Lão Hắc trở mình, tiếp tục ngủ.
Lúc này nó thoải mái kê cao gối ngủ.
Tiểu hồ ly tinh ở Đại Chu đoạn thời gian trước bỗng nhiên được viện trợ mạnh, dưới tay có thêm hai cường giả Yêu Hoàng của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, hiện giờ trên danh nghĩa hoàn toàn chiếm lĩnh toàn biên giới Đại Chu.
Thiên Lang Yêu Hoàng và Bạch Hùng Yêu Hoàng cũng không dám trêu vào.
Hiện tại nó chỉ cần đi theo phía sau tiểu hồ ly tinh kiếm ăn là được, dù sao hai bên đều đi theo Trần Trầm làm việc, xảy ra chuyện gì thì tiểu hồ ly tinh cũng sẽ hỗ trợ, đúng không?
Lão Hắc nghĩ như vậy, nhưng yêu tộc khác trong lãnh thổ nhân tộc thì không, nhiều yêu tộc mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị kiến công lập nghiệp.
Đa số yêu tộc đã hiểu ý của Yêu Thần Điện, đó là hoàn toàn diệt tuyệt nhân tộc, từ nay về sau không còn tranh đấu giữa hai tộc.
Mới qua một ngày mà trong lãnh thổ nhân tộc đã dâng lên sóng ngầm, thậm chí có yêu tộc sốt ruột bắt đầu giết chóc lung tung phàm nhân.
. . .
Vào đêm.
Trong một ngọn núi sâu trong lãnh thổ yêu tộc, chỉ có vài chỗ rải rác ngọn đèn lập lòe.
Thất Sát Ma Quân mặc đồ đen, dường như dung nhập vào bóng đêm.
Thần thức quét ngang, trong núi sâu này có khoảng nghìn yêu tộc Cuồng Sư.
Làm chi nhánh của tám đại yêu tộc, tộc Cuồng Sư tuy mạnh mẽ, nhưng hiện giờ tinh nhuệ trong tộc đều đi theo Cuồng Sư Yêu Hoàng đạp vào lãnh thổ nhân tộc.
Hiện giờ toàn là kẻ yếu dưới Nguyên Thần cảnh ở lại trong tộc địa.
Chợt có hai người áo đen hiện ra, cúi đầu cung kính nói, mắt bắn ra sát ý:
- Đại nhân, núi này đã hoàn toàn bị trận pháp phong kín, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào truyền tấn ra ngoài.
- Ta biết, các ngươi chờ ở đây.
- Nhưng mà . . .
Giọng của Thất Sát Ma Quân lạnh hơn:
- Một mình ta đủ rồi.
Thất Sát Ma Quân không đợi hai người phản ứng lại đã vào trong núi.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận