Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 341: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng

Chương 341: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừngChương 341: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
         Rời đi Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Đã qua ngày thứ ba từ trận chiến giết Thần Giao Yêu Tôn.
Trong ba ngày này, yêu tộc liên tục bại lui, các thành trì ở Tây Cương đều dời vào phạm vi lãnh thổ yêu tộc, chỉ còn lại Vô Phong Thành đơn độc đứng sững trong đại hiệp cốc.
Trần Trầm dùng thần thông dò xét sơ qua, phát hiện người quen đều ở trong Vô Phong Thành, không có người tự tiện đi lãnh thổ yêu tộc, điều này khiến hắn có chút vui mừng, xem ra mọi người còn xem hắn là trụ cột tinh thần.
Thấy Trần Trầm đi ra, Chu Nhân Long xuất hiện ở trước mặt hắn ngay.
Vẻ mặt Chu Nhân Long phóng khoáng, hăng hái muốn kiến công lập nghiệp:
- Tiểu tử, tu sĩ nhân tộc khác giết đã tay trong lãnh thổ yêu tộc, hay là chúng ta cũng đi đi? Không chừng có thể cướp được nhiều địa bàn thêm nữa, nếu cố gắng thêm chút, rất có thể gầy dựng cả một hoàng triều!
Trần Trầm cười mà không nói, hắn sớm đặt quyết tâm không vào Luyện Hư thì kiên quyết không ra lãnh thổ nhân tộc, đỡ khỏi phải lại bị nữ yêu kia bắt lấy, tiếp đó bị uy hiếp.
- Lão Chu, ngươi muốn đi thì cứ đi, ta ở trong Vô Phong Thành khổ tu.
Chu Nhân Long nghe vậy ngoáy lỗ tai, tưởng đâu nghe lầm, Trần Trầm thường thích nổi bật, được cơ hội tốt như vậy mà hắn chọn khổ tu trong Vô Phong Thành!
Không tin nổi!
Trần Trầm thấy bộ dạng không dám tin tưởng của Chu Nhân Long, thản nhiên nói:
- Tu vi cao thì cũng xem nhạt hết thảy, đương nhiên, Lão Chu, ta nói như vậy có lẽ ngươi không hiểu được, nhưng đợi khi ngươi đến cảnh giới giống như ta thì tự nhiên sẽ hiểu.
Chu Nhân Long nghe vậy sầm mặt xuống, gã hiện giờ dù gì là Nguyên Thần đỉnh, tiểu tử Trần Trầm mới chỉ là Nguyên Thần trung kỳ vậy mà không biết ngượng nói chuyện kiểu đó với gã!
Nghĩ đến đây, Chu Nhân Long theo bản năng lộ ra uy áp Nguyên Thần đỉnh để kinh sợ tiểu tử này.
Nhưng ngay lúc này, mắt của Trần Trầm bỗng sáng lên, Chu Nhân Long cảm giác dường như bị tồn tại khủng bố nào đó theo dõi, khí thế còn chưa dâng lên thoáng chốc tiết ra ngoài.
Ánh mắt Chu Nhân Long tràn đầy hoảng sợ nhìn Trần Trầm:
- Trần Trầm . . . ngươi . . .!
Trần Trầm tùy ý vẫy tay:
- Suỵt! Không gây chú ý không gây chú ý!
Trần Trầm tiêu sái bước đi, chỉ để lại bóng lưng cao thâm khó dò cho Chu Nhân Long.
. . .
Ba ngày sau.
Vô Phong Thành bay về phía lãnh thổ yêu tộc, dưới trướng của Trần Trầm lấy Chu Nhân Long dẫn đầu đều gia nhập vào công phạt yêu tộc.
Chỉ mình Trần Trầm và Hạ Tích Sương ở lại lãnh thổ nhân tộc, trở về Vô Phong Sơn trong Đại Tấn.
Hiện giờ hắn đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, trước khi Vô Phong Thành rời đi, hắn giao nhiều tài sản cho Chu Nhân Long và Tiêu Vô Ưu.
Có những thiên tài địa bảo này, Vô Phong Thành ở trong lãnh thổ yêu tộc sẽ không gặp trắc trở quá lớn.
Về đến Vô Phong Sơn.
Hạ Tích Sương nhìn cảnh sắc xung quanh, cười tươi như hoa.
Ai mà ngờ được chiến tranh hai tộc sẽ phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất nhanh như vậy.
Phen này nhân tộc phản công yêu tộc, kém lắm cũng có thể đổi lấy kết quả một, hai tộc ngừng chiến.
Phát sinh trận chiến tranh thảm liệt như vậy, trong vòng trăm năm e rằng hai tộc người, yêu sẽ không nổi lên tranh chấp nữa.
Không có chiến tranh, nàng và Trần Trầm tự nhiên có thể sinh hoạt bình tĩnh một thời gian, đây là sự tình mà Hạ Tích Sương luôn khát khao.
Thấy vẻ mặt hạnh phúc của Hạ Tích Sương, trong lòng Trần Trầm cũng có chút thỏa mãn.
Hiện giờ hắn xem như công thành danh toại, nhưng hắn không có quyền lợi ngăn cản đám người dưới tay đi kiến công lập nghiệp.
Bọn họ cũng có cuộc đời của riêng họ, không nên luôn sống dưới bóng ma của hắn.
Đây là nguyên nhân Trần Trầm mặc kệ Vô Phong Thành đi lãnh thổ yêu tộc.
Đương nhiên, hắn hiện tại không đi tham chiến, không đại biểu ngày sau không đi, đợi khi hắn bước vào Luyện Hư rồi thì giúp được gì sẽ cố gắng giúp, hắn cũng cần tích đức nhiều.
. . .
Những ngày tiếp theo, Trần Trầm hiếm có cùng Hạ Tích Sương sinh hoạt bình tĩnh êm đềm.
Đệ tử Thánh Nữ mười ngón không dính nước xuân như Hạ Tích Sương vậy mà học nấu ăn, còn thích thú, làm Trần Trầm nhìn mà cảm động.
Phải công nhận, người có thiên phú cao, thông minh thì học gì cũng nhanh, Hạ Tích Sương chỉ mất vài ngày đã có tài nấu nướng siêu đẳng.
Trong thời gian êm đềm này, Trần Trầm sung sướng nhấm nháp đồ ăn do Hạ Tích Sương nấu.
Hạ Tích Sương thì ở một bên cầm lệnh bài truyền tấn, thuật lại một số việc lớn ở tiền tuyến.
- Cường giả Nguyên Thần đỉnh của Vô Phong Thành Chu Nhân Long một chọi một đánh bại Cuồng Chiến Yêu Hoàng của tộc Hám Thiên Cuồng Hùng, thanh danh lan rộng!
- Một tên tu sĩ Nguyên Anh mang theo mười mấy Yêu Hoàng Nguyên Thần diệt một yêu tộc trung đẳng, hình như tên Lý Kình Thiên.
Nghe đến đây, Trần Trầm suýt sặc cơm.
Tiểu tử Viên Kình Thiên không có cảm giác tồn tại, làm việc lớn, vậy mà truyền tin về nhân tộc cũng bị sai tên.
Lại qua một ngày.
- Trần Trầm, sư phụ Tiêu Vô Ưu của ngươi bị thương, nhưng đã khỏe rồi.
- Vô Phong Thành dùng kịch độc tiêu diệt trên nghìn tu sĩ yêu tộc!
. . .
- Đại Hạ hoàng triều dường như ra một Tiên Thiên Linh Thể, Nguyên Anh trung kỳ đánh bại Yêu Vương của Nguyên Anh đỉnh!
. . .
- Ôi, bên Hạo Nhiên Kiếm Tông ta chết một cường giả Nguyên Thần.
. . .
Bất giác đã qua một tháng, tu sĩ nhân tộc đã hoàn toàn chiếm lĩnh Đông Vực yêu tộc.
Phải biết rằng, Đông Vực yêu tộc là lãnh thổ to lớn không nhỏ hơn Tây Cương nhân tộc.
Thắng lợi này xưa nay chưa từng có, trước đó thậm chí ít ai tưởng tượng được.
Hôm nay, Hạ Tích Sương vẫn đọc tin tức từ tiền tuyến cho Trần Trầm nghe.
- Vô Phong Thành có công lao lớn nhất trong các thành, độc chiếm một phần mười lãnh thổ Đông Vực yêu tộc!
Nghe Hạ Tích Sương nói, Trần Trầm không kiềm được tán thán:
- Chậc chậc, thật không hổ là lực lượng được ta bồi dưỡng ra, một phần mười lãnh thổ Đông Vực thì to cỡ đất của hai quốc gia đúng không?
Trần Trầm vừa nói xong, sắc mặt của Hạ Tích Sương đột nhiên trở nên nhợt nhạt mấy phần.
Trần Trầm thấy vậy thu lại nụ cười, nhỏ giọng hỏi:
- Tích Sương, sao vậy? Chẳng phải có cường giả người quen chết?
Hạ Tích Sương không nói chuyện, sắc mặt càng tái.
Trần Trầm động thần niệm, lệnh bài truyền tấn trong tay Hạ Tích Sương đã rơi vào tay của hắn.
Bên trong chỉ có một truyền tấn.
- Đại quân tu sĩ Đại Hạ hoàng triều được đến danh sách Thiên Tà, tà tu ẩn tàng trong nhân tộc trong vòng một ngày đã bị diệt tám phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận