Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 356: Thoái ẩn Vô Tận Hải

Chương 356: Thoái ẩn Vô Tận HảiChương 356: Thoái ẩn Vô Tận Hải
         Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông bản năng muốn níu giữ Trần Trầm:
- Trần Trầm . . . ngươi . . .
Nên biết, Ngọc Đỉnh Đan Tông ra một đệ tử có sức chiến đấu mạnh không dễ chút nào, tuy tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông và Trần Trầm không gặp nhau được vài lần nhưng lão cực kỳ xem trọng đồ tôn này.
Nhưng mà, giờ này khắc này, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông cũng không biết nên nói sao.
Trần Trầm cười lắc đầu, nói:
- Ta tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ khiến ngoại tộc xem trò cười, làm các tiền bối khó xử. Thôi vậy, cáo từ! Các vị có duyên sẽ gặp lại.
Nói xong, Trần Trầm sâu thẳm nhìn bốn hoàng đế của hoàng triều cùng với Bạch Đông Thăng, tiếp đó xoay người rời đi.
Bạch Đông Thăng thấy vậy rục rịch, nhưng cuối cùng kiềm chế xuống.
Có lão già của bốn đại tông môn ở, lại có yêu tộc ở một bên như hổ rình mồi, nếu thật sự ra tay thì chẳng những không cướp được gì, sợ rằng còn sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ ác liệt.
Còn về Trần Trầm này, chỉ cần không phi thăng thượng giới, sẽ có ngày Bạch Đông Thăng tìm được hắn.
Phải biết rằng, thế lực của bốn đại hoàng triều trải rộng toàn bộ nhân tộc, miễn là Trần Trầm còn tiếp xúc với người khác thì sẽ có ngày bị Bạch Đông Thăng tìm được.
Một đám yêu tộc thấy không có đánh nhau thì phần lớn hơi thất vọng.
Chỉ có mấy Yêu Tôn của tộc Thần Viên thở phào nhẹ nhõm, dù sao Thần Viên Sơn là tộc địa của bọn chúng, nếu nhiều cường giả Luyện Hư đứng đầu đánh nhau tại đây thì e rằng Thần Viên Sơn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
. . .
Rời đi Thần Viên Sơn, Trần Trầm cảm giác người nhẹ nhàng như gỡ xuống gông xiềng.
Tốc độ của Độ Hư Thuyền siêu nhanh, nửa ngày sau Trần Trầm đã trở lại trong Vô Phong Sơn ở Đại Tấn.
Trước khi đi Vô Tận Hải tự nhiên phải đón phụ mẫu đi cùng, với tu sĩ khác trong Vô Phong Sơn thì Trần Trầm không bắt ép mang họ đi.
Trong Vô Phong Sơn.
Trên nghìn tu sĩ Vô Phong Sơn tụ tập lại với nhau, nhìn Trần Trầm đứng ở chỗ cao nhất, đa số người trong mắt tràn đầy mê mang.
Trần Trầm thấy vậy trong lòng thở dài, nếu có thể, hắn cũng muốn mang theo Vô Phong Sơn làm tông môn mạnh nhất nhân tộc.
Nhưng tình huống hiện giờ thì sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn khó mà thực hiện.
Quét mắt mọi người một vòng, Trần Trầm nghiêm túc nói:
- Các vị đã biết tình huống của ta hiện giờ, không giấu chư vị, ta chuẩn bị đi khu vực Vô Tận Hải. Ta đi chuyến này, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào trở về lãnh thổ nhân tộc. Các ngươi nguyện ý theo ta thì ta sẽ dẫn đi Vô Tận Hải. Không muốn đi theo ta, từ nay rời khỏi Vô Phong Sơn, ta sẽ để lại một mớ tài nguyên, ngày sau các ngươi sang đầu vào tông môn khác hay tự lập môn hộ đều không liên quan gì đến ta nữa.
Trần Trầm nói mấy lời này không phải vì hắn máu lạnh vô tình, Vô Phong Sơn hiện giờ không lăn lộn trong lãnh thổ nhân tộc được nữa, nếu ở lại lãnh thổ nhân tộc còn treo danh hào Vô Phong Sơn thì khó tránh khỏi bị tấn công.
Sở dĩ hắn chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Trần Trầm thốt ra lời này, trên nghìn người ở bên dưới đều rơi vào do dự.
Không lâu sau, có một nửa người chọn đi theo Trần Trầm, số còn lại thì vẻ mặt khó xử.
Trông thấy tình cảnh này, Trần Trầm thông cảm cho họ.
Có người gánh thù hận, có người còn ràng buộc khác trong lãnh thổ nhân tộc, có người muốn dương danh lập vạn trên chiến trường hai tộc, hiện giờ có một nửa người chọn đi theo Trần Trầm đã là vì sức hấp dẫn cá nhân của hắn rất lớn.
Không đợi mấy người khác rối rắm tiếp, Trần Trầm lấy ra núi tài nguyên bắt đầu phân phát.
Đám tu sĩ chọn ở lại cực kỳ cảm động, hét to:
- Sơn chủ! Ta tin tưởng người sớm muộn gì sẽ có ngày quang minh chính đại trở về!
- Chờ ta báo được thù lớn rồi sẽ đi Vô Tận Hải đầu nhập vào sơn chủ, mong sơn chủ đừng ghét bỏ!
Nghe những tiếng hô đó, Trần Trầm cười khẽ một tiếng nói:
- Các vị, giải tán đi.
Nói xong, Trần Trầm thu tu sĩ đồng ý đi theo mình vào tiểu thế giới, bay đi phương hướng Vô Tận Hải.
. . .
Trên đường đi.
Trong Độ Hư Thuyền chỉ có Trần Trầm và Hạ Tích Sương.
Nhìn nữ nhân trước mặt, Trần Trầm trong lòng tràn đầy xin lỗi.
Hắn đi lần này, người hắn có lỗi nhất là Hạ Tích Sương và Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Hạ Tích Sương đi theo hắn đại biểu cho buông bỏ địa vị trong Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Hạo Nhiên Kiếm Tông cũng bởi vậy mất đi một đệ tử thiên tài tương lai có thể kế thừa vị trí tông chủ.
Nhìn nét mặt của Trần Trầm, Hạ Tích Sương an ủi:
- Khi nhân tộc gặp nguy vong, ta không thể đi, nhưng hiện giờ nhân tộc ta đã mạnh hơn yêu tộc, lúc này ta mới đi thì không còn quan trọng gì, ngươi không cần tự trách.
Trần Trầm cười cay đắng lắc đầu, nói:
- Nàng vốn có thể trở thành tông chủ của bốn đại tông môn, từ nay tên tuổi vang danh lịch sử nhân tộc, hiện giờ bị như vậy, sợ rằng nhiều nhất chỉ để lại một ít truyền thuyết tốt đẹp.
- Làm tông chủ rất mệt, ta thích ở cùng ngươi hơn. Còn về có thể để lại tên tuổi cho đời sau hay không thì ta vốn không quan tâm. Nếu ngươi cảm thấy nợ Hạo Nhiên Kiếm Tông thì đưa sính lễ cho Hạo Nhiên Kiếm Tông nhiều một chút.
Nghe lời này, Trần Trầm cười lúng túng.
Nhưng hắn đúng là nên bồi thường cho Hạo Nhiên Kiếm Tông nhiều chút, cũng phải cho ba đại tông môn khác, dù sao ba tông chủ cũng đối xử tốt với hắn.
Hai người trò chuyện, Chu Nhân Long đột nhiên chui ra từ Tiểu Vô Ưu Tiên Cung:
- Trần Trầm, chúng ta đi Vô Tận Hải có thể làm những thứ gì? Các ngươi vợ chồng son sinh hoạt ẩn cư thì thích rồi, nhưng ta không ở yên một chỗ được.
Trần Trầm cười nói:
- Yên tâm đi, có việc cho ngươi làm. Ta có chút sản nghiệp trong Vô Tận Hải, ngươi có thể quản lý giúp ta.
Chu Nhân Long này bị nhốt bị khốn hơn mười năm, hiện tại còn có chút di chứng, nếu để gã rảnh rỗi thì phỏng chừng sẽ nổi điên.
Chu Nhân Long nghe vậy có chút hâm mộ.
Chu Nhân Long biết Trần Trầm từng đi Vô Tận Hải, dù sao Huyết San Hô là kết quả từ chuyến đi Vô Tận Hải.
Nhưng không ngờ rằng tiểu tử này còn đặt mua sản nghiệp ở Vô Tận Hải, tiểu tử này thật sự . . . giàu nứt tường đổ vách, so sánh thì gã nghèo mạt rệp.
Đừng nói Nguyên Thần đỉnh, Nguyên Thần sơ kỳ bình thường cũng giàu hơn gã. Ai kêu gã vừa bước vào Nguyên Thần cảnh đã bị giam cầm, mới thoát khỏi chưa bao lâu đã bước chân vào Nguyên Thần đỉnh?
Nguyên Thần đỉnh khác có thời gian trăm năm tích lũy gia sản, gã thì không.
Chu Nhân Long khẽ thở dài:
- Ài, có sản nghiệp thì tốt, chỉ sợ đám người kia không buông tha ngươi, đến lúc đó đuổi tới Vô Tận Hải.
Trần Trầm cười mà không nói, đây là điều mà tất cả tu sĩ đi theo hắn đều lo lắng, nhưng hắn trong một chốc cũng không giải thích rõ.
Tóm lại khi đến nơi thì đám người kia tự nhiên sẽ hiểu.
. . .
Từ Đại Tấn đến Đông Cương, lại từ Đông Cương đi Vô Tận Hải, tổng cộng mất hai ngày.
Đợi khi vào phạm vi Vô Tận Hải, Trần Trầm đổi Phi Hư Thuyền thành hai chiếc thuyền lớn, thả tất cả tu sĩ ra.
Các tu sĩ này đa số lần đầu tiên thấy Vô Tận Hải, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Ngay cả Hạ Tích Sương cũng không ngoại lệ.
- Trần Trầm, nghe đồn trong Vô Tận Hải đều là báu vật, có thật không vậy?
- Đương nhiên là thật, nhưng nước biển của Vô Tận Hải che chắn thần thức, ở trong biển tầm nhìn không xa, sở dĩ muốn tìm được báu vật thật sự không dễ dàng, mấy viên minh châu trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung là tìm được từ Vô Tận Hải.
Hạ Tích Sương nghe vậy mắt sáng lên.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm mỉm cười, xem ra nữ nhân đều thích thứ sáng lấp lánh, Hạ Tích Sương cũng không ngoại lệ.
Giây lát sau.
Hai chiếc thuyền lớn chậm rãi đáp xuống một tòa thành lớn ở rìa Vô Tận Hải.
Trong thành, lấy Nam Bình Hải dẫn đầu, có trên nghìn tu sĩ đứng đón.
Trông thấy cảnh này, tu sĩ trên thuyền lớn đều trở nên căng thẳng.
Trần Trầm vẻ mặt ung dung xuống thuyền bay đầu tiên.
Trông thấy Trần Trầm, Nam Bình Hải hết sức kích động, dứt khoát quỳ xuống trước mặt hắn.
- Thuộc hạ Nam Bình Hải kính chào minh chủ! Cung nghênh minh chủ trở về!
Lời này thốt ra, gần nghìn tu sĩ cùng quỳ gối xuống đất, vẻ mặt vô cùng cung kính, đồng thanh kêu lên:
- Chúng ta cung nghênh minh chủ trở về!
Đám tu sĩ trên thuyền lớn thấy vậy tất cả đều khiếp sợ, không hiểu.
Trần Trầm thì bình tĩnh nói:
- Đều đứng lên đi.
Ra lệnh một tiếng, trên nghìn tu sĩ cùng đứng dậy.
Nhìn đám người tu sĩ này, lại nhìn thoáng qua Vô Tận Hải ở phương xa, Trần Trầm nở nụ cười.
Trong khu vực này, không ai có thể làm gì được hắn.
Nơi này mới là ổ thật sự của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận