Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 337: Ràng buộc sâu nhất trong huyết mạch

Chương 337: Ràng buộc sâu nhất trong huyết mạchChương 337: Ràng buộc sâu nhất trong huyết mạch
         Trần Trầm lặng lẽ chờ đợi, nhưng nỗi lòng phức tạp.
Nữ yêu này bởi vì tin tưởng hắn nên mới trả lại trữ vật giới, Tiểu Vô Ưu Tiên Cung. Kết quả hắn lợi dụng thứ trong hai món này chạy trốn, có vẻ hơi không nhân hậu.
Nhưng một lát sau, Trần Trầm tự thuyết phục mình.
Dù sao tình huống giữa nhân tộc và yêu tộc hiện giờ có thể nói là không đội trời chung.
Giờ này khắc này không phải lúc để ý mấy chi tiết nhỏ, có trách thì chỉ có thể trách nữ yêu kia quá mềm lòng.
Ài.
Trần Trầm trong lòng thở dài, nếu nữ yêu này nhân từ với người khác thì có lẽ hắn sẽ mắng nàng ngốc.
Nhưng khi đối tượng là bản thân thì Trần Trầm thiệt tình không mắng nên lời được.
Đổi vị trí suy nghĩ, nếu Trần Trầm là chủ Yêu Đình hiện tại, chắc chắn ngay phút đầu tiên sẽ bóp chết đệ nhất thiên kiêu nhân tộc là mình rồi, để đề cao uy vọng thu lấy lòng người.
Nhưng nữ yêu này không làm như vậy, ngược lại đưa ra đề nghị bất ngờ là muốn hắn làm quân sư.
Xem chỉ số thông minh lúc trước của nữ yêu này thì nàng không nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Giải thích duy nhất chỉ có thể là vì trong lòng nữ yêu này không nhẫn tâm giết hắn.
Trần Trầm lắc đầu, tâm tình có chút phức tạp.
Thế gian này vô luận là người hay yêu đều không đơn giản nhìn thấu ngay trong ánh mắt đầu tiên.
Nữ yêu này lên kế hoạch phá tan Linh Hư Khí Tông, khiến lãnh thổ nhân tộc mở rộng, sinh linh đồ thán, tử thương ức vạn, thế cho nên trên trời giáng xuống Phá Ách Ấn để khiển trách.
Nhưng hôm nay nàng không nỡ giết một mình hắn.
Chẳng lẽ là vì sức hấp dẫn cá nhân của hắn?
Trần Trầm càng nghĩ càng khó chịu, lỡ ngày sau ở trên chiến trường có cơ hội giết nữ yêu này thì hắn có nên giết hay không?
Nếu không giết, làm sao dám đối diện vô số bình dân nhân tộc đã chết?
Nhưng giết thì Trần Trầm cảm thấy mình nợ nữ yêu này.
Trần Trầm ngước lên nhìn trời, khóe môi cay đắng cong lên.
Nói người khác mềm lòng nhưng hắn cũng không khác gì. Có chút sự biết rõ nên làm thế nào, nhưng khi bắt tay vào làm thì thật khó thực hiện.
. . .
Đêm khuya.
Toàn bộ Yêu Đình hoàn toàn yên tĩnh, Trần Trầm lấy ra lệnh bài truyền tấn liên hệ với Yêu Khanh.
- Đạo chủ! Ta có việc gấp muốn gặp ngươi!
- Ta không ở Yêu Đình, có chuyện gì chờ ta trở lại rồi nói.
Hiển nhiên Yêu Khanh không ý thức được Trần Trầm đang thăm dò mình, sở dĩ rất nhanh trả lời lại.
Được đến tin tức này, Trần Trầm thầm thở phào, gọi Lục Đậu ra, cẩn thận phá mở từng lớp phong tỏa trong đình viện, sau đó lấy Độ Hư Thuyền ra.
Cảm ứng Lão Hắc ngủ say trong góc nào đó của Yêu Đình, Trần Trầm có chút bất đắc dĩ.
Lão Hắc đang ở chính giữa Yêu Đình, một đám Yêu Hoàng quay quanh nó, Trần Trầm muốn cướp đi Lão Hắc là bất khả thi.
Trần Trầm tự an ủi:
- Lão Hắc ở đây sống khá tốt, chờ sau này thực lực mạnh rồi sẽ cướp về.
Sau đó Trần Trầm ngồi lên Độ Hư Thuyền, vèo một tiếng bay ra Yêu Đình.
Trong khoảnh khắc đó, mười mấy tên Yêu Hoàng bị kinh động, bay lên bên trên Yêu Đình.
Nhìn bóng sáng phương xa, một đám Yêu Hoàng theo bản năng định đuổi theo nhưng bị một âm thanh ngăn cản.
- Đừng đuổi theo, để hắn đi đi.
Nghe giọng nói kia, một đám Yêu Hoàng cung kính nói:
- Tuân mệnh, Yêu Thần đại nhân!
Bọn họ trở về chỗ ở của mình.
Rất nhanh, trên bầu trời chỉ còn lại bóng dáng mảnh khảnh, trong đêm tối càng có vẻ lạc lõng.
. . .
Cùng lúc đó.
Ở Đông Vực yêu tộc, trên Bắc Mang Sơn, tuyết rơi lớn, Yêu Khanh bước chậm lên đỉnh núi trong gió tuyết.
Ngay lúc này, nàng tựa hồ đột nhiên cảm ứng được cái gì, dừng thân hình.
- Đi rồi cũng tốt.
Yêu Khanh vừa đi vừa thì thào, không lâu sau đến trước một hang núi không chút bắt mắt trên đỉnh Bắc Mang Sơn.
Gió tuyết trong thiên địa bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, một uy áp vô hình hoàn toàn phong tỏa Bắc Mang Sơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hang núi nổ tung, Ô Linh sắc mặt tái nhợt nhìn Yêu Khanh, vẻ mặt đều là không dám tin tưởng.
- Ta . . . ta rõ ràng đã ném lệnh bài truyền tấn của Thiên Tà mà tại sao ngươi còn có thể tìm được ta!?
Yêu Khanh vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Thế gian rộng lớn, ngươi biết được bao nhiêu chuyện?
Ô Linh nghe vậy trong mắt vụt qua tia kinh hoàng, cay đắng nói:
- Đạo chủ, có thể lại cho ta một cơ hội? Lúc trước ta làm như vậy cũng vì tộc bán yêu chúng ta chứ không muốn muốn quên ơn phụ nghĩa. Chắc hẳn đạo chủ cũng hiểu tình cảm này, dù sao yêu tộc thực vật giống như bán yêu chúng ta, chưa từng được hai tộc người, yêu đối xử tốt.
Yêu Khanh hơi gật đầu nói:
- Ta đương nhiên hiểu, nhưng không muốn bỏ qua cho ngươi, từ giây phút ngươi phản bội ta thì nên hiểu điều này.
Ô Linh nghe vậy khí thế trên người nháy mắt bạo phát, đôi cánh dài trăm thước che lấp toàn bộ bầu trời.
Lão không muốn chết! Làm cường giả Luyện Hư duy nhất của tộc bán yêu, nếu lão chết thì toàn tộc hoàn toàn không có hy vọng, từ nay về sau chỉ có thể ẩn tàng trong hai tộc, sống lây lất.
- Đạo chủ! Ta là cường giả Luyện Hư duy nhất dưới trướng của ngươi! Nếu ngươi tha cho ta một mạng thì ta có thể . . .
Ô Linh chưa nói hết câu, nguyên Bắc Mang Sơn rung rinh.
. . .
Một khắc đồng hồ sau.
Xác chết của Ô Linh nằm ở dưới chân Yêu Khanh, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Yêu Khanh vẻ mặt thong dong, lặng lẽ luyện hóa Nguyên Thần và thân thể của Ô Linh, lực lượng khổng lồ chạy một vòng trong người nàng rồi hóa thành hai giọt máu Yêu Thần phản tổ hiện ra trong lòng bàn tay.
Nhìn hai giọt máu phản tổ, ánh mắt Yêu Khanh lạnh băng lẩm bẩm:
- Trước kia là ta quá nhân từ, giờ ngẫm lại, đổi sách lược khác chưa chắc không thể thực hiện được.
Nói xong lời này, nàng thu hồi hai giọt máu phản tổ, biến mất trong gió tuyết.
. . .
Chờ khi trời dần sáng.
Trần Trầm rốt cuộc trốn trở về, nhìn đất đai Tây Cương quen thuộc, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác an toàn.
Không đợi hắn về đến Vô Phong Thành, ảnh chiếu thần thức của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông đã giáng lâm trước mặt Trần Trầm.
- Đồ tôn, ngươi rốt cuộc trở lại!
Tiếng nói dứt, Trần Trầm cảm giác một thần thức cực kỳ khổng lồ quét qua quét lại trên người hắn, rõ ràng đang điều tra trong cơ thể của hắn có để lại vấn đề gì không.
Sau khi quét hình mười mấy lần, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông cười lớn khen ngợi:
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm, lành lặn tự chạy về!
Trần Trầm xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi:
- Sư tổ, lửa của người đã về chưa?
Tiếng cười ngừng bặt, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông lúng túng vuốt râu:
- Về rồi, ta cũng không ngờ nó không đáng tin như vậy. Lỗi tại ta, lúc bình thường không dạy dỗ nó đàng hoàng.
Trần Trầm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, ngọn lửa không đáng tin kia đã về thì tốt rồi, nếu đánh mất thì hắn không chịu nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Trong lúc hai người nói chuyện, Hạ Tích Sương cũng chạy tới nơi, thấy Trần Trầm tay chân lành lặn thì nàng vành mắt ửng đỏ, nhưng cuối cùng kiềm nén bi thương trong lòng, nhoẻn miệng cười.
Đạo lữ tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng thật sự không muốn biểu hiện ra vẻ yếu ớt.
Hạ Tích Sương đến rồi, không lâu sau nhóm người Ngọc Quỳnh, Chu Nhân Long, Viên Kình Thiên đều chạy tới.
Không chỉ thế, còn có một ít tu sĩ nhân tộc mà Trần Trầm chưa gặp qua.
Giờ phút này, đám người trên mặt đều treo nụ cười như trút được gánh nặng.
Nhìn cảnh này, trong lòng Trần Trầm ấm áp, lúc trước bàng hoàng mê hoặc cũng toàn bộ tiêu tan.
Có vài thứ đến từ sâu trong huyết mạch.
Tựa như Ô Linh, lão là bán yêu thì phải suy tính cho tộc bán yêu.
Ví dụ như Yêu Khanh, nàng là yêu tộc thực vật thì phải đứng ở lập trường yêu tộc thực vật.
Trần Trầm là nhân tộc, tự nhiên chỉ có thể đứng bên nhân tộc.
Thế gian này, có vài thứ có thể bị bán đứng, có chút tình cảm có thể phản bội, nhưng chỉ riêng chủng tộc không cách nào thoát ly, bởi vì đó là ràng buộc nằm ở tận sâu nhất trong huyết mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận